Bùm một tiếng, một đổm lửa lóe sáng trên bầu trời, sau khi nổ vang thì
hóa thành làn khói đen phiêu bồng trên không, hình như đó là dấu hiệu
cho cái gì đó.
Trùng Trùng giật mình, còn chưa hoàn hồn thì Hoa Tứ Hải đã đứng dậy bay xuống khỏi vách núi này, qua ít nhất mười phút
sau mới quay về, trong tay cầm một gói đồ.
Nhìn thấy hắn đúng
là vui biết bao! Trùng Trùng cười híp mắt, tảng đá trong lòng được gỡ
đi. Lúc nãy hắn đột nhiên đi mất làm nàng sợ điếng người, tưởng hắn có
chuyện quan trọng nào đó nên phải bỏ rơi nàng lại.
Tuy nàng
chưa từng hẹn hò chính thức một lần nào, nhưng cảm giác yêu đương là bản năng bẩm sinh của nữ nhân rồi, cho nên nàng cảm nhận được bây giờ đại
ma đầu thật sự đối xử rất tốt với nàng, thậm chí có thể nói rằng hắn có
hơi yêu nàng rồi, không thì sao có thể liều mình vì nàng được chứ?
Nhưng vẫn rất có khả năng hắn sẽ biến mất đột ngột, bởi vì tên nam nhân này rất kỳ quặc, cũng bởi vì có lẽ hắn đã động lòng với nàng nhưng còn
chưa đến mức tâm ý tương thông. Xét theo hành động của hắn thì hắn có
chướng ngại về tâm lý nên đang trốn tránh nàng, hơn nữa còn cố ý vạch rõ giới hạn giữa hai người nữa.
Do ranh giới không thể vượt qua
giữa Tiên và Ma sao? Do không cùng chí hướng không cùng mưu nghiệp sao?
Do hắn không muốn thân là Ma Vương mà bị nữ nhân chinh phục sao? Có lẽ
tất cả đều có, có lẽ ngay từ đầu mối tình này đã là một mớ đay rối rồi,
nhưng nàng có nghe qua một câu ngạn ngữ nước ngoài như thế này, muốn làm gọn mọi thứ thì trước tiên phải làm rối chúng.
Vậy thì —— làm cho nó càng thêm rối đi!
Càng rối thì sẽ càng dễ đục nước béo cò, càng rối thì sẽ càng thấy được sự chân thành. Nàng là ai chứ? Diêu Trùng Trùng, đến từ một nơi có vật
chất cực kỳ phong phú, người dân muốn làm gì thì làm, âm mưu quỷ kế của
nàng nhiều không đếm xuể, nàng đã sớm quen với việc muốn gì cũng tự mình giành lấy rồi, mặc cho hắn có phủ nhận thế nào thì trái tim cũng đã lọt vào tay nàng rồi, hắn còn có thể chạy thoát khỏi nàng sao? Ha ha ha!
Nàng rất muốn biết hắn mang về cái gì, thật ra từ lúc hắn vừa bay xuống dưới thì nàng đã tò mò rồi, nhưng kỳ lạ là bây giờ nàng mở đôi mắt của
mình ra thì đôi mắt có thể thấy được tất cả mọi chuyện khi nàng còn
trong trạng thái người thực vật ấy lại nhắm lại.
Trong phút
chốc nàng thấy rất mơ màng không biết đôi mắt nào mới là cái mà nàng cần thật sự, lẽ nào đây cũng là tu vi đạo thuật do thần khí màu vàng kim đó mang lại hay sao? Khi cơ thể nàng bình phục thì nó lại héo rũ đi?
Nhưng chờ đã, nàng đang mỉm cười này, không biết từ lúc nào mà ngoại
trừ chuyển động tròng mắt, nặn nước mắt, hừ hừ như heo con ra thì cơ mặt nàng cũng được tự do, có thể bày tỏ cảm xúc rồi?
Nàng thử nở một nụ cười thật tươi, quả nhiên là rất tự do!
Nàng cười rất tươi, ánh mắt rạng rỡ rung động lòng người, mái tóc đỏ
thẫm được ánh dương rọi vào khiến người khác phải mê say, Hoa Tứ Hải
nhìn mà tim cũng thả lỏng theo. Thân thể nàng vừa mềm mại vừa thơm tho
như hương ngọt ngào của trái cây làm hắn càng ôm nàng chặt hơn, không
muốn buông ra.
Chà, phản ứng này không tệ, trông rất tình thâm, có lẽ nàng ra sức thêm chút nữa thì sẽ có thể câu được hắn lên rồi!
Nhưng bây giờ chưa phải lúc, bởi vì trước tiên nàng vẫn còn là một người tàn tật, tiếp đó hắn cũng là một người bị thương nặng, yêu trong trường hợp như vậy e là sẽ không được hoàn chỉnh, nghỉ cho lành vết thương là
trên hết.
Ài, cơ hội tốt đến vậy mà!
“Cẩn thận vết
thương của chàng đó!” Nàng nói, cứ tưởng vẫn là tiếng hừ hừ, nào ngờ đâu lại nói ra tiếng thật làm nàng giật cả mình. Nhưng cũng phải, cơ mặt
nàng cũng được tự do rồi thì sao dây thanh lại không được chứ? Vậy thì
hôn một cái chắc sẽ không có vấn đề gì.
“Để chúc mừng ta được
bình phục, chúng ta hôn một cái nào!” Người nào đó vừa xấu xa vừa thẳng
thắn, da mặt dày đến không ửng hồng nổi.
Từ lúc nàng cất tiếng
thì Hoa Tứ Hải đã kéo nàng ra nhìn, lúc này nghe nàng nói như vậy thì
lại dở khóc dở cười, hắn khẽ buông nàng ra rồi đứng lên.
Bạch
Trầm Hương dạy dỗ đúng là hay thật, một cô nương mà cũng thẳng thắn đến
như vậy. Mà vấn đề là nàng nói rất tự nhiên cứ như đây là chuyện rất
quang minh chính đại vậy, hắn phải nhịn rất cực khổ mới không ghé môi
hôn nàng.
“Nhỏ nhen chết được, hôn một cái thì có sao chứ, dù sao cũng hôn rất nhiều lần rồi mà.” Trùng Trùng uể oải dẩu môi lên.
Nam nhân này tình thâm nhưng vẫn chưa đủ nhiệt tình, điều này có nghĩa
là cách mạng của nàng vẫn chưa thành công, chỉ mới bắt đầu thôi, còn cần cố gắng rất nhiều. Được, nhìn hắn một cách ai oán, xem hắn trả lời thế
nào.
“Bình phục nhanh nhỉ.” Im lặng hồi lâu, Hoa Tứ Hải mới nói ra bốn chữ này.
Đồ heo này! Đúng là nói thừa! Nàng vốn chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian
thì sẽ bình phục, kết quả bị hắn đút cho nhiều viên thuốc như vậy, cách
đây không lâu còn phải nuốt viên bảo bối Huyền Hoàng Châu, và Ma Vương
lớn mạnh còn điều tức giúp nàng nữa, nàng mà không mau chóng bình phục
thì đúng là không có lương tâm, không có đạo đức!
Tiếp tục nhìn hắn, tốt nhất là nước mắt lựng tròng đi, điều này thì dễ rồi, chỉ cần
mở to mắt ra, cơn khô khốc sẽ khiến mắt chảy nước ra để bảo vệ cho mắt,
những người cổ đại này không hiểu biết gì về kiến thức y học, nàng sẽ
dùng tri thức của hiện đại để bắt nạt họ!
“Không quá ba ngày chắc chắn sẽ khỏi hoàn toàn.” Ma y nào đó lại tiếp tục xem bệnh.
Lần này có tiến bộ, tổng cộng nói được mười chữ, Hơn nữa cuối cùng
người ta còn tặng thêm hai chữ “yên tâm”. Không phải nàng không yên tâm, mà là vì sao hắn lại không biết chút gì về tình cảm chứ? Ánh mắt của
nàng là ánh mắt nhìn đại phu hay sao? Rõ ràng là đang nhìn người yêu,
trong ánh mắt nóng bỏng cực kỳ mang chút e thẹn, trong sự dịu dàng quyến rũ thêm một chút ngọt ngào, biểu cảm gợi sắc gợi tình như vậy mà hắn
vẫn không hóa thành sói sao?
Thôi bỏ đi! Có thể bây giờ chưa
gặp thiên thời, lúc mặt trời mọc là lúc khó để khiến con người sinh ra
tình cảm dịu dàng nhất, nếu là ban đêm thì nói không chừng có thể đổ
chút lỗi cho mặt trăng. Được, chờ đêm xuống, chờ lúc tay chân cử động
được đi!
“Vậy ôm được chứ?” Nàng giang tay ra.
Yeah!
Tay cũng cử động được rồi, tiện tay véo đùi mình một cái, không có phản
ứng, vẫn giống hệt như người bị bại liệt chân vậy. Nhưng với tốc độ như
vậy thì nói không chừng ngày mai nàng sẽ có thể chạy nhảy lung tung rồi. Đại ma đầu nói là ba ngày, phán đoán thật bảo thủ.
“Không phải vừa ôm rồi sao?” Hoa Tứ Hải khẽ cau mày trông có vẻ rất phiền chán,
nhưng thật ra là vì hắn không biết làm sao để che giấu cảm xúc của mình.
“Đó gọi là “bị” ôm, bởi vì tay ta không cử động được, không tính.”
Trùng Trùng kéo vạt áo bào dưới của Hoa Tứ Hải, “Thấp một chút, thấp một chút, như vậy thì sao ta với tới được! Nói trước nhé, ôm đùi cũng không được xem là ôm.”
Phải làm sao với nàng đây chứ?
Hoa
Tứ Hải hết cách, mềm lòng đi. Nhưng sự mâu thuẫn sâu dưới đáy lòng bất
chợt trào lên, lại lập tức làm cứng lại trái tim của hắn.
Hay là —— cứ theo ý nàng đi.
Ba ngày! Ba ngày sau nàng sẽ hoàn toàn bình phục, lúc ấy hắn sẽ đi, sẽ
không mềm lòng để rồi quay đầu lại nữa. Chuyện hắn phải làm cứ giục hắn
cấp bách đến vậy, mà càng thích ở bên cạnh nha đầu này thì tim hắn càng
đau như bị xé toạc ra, cơn đau đó đã nhắc nhở hắn rằng hắn còn có sứ
mạng bắt buộc mình phải hoàn thành.
Yêu đạo tổn thất nghiêm
trọng, Cờ Tụ Yêu cũng nằm trong tay hắn, chỉ cần nghĩ cách tung lá cờ
này ra thì vạn yêu sẽ không kẻ nào không phục tùng, tất cả đều sẽ trở
thành con cờ của hắn. Kế đó sẽ là Quỷ đạo, họ đã liên hợp với nhau từ
nhiều năm trước rồi, chỉ đợi hắn mở miệng thì ba đạo Ma, Yêu, Quỷ sẽ lập tức quy phục dưới trướng hắn, liên minh được thành lập thì ngày lật đổ
Thiên đạo sẽ không còn xa nữa.
Vậy thì cứ yếu đuối ba ngày nay
đi, buông bỏ tất cả trong ba ngày này, chỉ ba ngày thôi, sau đó hắn sẽ
phải bước tiếp hành trình của mình. Không phải là hắn không muốn đưa
nàng theo, nhưng bởi con đường hắn phải đi đầy rẫy chết chóc và máu
tanh, âm mưu và thù hận, nơi đó hoàn toàn không có chỗ cho nàng, một nơi thoáng được an toàn cho nàng thôi cũng đã là hy vọng xa vời lắm rồi.
Có lẽ với hắn mà nói thì ba ngày chính là một cơ hội duy nhất.