Trùng Trùng cứng người ngồi một bên, nàng vừa lo lắng vừa sợ hãi, đã
nhiều lần muốn lùi bước nhưng sắc đẹp ngay trước mắt, lại cảnh đẹp ý
vui, nếu không mau chóng chiếm làm của riêng thì đúng là ngốc thật, cho
nên nàng vực dậy tự tin mon men đến gần Hoa Tứ Hải.
Chết thì chết đi! Không to gan một chút thì sẽ không thể nào câu được chồng tốt đâu!
Hai người đều có tâm sự nên đều rất nhạy cảm với việc đụng chạm da
thịt, Trùng Trùng suýt nữa thì run cả người, mà Hoa Tứ Hải thì lại khẽ
tránh đi, nhưng Trùng Trùng rất quyết tâm, động tác mạnh lên, hắn không
những không tránh mà còn để nàng đụng phải ngực mình.
”Ngồi
ngay ngắn vào.” Hắn mất tự nhiên mà thở dài, cố gắng giữ cho giọng nói
được bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại bộc lộ sự dịu dàng mà chính hắn
cũng phải ngạc nhiên vì nó.
”Không đấy!” Nàng kiên quyết giở trò vô lại.
Trai đơn gái chiếc, củi khô bén lửa, ở chung với nhau trong đầm nước
không người suốt ba ngày, nếu không làm chút chuyện liên quan đến sắc
dục thì vốn đã không bình thường rồi, đây là quyết định của sinh học,
trong rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp, các nhân vật nữ chính đều có mang
vào những lúc như thế này.
Cho nên đây không phải là nàng háo
sắc mà là do hoàn cảnh tạo ra, nếu không phải vì hắn bị thương thì nàng
đã sớm vươn ma trảo tà ác ra rồi.
Cho dù nhân tố có là con người đi nữa thì cũng không phải lỗi của nàng.
Dáng người nam nhân này tốt như vậy, gương mặt lại đẹp như vậy, quần áo thì đá rách rưới trong lúc đuổi bắt Long lão đại, mà quần áo của thủ hạ hắn mua thì có hơi nhỏ nên chỉ đành mở vạt áo, để lộ ra cơ bắp cường
tráng và làn da trơn nhẵn, hắn cứ với dáng vẻ này mà vô tư lượn qua lượn qua trước mặt nàng, rõ ràng là cố ý tung mỹ nam kế, quyến rũ thiếu nữ
ngây thơ mà.
Nàng vươn ngón tay ra vẽ lên lồng ngực hắn, thấy
hắn co người lại nhưng không hề tránh đi, trong đầu nàng liền triển khai vô số liên tưởng, trong chốc lát mà đã nghĩ ra rất nhiều kế hoạch tác
chiến.
Phương án một: Phiên bản đều tại ánh trăng.
Đêm dài đằng đẵng, khó lòng say giấc, dưới ánh trăng trêu ngươi, nữ nhân
nào đó mượn cớ thì thầm để rúc vào lòng của núi băng Tiểu Hoa, trong mắt chan chứa vẻ khát tình, các ngón tay nhìn như vô ý nhưng thật ra đang
vuốt ve khiêu khích lồng ngực hắn, thế là hai người bắt đầu hôn nhau,
sau đó —— trẻ em không nên nhìn, nữ nhân nào đó nhân lúc lấy hơi đã nhìn lên mặt trăng với nụ cười gian ác.
Phương án hai: Phiên bản máu chó.
Nhớ đêm khất xảo điện Tràng Sinh, nói nhỏ bên tai lời chí thiết: Ở trên nguyện làm chim sát cánh, ở dưới nguyện làm cây liền cành[*], nữ nhân
nào đó ngâm xong thì xót xa nói với mỹ nam lạnh lùng rằng: Chúng ta Tiên Ma không chung đường, vốn không nên yêu nhau, nhưng tạo hóa lại trêu
ngươi, bây giờ tâm ắt đã mất, đã không thể quay đầu lại. Cho ta một đêm, ta chỉ cần một đêm thôi, sau đó sẽ xa cách hai phương trời, không gặp
lại nhau nữa.
[*] Bốn câu thơ được trích trong bài thơ Trường
Hận Ca của tác giả Bạch Cư Dị, bài thơ nói về mối tình giữa Đường Minh
Hoàng và Dương Quý Phi. Nguồn bản dịch: Nguyễn Hiến Lê, Đại cương văn
học sử Trung Quốc, NXB Trẻ, trang 413-418.
Mỹ nam lạnh lùng cảm động sâu sắc, bỏ mặc tất cả, nữ nhân nào đó tìm được cơ hội nở nụ cười đắc ý với ống kính.
Phương án ba: Phiên bản sinh vật hóa học.
Nữ nhân nào đó lén lút ngó nghiêng, thấy xung quanh không một bóng
người, bèn cười gian ác lấy một chiếc bình sứ nhỏ từ trong ngực ra, ống
kính đừng quên quay đặc tả dòng chữ trên bình: Âm dương hợp hoan tán
loại mạnh. Cho thuốc vào ống trúc dùng để dựng nước, sau đó lắc đều.
Ma Vương điện hạ vốn nhã nhặn lịch sự, sau khi uống xong thì tóc dài
tán loạn, ánh mắt điên cuồng, bổ nhào về phía nữ nhân nào đó, sau đó là H cao, ống kính bị làm mờ đi.
Phương án bốn: Phiên bản quyến rũ bằng sắc đẹp.
Nữ nhân nào đó mắt khẽ nhắm lại, hơi hé mở làn môi, cởi hờ làn áo mỏng, để lộ ra chiếc áo ngực ren nửa quả của thời hiện đại, còn cả chiếc quần lót MashiMaro nữa. Dưới ánh trăng, làn da nàng trở nên mềm mịn sáng
trong, ở vào tình huống này thì ngọn núi băng có to cỡ nào cũng sẽ tan
chảy thôi, nếu hắn không có phản ứng thì hắn không phải là nam nhân.
Sau đó quần áo bay tứ tung, trong ống kính không còn bóng người, chỉ có tiếng kêu nũng nịu của nữ nhân: Đây là lần đầu tiên của người ta, chàng nhẹ nhàng một chút đó!
Phương án năm: Phiên bản nữ hái hoa tặc.
Con sâu đại vương nào đó trong lúc cướp bóc nhìn trúng một mỹ nam nên đã trực tiếp cướp luôn lên núi thành thân, động phòng.
Nữ hái hoa tặc: Chàng có mà phục tùng bổn cô nương đi!
Nam nhân núi băng rất có khí phách, lòng không hề loạn, có quyến rũ thế nào cũng không chịu đi vào khuôn khổ. Cuối cùng nữ hái hoa tặc không
kiềm chế được nữa bèn trực tiếp đẩy ngã cưỡng ép hắn, sau đó tuyên bố
rất tự hào rằng từ nay về sau chàng đã là người của ta rồi, có ai dám ức hiếp chàng thì chỉ cần nói tên ta ra là được, bổn đại vương tên là Diêu Trùng Trùng.
Nhìn đi, có vô số phương pháp để đẩy ngã một nam
nhân, trên đây chỉ là mấy ví dụ đơn giản nhất trong đó thôi mà đã đủ làm người chọn phải hoa mắt rồi.
Nhưng với nàng, phiên bản đều tại ánh trăng và phiên bản máu chó đòi hỏi phải có kỹ năng diễn xuất, trong trường hợp thích hợp còn phải kết hợp thêm vài giọt nước mắt nữa, những điều này nàng không nắm chắc cho lắm; Phiên bản sinh vật hóa học thì
trực tiếp và có hiệu quả nhất, nhưng cần có nguyên vật liệu, tiếc rằng
bây giờ nàng không có; Phiên bản quyến rũ bằng sắc đẹp thì có hơi khó
khăn với nữ nhân nào đó đang còn trong giai đoạn chập chững, vì dù sao
phong tình yểu điệu cũng không phải là điều muốn có là có được.
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có phiên bản nữ hái hoa tặc là thích hợp với nàng nhất.
Nhưng nhất định phải cẩn thận một chút, cho dù có muốn cưỡng ép thì vẻ
mặt cũng đừng để lộ ý nghĩ đó, nếu không thì để lại ấn tượng không tốt
cho đại ma đầu thì hỏng chuyện rồi. Hơn nữa Hoa Tứ Hải cũng được xem là
một nam nhân từng trải qua rất nhiều chuyện, e rằng sẽ không dễ đối phó, ít nhất cũng phải mê hoặc hắn một hồi mới được.
Tóm lại, đêm nay đừng ai mong có thể ngăn cản nàng đẩy ngã hắn, nàng phải làm dê háo sắc vồ sói!
”Đang nghĩ cái ——” Hoa Tứ Hải thấy Trùng Trùng hồi lâu vẫn không nói
chuyện, đôi tay đặt trên đầu gối hắn lúc siết lại lúc thả ra làm hắn có
cảm giác lồng ngực mình nơi nàng tựa vào đang nóng như lửa đốt, bèn tìm
đề tài để nói chuyện.
Nhưng lúc hắn cúi đầu xuống lại không ngờ rằng Trùng Trùng cũng vừa khéo ngẩng đầu lên muốn nói chuyện.
Nàng vốn muốn nói vài câu sởn gai ốc, điển hình như trước khi yêu
chàng, ta rất tịch mịch; Yêu chàng rồi, ta càng tịch mịch hơn. Ta từng
tưởng rằng cả đời này chỉ có thể dõi theo chàng trong tuyệt vọng vân
vân, nhưng khi chạm phải bờ môi hắn thì câu chữ của nàng đều trôi tuột
cả vào trong bụng.
Trong phút chốc, cả hai người đều không hề
tránh ra, tựa như đây là chuyện mà cả hai đều muốn làm. Dòng điện bắt
đầu chạy dọc từ cánh môi, sau đó nhanh chóng lan truyền khắp toàn thân.
Song Hoa Tứ Hải vẫn nhanh chóng ý thức được tình hình nguy hiểm này nên
đã tránh ra.
Nhưng lúc này Trùng Trùng đã bị điện giật đến nóng người rồi, đầu óc không còn nghĩ được kế sách, không còn lý trí nữa,
nàng gần như là đuổi theo độ ấm ấy theo bản năng của mình, nên đã vồ một phát lên người Hoa Tứ Hải.
Hai người vốn đang ngồi cạnh nhau
trên bãi cỏ, hành động này của Trùng Trùng vừa khéo ngồi lên trên đôi
chân đang duỗi thẳng của Hoa Tứ Hải. Hai tay nàng vòng qua cổ hắn để tầm nhìn của cả hai gần ngang nhau, dòng điện vô hình va chạm kịch liệt
trong không khí.
”Đại ma đầu, ta yêu chàng.” Nàng thì thầm.
Nàng nói câu này rất trôi chảy, như là đã chôn rất lâu trong tim vậy,
nó cứ vậy mà trồi lên khỏi mặt nước một cách tự nhiên, cũng dường như đã không cần phải nói nữa, mà đã nói thì đó là sự thật rất chắc chắn.
Hoa Tứ Hải hồi hộp, tim bất giác đập nhanh thêm vài nhịp.
Hắn từng có rất nhiều nữ nhân, trong đó đa số đều rất thích hắn, Phượng Hoàng càng là người đã theo hắn suốt ngàn năm, nhưng chưa một ai dám
bày tỏ chút tình cảm nào với hắn cả. Hắn chưa từng biết thì ra ba chữ
này được thốt ra từ chính miệng người nữ nhân mình yêu tha thiết lại
động lòng người đến như vậy, cứ thế vừa trực tiếp lại dễ dàng chìm sâu
xuống đáy lòng hắn.
Hắn cũng yêu nàng, trước đây hắn chỉ biết
mình không từ bỏ nàng được nhưng tất cả cũng không quá rõ ràng, hôm nay
khi nàng bày tỏ tình cảm của mình, hắn mới nhìn thẳng vào vấn đề này,
đồng thời cứ không ngừng xác định nỗi lòng của chính bản thân mình.
Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại yêu nàng nữa, vì hình như điều này
là điều không thể nào xảy ra được. Hắn gặp qua rất nhiều người tuyệt
sắc, mà trái tim sắt đá lạnh lùng của hắn chưa từng rung động một lần
nào, vậy mà với nàng, dòng sông băng chẳng biết từ bao giờ đã dần dần
tan chảy.
”Trùng Trùng ——” Hắn thốt ra hai chữ này một cách khó khăn và hoàn toàn không thể làm gì khi đầu nàng càng ngày càng dán lại
gần hắn.
Mà nàng lại dừng lại khi chỉ cách môi hắn rất gần,
không phải nàng nghịch ngợm, mà là nàng đã đắm chìm vào đôi mắt của hắn. Đại dương màu đen mãi mãi không đổi, tảng băng tuyệt cốc ngàn năm không dời ấy lúc này đây lại bùng cháy lên hai ngọn lửa đen.
Chúng
mang đến cho nàng sự cám dỗ vượt sức tưởng tượng, khiến nàng hoang mang, khiến nàng phải chậm rãi chớp đôi mắt của mình như đang lạc vào giấc
mộng.
”Đại ma đầu, ta yêu chàng.” Nàng mê mang lặp lại câu nói
này, sau đó dâng bờ môi lên, lấp kín khoảng cách cuối cùng giữa hai
người.
Hoa Tứ Hải đang ép buộc mình phải tách nàng ra, nhưng
cánh môi thơm tho của nàng đột ngột tấn công khiến máu cả người hắn chảy tán loạn, nhịp tim gia tăng, một dòng nước ấm áp ngọt ngào dâng tràn
trong tim, cả đời này hắn chưa từng muốn sở hữu một món đồ nào đến thế
này, mà nàng lại chỉ mới chạm vào môi hắn mà thôi.
Hắn nhanh
chóng ôm nàng vào lòng, men theo bờ môi nàng mà đáp trả lại. Nụ hôn nóng bỏng của hắn làm Trùng Trùng phải hơi ngả đầu về sau, nhưng nàng ôm
chặt cổ hắn không chịu buông ra, lại lần nữa dùng nụ hôn nồng cháy để
hưởng ứng theo hắn.
Trong phút chốc, trời đất nghiêng ngả, hai
người cùng chìm đắm trong nụ hôn cháy bỏng, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, lúc cạn lúc sâu, cho đến khi Trùng Trùng không kiềm được tiếng rên rỉ,
bắt đầu kéo xé loạn xạ quần áo của Hoa Tứ Hải.
Mà Hoa Tứ Hải
lại thở hồng hộc, trong đầu chỉ còn mỗi ngọn lửa đang cháy hừng hực, máu toàn thân đều tập trung lại một chỗ. Mặc cho ngày thường có kiềm nén và bình tĩnh ra sao thì cuối cùng cũng không qua mắt được cơn khát vọng
trong tim, thân thể mãi mãi là thứ thành thật hơn cả suy nghĩ.
Hắn lật người lại đè Trùng Trùng xuống bãi cỏ, bàn tay vô thức ngập
ngừng trên đường cong thân thể của nàng, sau đó trượt vào trong qua vạt
áo đã hé mở.
Thân thể nàng còn bỏng tay hơn cả lửa, khi bàn tay lạnh lẽo chạm vào làn da trơn nhẵn thì cả hai người đều run lên, hoàn
toàn không chịu được sự kích thích này, chỉ muốn mượn nụ hôn nồng cháy
để hòa hoãn lại, kết quả lại càng ngày càng nóng hơn.
”Đại ma
đầu! Đại ma đầu!” Nàng khẽ gọi tên hắn trong tiếng rên rỉ, bởi do hắn
chống khuỷu tay lên, cơ thể hơi cách xa nàng nên nàng sốt ruột cong
người lên thành hình cung, muốn cả hai tiếp được dán chặt vào nhau không còn khoảng cách, bụng nàng nóng lắm, không biết làm sao mới làm dịu đi
được.
Ngọn lửa là do nàng châm, nhưng khi đến bước này thì nàng đã hoàn toàn không khống chế được nữa, chỉ tìm kiếm độ ấm từ hắn theo
bản năng. Nàng rất rất khát vọng hắn, nhưng lại hơi sợ, bởi vì nàng chưa từng thấy qua một Hoa Tứ Hải như vậy, từ ngọn núi băng cô tịch biến
thành dòng nước lũ cuồn cuộn như muốn nhấn chìm nàng một cách triệt để
vậy.
Nàng rất hoảng loạn, hai tay nàng bám chặt lấy cánh tay
hắn, móng tay gần như là cắm sâu vào bắp thịt đang căng cứng của hắn,
nàng cảm thấy mình như một thanh kẹo ngon ngọt đang bị bóc từng lớp vỏ
gói ra vậy, cho đến khi ánh trăng sáng trong chiếu rọi lên cơ thể đã
trần nửa người của nàng, gió đêm lạnh lẽo phất qua khiến nàng phải co
rúm người lại, cho đến khi hơi thở dồn dập của hắn phà lên bộ ngực nõn
nà của nàng, và tay nàng cũng bất giác chạm lên vùng bụng của hắn.
Hoa Tứ Hải hự một tiếng, cơ thể cứng lại.
Trùng Trùng muốn vòng chặt cổ hắn hơn, nhưng khi nhấc tay lên lại thấy
tay mình toàn máu, sức nóng của toàn thân như bị một gáo nước lạnh từ
trên trời dội xuống dập tắt hoàn toàn.
Dục vọng mau chóng biến mất tăm như khi lúc nó đến.
Nụ hôn nóng bỏng, sự lăn lộn điên cuồng trên bãi cỏ, động tác gắng sức
xé bỏ quần áo nàng, tất cả đều làm cho vết thương khổng lồ trên eo của
Hoa Tứ Hải rách ra, máu tươi nhuộm đỏ làn da nàng, sắc trắng pha đỏ ấy
nhìn thật kinh hãi.
”Trời ơi, chàng lại chảy máu rồi.” Không
kịp mặc quần áo, Trùng Trùng bò ra khỏi người của Hoa Tứ Hải, nàng sốt
ruột đến phát khóc, “Thuốc đâu? Thuốc đâu rồi? Ta cầm máu giúp chàng.”
Hoa Tứ Hải ngồi dậy, dục vọng dâng cao còn chưa lắng xuống, bởi vì thân trên của hắn hoàn toàn để trần nên rất dễ dàng nhận ra điều này, hắn
chỉ đành khẽ quay người lại ngăn cản hành động của Trùng Trùng, lại lần
nữa dùng Ma khí đông vết thương lại.
Hắn bị thương bởi chính
Băng Ma Đao của mình nên vết thương rất khó lành lại, hai ngày nay vết
thương ra vẻ có chuyển biến tốt là vì hắn sợ Trùng Trùng sẽ lo lắng nên
trước mỗi khi nàng thay thuốc giúp hắn, hắn đều dùng Ma khí giở chút thủ đoạn lên vết thương.
Nhưng hắn không ngờ chút chiêu trò quyến
rũ của nàng lại có thể làm hắn hoàn toàn mất đi sức khống chế, quên đi
tất cả, dồn hết tâm trí vào nó như vậy, kết quả làm vết thương rách toạc hoàn toàn.
”Chàng sao rồi?” Nàng lệ nóng lưng tròng làm hắn nhìn mà đau xót, nỗi đau này còn đau hơn cả vết thương.
Khi trời sáng rồi hắn sẽ đi khỏi đây, đến lúc ấy nàng sẽ khóc ra sao đây?
”Không sao rồi.” Hắn nhìn nàng, trước nay hắn chưa từng phát hiện thì
ra nàng lại xinh đẹp đến vậy, ánh mắt của hắn cứ mãi không nỡ dời đi,
“Mặc quần áo vào.”
Lúc này Trùng Trùng mới phát hiện vạt áo của mình vẫn đang mở rộng ra, bèn kéo bừa lại cho xong, sau đó muốn ghé qua xem vết thương của hắn thì bị hắn cản lại. Nàng tưởng hắn sợ nàng sẽ
lại nổi lòng ham muốn nên mới làm vậy thì nàng không dám bướng nữa,
nhưng trái tim thắt chặt lại, nàng rất hối hận.
Nàng vội vã làm gì chứ? Nam nhân này là của nàng mà, sớm hay muốn gì cũng không chạy
khỏi tay nàng, vậy thì cớ gì nàng phải vội chứ? Bây giờ làm vết thương
hắn càng nặng thêm, nhỡ bị nhiễm trùng thì làm sao?
Nàng không
muốn có quan hệ ngắn ngủi tạm thời với hắn, cái nàng muốn là được thiên
trường địa cửu với hắn, ngày tháng còn nhiều mà, đừng vội, đừng vội ăn
hắn! Nàng từng tưởng rằng đã không còn gì có thể ngăn cản nàng làm dê
háo sắc vồ sói, nhưng lại bỏ quên mất vết thương đã sắp “lành” của hắn.
Trong phút chốc hai người không ai nói gì, sự khó xử khiến không khí trở nên căng thẳng và mập mờ.
Hoa Tứ Hải vốn không muốn quay đầu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được quay lại nhìn Trùng Trùng, vừa khéo Trùng Trùng cũng đang nhìn hắn.
Bốn mắt giao nhau, nhìn đôi mắt ướt nước và cánh môi có hơi sưng vì nụ
hôn nóng bỏng khi nãy của Trùng Trùng, Hoa Tứ Hải bỗng rất muốn nàng ở
mãi bên cạnh mình.
Hắn là Ma, vốn đã là kẻ ác trong con mắt của người đời, vậy thì vì sao không cướp nàng đi? Cho dù cả Tiên đạo đều
đối địch với hắn thì sao chứ? Hắn chỉ cần nàng ở bên cạnh để trái tim
hắn được an bình yên ổn mà thôi.
Nhưng không được, hắn không
được vì sự ích kỷ của bản thân mà bắt ép nàng được, bởi vì hắn yêu nàng
thật lòng nên hắn muốn nàng phải được bình an.
Huống chi ngay
cả lý do đánh Thiên đạo là gì chính hắn cũng không biết, hắn là một
người không có quá khứ cũng không có tương lại, nếu hắn nhớ lại được
chuyện khi xưa, nếu hắn biết được mục đích mình đánh Thiên đạo, nếu đó
là một kết quả đáng sợ, vậy thì lẽ nào hắn muốn nàng phải cùng gánh chịu với hắn ư?
Không được, tất cả mọi chuyện phải để một mình hắn làm.
Rời khỏi nàng, nàng sẽ đau buồn, nhưng như vậy còn tốt hơn mất mạng,
người ta hay nói đau mãi chẳng thà đau một lần rồi thôi, vẫn là nên cắt
đứt thôi!
Nghĩ đến đây, hắn ép mình không được mềm lòng, không được nhìn nàng nữa.
Mà Trùng Trùng lại tưởng nam nhân này đang bối rối do lúc nãy “yêu”
nàng không thành công nên nàng cũng không dám tiến lên hỏi, chỉ xê dịch
một chút để ngồi lên bóng đổ mà ánh trăng chiếu lên người hắn thôi.
Nàng bất an nên tự dỗ dành mình, nghĩ rằng ngồi trên bóng của hắn cũng
như đang ôm hắn vậy, mà nàng không hề hay biết rằng thời gian đang ngày
càng trôi qua, và thời khắc phân ly cũng sắp đến rồi.