Trước nay hắn luôn ra đi mà không một chút quyến luyến, nhưng với Trùng Trùng thì hắn lại sợ sẽ luyến tiếc, sẽ dây dưa, sẽ không thể dứt khoát.
Màn dây dưa nóng bỏng của đêm qua tuy đã được dừng lại kịp thời, nhưng điều này càng làm hắn cảm thấy mất tự tin hơn.
Hắn luôn cảm thấy lực bất tòng tâm khi đối mặt với Trùng Trùng, từ lúc bắt đầu đã là vậy rồi.
Cố gắng chịu đựng cơn đau nơi bụng, hắn thi pháp giăng một Ma chướng
bao bọc lấy Trùng Trùng, tuy hắn phải đi, nhưng hắn vẫn phải đảm bảo cho sự an toàn của nàng.
Nàng đã hoàn toàn bình phục rồi, chỉ cần
tỉnh lại thì sẽ có thể tự bảo vệ mình, lần thương tật này đã giúp cho
pháp lực của nàng gia tăng, hình như luồng chân khí bên trong cơ thể
nàng có nguồn năng lực vô hạn vậy, chỉ cần nàng bằng lòng thì nàng có
thể trở nên càng ngày càng mạnh hơn.
Nhưng mặc cho Khước Tà
Song Kiếm có thể chém yêu trừ ma lợi hại đến đâu, cũng mặc cho Trùng
Trùng có tinh quái nghịch ngợm đến đâu thì cuối cùng hắn cũng không thể
nào yên tâm ra đi trong lúc nàng đang ngủ được, vì vậy hắn buộc phải
giăng thêm một lớp bảo vệ, như vậy hắn mới yên lòng.
Nhưng hắn không ngờ rằng sự chần chừ do dự của hắn lại khiến Trùng Trùng tỉnh giấc.
Khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, trên mặt Trùng Trùng ửng hồng như mặt trời buổi bình minh, chỉ mong sao có thể đeo kính râm
lên để che giấu sự thẹn thùng và cơn khát vọng trong nội tâm.
Ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng đang đứng ngược sáng một cách vững vàng trước mặt nàng, trông hắn uy nghiêm hệt như một vị thần.
Không phải nàng háo sắc, mà là nàng muốn dựa vào hắn, tiếp nhận nhiệt
độ cơ thể hắn. Bình minh trong đầm nước này cứ luôn se lạnh, vài ngày
trước, sáng nào nàng cũng tỉnh lại trong lồng ngực hắn, hắn vừa buông
nàng ra thì nàng sẽ cảm thấy lạnh. Tuy tính cách hắn lạnh lùng, Ma công
của hắn cũng mang thuộc tính băng, nhưng cơ thể hắn lại rất ấm áp và an
toàn, những lúc được hắn ôm trong vòng tay, nàng luôn ngủ rất thoải mái.
Nhưng còn “ngủ” thì sao?
Trùng Trùng hoảng hốt cúi đầu, ký ức của vài giờ trước khiến nàng có
một liên tưởng mới cho từ ngữ này, do sợ bị Hoa Tứ Hải nhận ra nên nàng
vội vã dời suy nghĩ đến hoàn cảnh xung quanh. Nàng cảm thấy hình như
buổi sáng hôm nay không quá lạnh, cả gió cũng không có, hơn nữa mặc dù
không ở trong vòng tay hắn nhưng cũng có thể cảm nhận được hơi thở, độ
ấm, mùi hương của hắn như đang được hắn ôm vậy.
Nhưng tất cả đều do nàng tưởng tượng phải không.
Vô thức đưa mắt nhìn vết thương của hắn, thấy nơi eo hắn có quấn một
mảnh vải trắng rất thành thạo thì nàng bất giác cảm thấy hổ thẹn.
Đêm qua, sau sự việt nóng bỏng suýt nữa vượt giới hạn nọ thì hắn cứ mãi lờ nàng đi, cũng không thèm nhìn nàng lấy một lần, làm nàng không dám
đến gần băng bó giúp hắn, sau đó không biết sao lại ngủ mất.
Trong giấc mơ, dường như nàng trông thấy hắn lạnh lùng rời khỏi mà chẳng để lại một lời nào, sau đó nàng bật khóc.
Lúc thức giấc, nàng mơ màng nhìn thấy hắn quỳ một gối trước mặt nàng,
ngón tay nhẹ nhàng gạt đi dòng lệ trên mặt nàng, sự dịu dàng đong đầy
trong ánh mắt hắn.
Nhưng nàng cũng không quá chắc chắn, nàng
không biết những chuyện xảy ra gần đây có phải do nàng tưởng tượng ra
hay là có xảy ra thật không.
”Bổn Vương phải đi rồi, hẹn ngày
gặp lại.” Hoa Tứ Hải bỗng cất tiếng, giọng nói lành lạnh vang vọng trong làn sương mỏng phủ khắp đầm nước.
Trong phúc chốc Trùng Trùng
không ý thức được người nói là ai và ý nghĩa của từng câu chữ, bởi vì
giọng nói quá lạnh nhạt, không phải là giọng của nam nhân đã ở cùng nàng ba ngày qua.
Nam nhân ấy có giọng nói trầm thấp mà dịu dàng,
khi lọt vào tai thì cứ mang đến cảm giác quyến rũ, chứ không phải giọng
nói không hề có chút độ ấm nào như bây giờ.
Song trong lúc nàng đang ngẩn ngơ thì bỗng thấy chói mắt, nam nhân trước mặt nàng đã không
còn che chắn ánh nắng giúp nàng nữa, hắn bỗng quay người đi khỏi.
Trùng Trùng giật mình, nàng không kịp suy nghĩ thì đã nhảy qua muốn bám theo, kết quả lại binh một tiếng đụng phải bức tường Ma chướng vô hình, bị bật ngồi trở lại.
Nghe được tiếng kêu đau của nàng, Hoa Tứ
Hải vẫn không nhịn được phải quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy trên cần cổ
bên trong cổ áo hở ra của nàng có đeo nửa chiếc Thủy Tâm Bán, trong đầu
hắn bật ra một suy nghĩ.
Nếu muốn cắt đứt với nàng thì nên lấy
Thủy Tâm Bán về, nếu không thì mỗi đêm nàng sẽ lại thì thầm bên tai hắn, vậy thì sao hắn có thể buông tay được? Mà món đồ này đã có từ khi hắn
ra đời rồi, có lẽ nó có liên quan đến lai lịch của hắn, nên hắn không
thể tặng cho nàng được.
Chỉ đành lấy về thôi.
”Tại sao lại nhốt ta?” Thấy Hoa Tứ Hải lại quay về, Trùng Trùng tưởng hắn muốn
đưa nàng đi cùng, nàng ngồi trên bãi cỏ vừa giận dỗi vừa làm nũng mà
buông lời trách cứ.
Không ngờ hắn lại chẳng nói một lời, chỉ đến gần vươn tay đến trước ngực nàng.
Trùng Trùng giật mình không hiểu vì sao nam nhân luôn chịu nhịn này lại bỗng trở nên háo sắc rồi, lẽ nào hắn đã hoàn toàn thay đổi tính cách
sau chuyện của đêm qua? Đang ngẩn người thì thấy cổ mình lạnh đi, Thủy
Tâm Bán đã nằm trong bàn tay hắn.
”Đây là lỗi của chàng, nhưng mà —— ừm —— nếu nó đã ở trong tay ta lâu vậy rồi, vậy thì chắc cũng được xem là của ta ——”
”Trả cho ta.” Hắn không nhìn vào mắt nàng, ngón tay ra sức giật đứt
phăng sợi dây mảnh xâu lấy Thủy Tâm Bán. Thủy Tâm Bán thì cứ mãi rung
lên, dường như nó không muốn rời ra người chủ nhân mới này, nhưng cuối
cùng vẫn lọt vào tay của Hoa Tứ Hải.
Như vậy thì đã triệt để không còn mối liên hệ gì với nàng nữa rồi chăng?
Trùng Trùng cho dù có mơ màng đến đâu thì lúc nãy cũng đã nhận ra tình
hình không ổn rồi. Quan hệ giữa con người với nhau thường là nhạy cảm
nhất, chỉ cần có chút ít xa cách thôi thì sẽ lập tức cảm nhận được ngay, huống chi cả hai còn là người yêu của nhau. Hắn sao vậy? Nổi
cáu vì đêm qua yêu không thành sao? Nhưng nhìn lại không giống vậy, hình như hắn cố tình muốn tạo khoảng cách trong quan hệ của hai người, muốn
vạch rõ giới hạn với nàng, kiêm sẽ một đi mà không quay đầu lại.
Sao lại thay đổi nhanh đến vậy được?
Đêm qua rõ ràng hắn nồng nhiệt hệt như ngọn lửa, dịu dàng hệt như gió
hạ mà, vì sao chỉ trong một đêm mà lại có thể thay đổi một cách khác
biệt như vậy? Hay là hắn đã sớm có ý định này?
”Trả cho ta! Nó
đã là của ta rồi!” Nhìn gương mặt không chút biểu cảm của hắn mà Trùng
Trùng thấy tức tối, nàng túm chặt tay của Hoa Tứ Hải, cứ vô lý muốn
giành giật để lấy về món đồ vốn không thuộc về mình.
Bị cánh
tay mềm mịn của nàng bắt lấy, Hoa Tứ Hải suýt nữa đã kéo nàng vào lòng,
nhưng khát vọng mãnh liệt trong tim đang đấu đá với sự cự tuyệt trong
đầu, làm cánh tay hắn cương cứng, sau đó lạnh lùng hất nàng ra.
Trùng Trùng lại vươn tay muốn cướp nhưng lại lần nữa va phải bức tường
Ma chướng, mà Hoa Tứ Hải thì đã quay người đi mà không thèm nhìn nàng
lấy một lần, càng đừng nói chi là kéo nàng dậy.
Ma chướng này được tạo thành từ pháp lực của Hoa Tứ Hải nên hắn có thể ra vào tùy ý, còn người khác thì đừng hòng.
Trùng Trùng ngồi trên mặt đất khó tin nhìn theo bóng dáng của Hoa Tứ Hải, lệ dâng tràn khóe mắt.
Sao vậy? Chỉ mới qua vài canh giờ mà thôi, vậy mà tất cả đều thay đổi
rồi. Dịu dàng biến thành lạnh nhạt, yêu chiều biến thành cự tuyệt, cứ
như chỉ qua một đêm thôi mà cả hai người đã bị ngăn cách bởi muôn núi
ngàn sông vậy.
Lúc mới gặp nhau, tuy còn lạ lẫm nhưng cũng không cảm giác như vậy, mà lúc này phảng phất cả trái tim cũng đông cứng mất rồi.
Nhưng vào khoảnh khắc này, ngược lại nàng rất chắc chắn quãng thời gian ba ngày tươi đẹp vừa qua không phải là mơ cũng không phải ảo giác mà nó thật sự tồn tại.
Vậy thì vì sao hắn lại đột nhiên thay đổi, đêm qua chỉ một phút kích động, vậy mà hôm nay hắn đã hối hận rồi sao?
Trùng Trùng cố gắng mở to mắt để nước mắt không chảy xuống.
Bị người yêu của mình đối xử lạnh nhạt, sự uất ức đó quả thật không thể nào hình dung được bằng lời, nhưng hắn lúc thì nóng lúc thì lạnh quả
thật rất tổn thương đến lòng tự ái của nàng, cho nên nàng không muốn tỏ
ra yếu đuối trước mặt hắn.
Tuy nàng yêu hắn, nhưng nàng yêu một cách có sự tự tôn, có lòng kiêu hãnh! Do đó khi yêu nàng cũng không
ngoại lệ, cũng sẽ ngẩng cao đầu mà yêu