Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 190: Đây gọi là chó ngáp phải ruồi



Dịch: Bùm Bùm

   Đừng nói chỉ là một con suối, cho dù trước mặt có là núi đao biển lửa thì e rằng Yến Tiểu Ất cũng sẽ không kiêng dè gì mà lao thẳng qua mất.

Nhưng Thảo Thảo sư tỷ lại lần nữa dùng Lưu Tinh Thiểm Mã chắn trước mặt ba người.

   ”Đây là cấm địa của bổn phái, người ngoài không được tự ý đi vào.” Hiện giờ Thảo Thảo đã từ nét mặt thẹn thùng chuyển sang nghiêm túc.

   Trùng Trùng vốn rất khâm phục sự thẳng thắn của vị sư tỷ này, muốn xem trò vui, nhưng thấy Yến sư huynh bị dọa đến mức này thì lại thấy không nỡ, bèn dợm bước ngăn giữa hai người: “Thảo Thảo sư tỷ mạo phạm mỹ nam, sư huynh chỉ vì hoảng sợ nên đi nhầm đường, nên được tha thứ.”

Tuy Thảo Thảo sư tỷ khí thế ép người, nhưng vóc dáng lại nhỏ nhắn đáng yêu, thấp hơn Trùng Trùng một chút, lúc này bị Trùng Trùng chắn lại tầm mắt, không còn được nhìn thấy người mình ngưỡng mộ nữa, đành lùi về sau một bước, giải thích một cách nhẫn nại: “Suối Miên Diên là gốc rễ sáng lập môn phái của bổn phái, cho dù là người bổn môn nếu không được cho phép thì cũng không được tự ý đi vào, bây giờ ba vị đạo huynh phái Thiên Môn —— quả thật là càng không được đi vào.”

”Không nghiêm trọng đến mức ấy chứ?” Tiểu Bát chưa từng trải việc đời bao giờ, vừa nghe nói là xâm nhập vào cấm địa nhà người ta thì đã bắt đầu thấy sợ sệt.

”Chuyện gì cũng phải xét nguyên nhân hậu quả chứ? Nếu không phải Thảo Thảo sư tỷ đột nhiên xông ra thì sư huynh ta cũng sẽ không bị dọa đến mức phải bỏ chạy.” Trùng Trùng ưỡn ngực nhưng lại khom người lại ngay tức khắc, không dám để lộ đường cong nữ tính của mình, chỉ nói một cách hùng hồn: “Con người khi hoảng sợ thì mắt sẽ trở nên tối đen, như vậy thì làm sao phân biệt được đường nữa, cho nên chuyện này là vô ý mà thôi. Người ta hay nói người không biết thì không có tội, ở đây lại không có ai khác, Thảo Thảo sư tỷ xem như chưa nhìn thấy đi được không?” Nói rồi nháy mắt một cái, “Nếu thật sự nhốt ba sư huynh đệ ta vào nhà lao thì ai sẽ sinh con với Thảo Thảo sư tỷ đây. Hay là tỷ mến đại sư huynh, lục sư huynh của ta?”

Thảo Thảo lắc đầu rất quả quyết rồi vươn ngón tay ra chỉ Yến Tiểu Ất: “Ta muốn con của huynh ấy.”

   ”Còn nữa, mọi người cũng sắp thành họ hàng rồi, có chuyện gì mà không nói cho rõ được chứ?” Trùng Trùng cười hì hì, hoàn toàn bỏ mặc nhị sư huynh đang đổ mồ hôi lạnh ở phía sau.

Thất sư muội này đúng là, không hỏi y một tiếng thì đã bán y đi rồi!

   Vốn sau khi đến đảo thì y đã thấy có chút không bình thường rồi, các sư tỷ muội của Ẩn Lưu tuy rất hiếm khi tiếp xúc với người khác giới, nhưng cũng từng xuất đảo làm nhiệm vụ hoặc là tham gia hội luận pháp của Tiên đạo, không thể nói là tách biệt hoàn toàn với trần thế được, song vì sao ánh mắt của họ dành cho người của phái Thiên Môn lại kỳ lạ như vậy chứ? Ánh mắt đó tràn đầy mưu tính và dò xét, tựa như họ phải đưa ra một quyết định trọng đại gì đó nên phải lựa chọn một trong số những người của phái Thiên Môn vậy.

Y cảm thấy bất an, nhưng bởi do sự dò xét này không chỉ dành cho mình y nên về sau y suy nghĩ lại, tưởng đây chỉ là sự đề phòng của Ẩn Lưu đối với người ngoài, bởi vậy nên dù cho lo âu nhưng y gắng nhịn không nói ra.

Nào ngờ đâu sư muội của Ẩn Lưu lại to gan đến mức dám đưa ra yêu cầu trái với luân lý như vậy, mà thất sư muội của y lại còn vì để thoát thân mà dám bắt quàng họ hàng nữa!

”Thất sư đệ! Không được làm càn.” Đầu óc hoảng loạn nhưng y cũng không quên việc giấu kín thân phận của Trùng Trùng, tính cách trước nay luôn ngay thẳng lúc này lại hơi muốn làm việc xấu xa.

   Tiểu sư muội tên Tiểu Vũ ấy rất tốt với thất sư muội, nói không chừng cũng là muốn hòa hợp trăm năm với thất sư muội đây, đến lúc ấy xem thất sư muội tinh nghịch này xử lý thế nào?

Trùng Trùng thúc khuỷu tay vào bụng của Yến Tiểu Ất, nghĩ ba người họ xông vào con suối thiêng liêng của người ta, tuy là vô ý nhưng tốt xấu gì cũng phải thoát thân trước rồi nói sau. Chẳng qua chỉ nhờ y dùng mỹ nam kế thôi, y căng thẳng cái gì chứ?

Nàng mặc kệ Yến Tiểu Ất, thay đổi chiến lược đàm phán thành dụ dỗ, vậy nên nàng nở nụ cười vừa chất phác vừa không mưu tính với đường chủ trung đường, nét dữ dằn thề chết bảo vệ sư huynh của lúc nãy đã không còn, “Thảo Thảo sư tỷ này, đừng thấy sư huynh ta dáng dấp đẹp đẽ nhé, thật ra huynh ấy chỉ là gối thêu hoa, nhát gan lắm. Tỷ phải hiểu điều này, yêu cầu của tỷ quả thật là —— đột ngột quá, tỷ là thế ngoại cao nhân, không màng thế tục, sư huynh ta thì đã quen giữ lễ tiết nên sợ tới mức bỏ chạy. Nhưng huynh ấy chạy quá hoảng loạn, bọn ta đuổi theo cũng cấp bách, nên hoàn toàn chẳng biết rõ đang xảy ra chuyện gì, điểm này hẳn là không được xem như đã mạo phạm cấm đại của quý phái chứ?”

Nàng mỗi nói một câu thì Thảo Thảo gật đầu một cái như rất tán thành, nhưng Trùng Trùng còn chưa kịp đắc ý thì Thảo Thảo lại nói thêm một câu: “Trùng sư đệ nói đúng lắm, nhưng sự tình trọng đại, ta chỉ đành bẩm báo với đảo chủ xem phải xử lý thế nào. Yên tâm, ta sẽ nói đỡ giúp ba người.”

Trùng Trùng bất lực trợn trắng mắt.

   Tuy vị sư tỷ này trông rất thẳng thắn tựa như người rất dễ bị lừa, nhưng lại bám chặt vào lý lẽ, nàng chẳng qua chỉ muốn chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa xong chuyện, giữ lại chút lễ tiết, tránh cho Bạch Trầm Hương khó xử mà thôi, lẽ nào ngoài chuyện này ra thì còn có cái gì khác đáng sợ hơn hay sao?

Nhưng nếu bây giờ có nói sao cũng không xong, vậy thì nàng cũng không phí sức nữa, nàng cứ không tin đảo chủ Lan Trúc thân là chủ một môn phái có tình hảo hữu với phái Thiên Môn sẽ làm được gì ba người nàng?

Nghĩ đến đây, nàng không tiếp tục giả vờ thân thiện hiền lành, khiêm tốn đáng yêu nữa, mà tỏ vẻ khiêu khích lách người vượt qua Thảo Thảo sư tỷ, đi thẳng hướng Suối Miên Diên gì đó, làm ba người còn lại giật nảy mình.

Nếu lúc nãy là vô tình thì bây giờ hành động của nàng chính là xâm nhập một cách trắng trợn.

”Trùng sư đệ, dừng bước!” Thảo Thảo là người nóng tính, thấy Trùng Trùng như vậy thì không tránh khỏi phải nổi nóng.

   ”Sao phải dừng bước? Ba người bọn ta vô tội nhưng lại phải gánh tội vô căn cứ, vậy thì cớ sao ta không xem cho đủ để không uổng công đã gánh oan tội danh này chứ. Tiểu Bát qua đây, đệ xem nước suối trong chưa này.”

”Nam nhân càng không được đến gần!” Thảo Thảo như đứng trên bàn chông, nhưng nàng vẫn không đi lên trước, bởi vì nơi này ngoại trừ người ngoài không được vào ra, người của Ẩn Lưu nếu chưa được cho phép thì cũng không được đến gần.

Xí, ai thèm quan tâm! Nhớ thương sư huynh nàng mà lại hung dữ với tiểu cô tử (em chồng) là nàng đây, làm gì có người nào không hiểu lý lẽ đến vậy chứ. Hơn nữa, rốt cuộc chỗ này có bảo bối gì mà lại căng thẳng như vậy chứ?

Ba người họ vốn là vô ý, nếu bắt buộc phải kéo họ đi gặp quan, vậy thì vừa khéo có thể nhân cơ hội này so chiêu với đảo chủ Lan Trúc.

Dù sao cũng đã nhiều ngày như vậy rồi mà nàng vẫn không gặp được đảo chủ, bây giờ chẳng phải cơ hội đã tự dâng đến cửa rồi sao?

Đây gọi là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công.

Đây gọi là chó ngáp phải ruồi.

Đây gọi là cầu phú quý trong hiểm nghèo.

   Hả? Chẳng qua chỉ là một con suối bình thường thôi mà, tuy nước suối trong vắt, ven suối trồng những loại hoa cỏ hiếm lạ, đi đến gần thì ngửi thấy một mùi hương thơm ngọt của nước suối, nhưng cũng chẳng có gì lạ kỳ. Nhưng hình như năm nay đảo Thương Hải gặp nạn hạn hán, mực nước suối chỉ đến nửa bờ suối.

Tiểu Bát nghe thấy Trùng Trùng gọi nhưng không dám đi tới, con người cậu ngây thơ chất phác, tuy trẻ tuổi thích nghịch nhưng suy cho cùng vẫn rất biết lễ nghĩa, không hề mang tư tưởng quy tắc là để cho con người phá hoại như Trùng Trùng.

Thảo Thảo thấy Trùng Trùng hoàn toàn bỏ mặc mệnh lệnh của nàng, trong lúc sốt ruột đã vô tình tung một chưởng ra.

   Yến Tiểu Ất đứng khá gần với Thảo Thảo nên trông thấy rõ ràng, cũng biết rõ đạo hạnh của sư muội mình đến đâu, tuy nàng đã vượt qua thời kỳ thoát thai và hoán cốt một cách thần kỳ và thoải mái có được công lực mà người khác phải khổ sở tu luyện trăm năm mới có, nhưng đến cùng nàng vẫn không phải là đối thủ của đường chủ trung đường Ẩn Lưu được, vì thế nên y vội vàng giơ tay ra kéo cổ tay Thảo Thảo lại.

Vừa chạm vào thì Yến Tiểu Ất đã lập tức cảm nhận được sự mịn màng từ da thịt của đối phương, trái tim bỗng đập lệch một nhịp, Thảo Thảo thì dứt khoát túm lại bàn tay của Yến Tiểu Ất.

Yến Tiểu Ất muốn hất ra nhưng lại sợ Thảo Thảo tổn hại đến Trùng Trùng, chỉ đành bối rối cứng người lại, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục hiến thân, à không, hiến tay vì sư muội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.