Đây là quyết định của Trùng Trùng, cũng là nhận thức chung của các sư
huynh đệ còn lại, bao gồm đại sư huynh và lục sư huynh. Mặc dù họ bị
giam trong một sân viện bí mật, đại sư huynh và lục sư huynh bị đủ loại
cớ chặn ngoài cửa, nhưng phái Thiên Môn có một kỹ năng độc môn tên là
thuật Truyền Tâm, chỉ cần là người của phái Thiên Môn thì sẽ có thể trao đổi với nhau bằng tâm ngữ.
Đương nhiên người của Ẩn Lưu sẽ đề
phòng điểm nay nên đã giăng một lá chắn pháp thuật bên ngoài viện, nhưng họ không hiểu rằng học trò Diêu Trùng Trùng pháp lực thấp nhất tuy rất
gà mờ trong những phương diện khác, nhưng trong người lại mang luồng
thần khí vàng kim kỳ lạ, thuật Truyền Tâm của bản thân lại rất tiến bộ,
gần như là tự học mà không cần dạy, cho nên tâm ngữ của nàng xuyên cả
qua lá chắn, trao đổi với sư huynh bên ngoài dễ như trở tay.
Họ bị nhốt vào buổi chiều ngày thứ nhất, cho nên họ quyết định sẽ hành
động ngay vào tối ngày thứ hai, để tránh Ẩn Lưu mau chóng đưa ra quyết
định bất lợi với họ.
Không đến mức giết họ để diệt khẩu, nhưng
cũng có thể sẽ dùng tiên pháp phong ấn lại một phần kí ức của họ, hoặc
là nhốt họ suốt trăm ngàn năm lắm, như vậy thì Trùng Trùng sẽ không được trông thấy Hoa Tứ Hải trong một thời gian dài, chắc chắn sẽ nhớ đến
chết mất thôi.
Những sư huynh đệ khác vốn cho rằng phong ấn kí
ức cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận được, ai bảo họ trông
thấy những thứ riêng tư không được truyền ra ngoài của người ta chứ, tuy họ vô tình trông thấy nhưng quả thật con suối ấy chẳng có chỗ nào đặc
biệt cả.
Nhưng Trùng Trùng kiên quyết phản đối, kí ức cũng
giống như cái răng cái tóc trên người vậy, đều là của bản thân mình,
người khác lấy lý do gì mà nói phong ấn thì phong ấn! Đây có còn vương
pháp, có còn nhân quyền hay không? Các sư huynh đệ nói không lại nàng,
lại cảm thấy Ẩn Lưu quả thật là chuyện bé xé ra to nên đã một lòng sinh
mối hận thù với Ẩn Lưu, bèn tán thành với kế hoạch của Trùng Trùng.
Thật ra Trùng Trùng vội muốn rời khỏi Ẩn Lưu là vì một nguyên nhân khác nữa —— Nàng nghi Hoa Tứ Hải đã đến ven Thương Hải rồi!
Vào đêm họ bị giam lỏng, nàng nhân lúc đêm hôm khuya khoắt đã ngồi xổm
trong một bụi hoa cỏ bên chân tường để tìm kiếm xem có lỗ chó tiện cho
việc chạy trốn hay không.
Ngay lúc này, nàng bỗng nghe thấy
tiếng thì thầm của hai người canh giữ bên bờ tường bên kia, họ nói những ngày gần đây người của Ma đạo cứ ra vào ven Thương Hải, không chỉ núi
Cổ Quái, đầm Mạc Sân xuất nhiện Ma binh với số lượng lớn như muốn xét
núi mà còn có số ít người của Ma đạo muốn vượt Thương Hải tìm đến Ẩn Lưu vậy.
Họ đoán có lẽ Ma đạo muốn ra tay với Ẩn Lưu nên rất sợ
hãi, song cũng rất ngạo mạn vì họ cảm thấy không có Bạch Hạc Long Đế dẫn đường thì chắc chắn Ma đạo sẽ bị lạc đường trong mây mù sao trăng trên
bầu trời của Thương Hải thôi, sẽ mãi mãi không tìm được đường đến Ẩn
Lưu. Bởi vì người ta hay nói Thương Hải dễ qua, Ẩn Lưu khó tìm mà!
Những câu nói này vào trong tai Trùng Trùng thì trái tim nàng lại rung lên, một khả năng khác dâng lên trong lòng.
Tuy đại ma đầu đã đi rồi, nhưng lòng vẫn nhớ về nàng, có lẽ sau khi cử
người canh chừng bên ngoài núi Cổ Quái, đầm Mạc Sân hồi lâu mà nàng vẫn
chưa ra, tưởng nàng gặp phải chuyện gì rồi, nên quay lại tìm kiếm. Nếu
nàng đoán đúng thì chứng tỏ trong tim đại ma đầu còn có nàng.
Hoặc có thể nói rằng không chỉ là “có” mà là “có rất nhiều”.
Điều này khiến nàng vừa mừng vừa lo, mừng là vì tình yêu của mình có hy vọng rồi, đại ma đầu muốn từ chối nhưng không làm chủ được mình, lo là
vì hắn đột ngột xâm vào Thương Hải sẽ bị lạc. Tuy hắn pháp lực vô biên,
nhưng con người có lớn mạnh đến đâu cũng không thể nào địch lại sức mạnh của tự nhiên được, huống chi trên người hắn còn có vết thương nặng như
vậy, bắt đầu từ lúc ở núi Vô Cùng thì cứ mãi thương tât chồng chất, càng thương càng nặng.
Cho nên nàng càng phải đi nhanh.
Vấn đề là muốn rời khỏi đảo Thương Hải thì không thể đấu bằng sức được,
phải đấu bằng trí. Một là để không tổn thương hòa khí hai bên, hai là
đấu sức là một hành động không thông minh.
Nghĩ tới nghĩ lui
thì chỉ có cách lợi dụng quan hệ, tạo lỗ hổng để đối phương canh phòng
cho mình thì mới hoàn thành mục tiêu được. Nàng tưởng tượng rất hoàn mỹ, năm sư huynh đệ họ chia ra xuất phát từ năm hướng khác nhau, ngoại trừ
ngũ sư tỷ Dung Thành Hoa Lạc thì những người còn lại đều có nhiệm vụ
phải làm.
Ngũ sư tỷ xuất thân từ Ẩn Lưu, bởi vì là kiếm chủ thứ năm được trời định sẵn nên được bái sư phái Thiên Môn. Bây giờ địa vị
của nàng khá nhạy cảm, nếu trung thành với Ẩn Lưu thì sẽ phải phản bội
sư môn, trung thành với sư muội thì sẽ phải phản bội quê nhà, cho nên
Trùng Trùng đã bàn bạc với sư huynh, quyết định giấu Dung Thành Hoa Lạc
tất cả mọi chuyện, đợi đến khi rời khỏi thì trực tiếp chuốc thuốc mê cho nàng rồi đưa đi, không cần ép nàng vì lựa chọn mà khó xử.
Đại
sư huynh phụ trách ngăn trước cửa sảnh họp bàn, nhất quyết đòi gặp đảo
chủ, nếu được gặp tất nhiên sẽ tranh luận đạo lý, nhưng khả năng đảo chủ Lan Trúc không gặp rất lớn, vậy thì đại sư huynh sẽ tiếp tục yêu cầu
“một cách mạnh mẽ”, thu hút sự chú ý của đại đa số người của Ẩn Lưu.
Cũng có nghĩa là đại sư huynh nắm giữ tác dụng giương đông kích tây.
Nhân lúc đa số người bị đại sư huynh thu hút sự chú ý, lục sư huynh đi
tìm Bạch Hạc Long Đế, đồng thời phải chuẩn bị kỹ càng để đêm đến sử dụng chúng bỏ chạy.
Phép Che Mắt của lục sư huynh lợi hại nhất, có
kỹ xảo và tính che giấu tốt nhất trong số tám sư huynh đệ, dù y và đại
sư huynh không bị giam lỏng, nhưng thật ra vẫn có người giám sát họ, mà
nếu họ thi triển phép Che Mắt để qua mắt mấy tiểu tiên nữ cấp thấp này
thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Thật buồn cười, Chân Cương
Kiếm của bát sư đệ là thanh kiếm mạnh bạo nhất, vậy mà pháp thuật độc
môn của cậu lại là thuật Mê Hồn, cả hai đều chênh nhau quá xa, nhưng
cũng vì vậy mà cậu phải gánh chịu trách nhiệm quan trọng nhất trong lần
hành động này.
Bát sư đệ xuất thân từ săn bắn, bởi do vô ý chạy đến núi Vân Mộng chơi, lại vô ý rút được thần kiếm mà bị thu làm đệ tử
bát kiếm. Lúc cậu tu hành, cậu vẫn còn rất trẻ, cho nên qua trăm ngàn
năm về sau vẫn cứ giữ mãi gương mặt và bản tính hoạt bát hiếu động của
thiếu niên, lại còn thích ăn thịt nữa, hoàn toàn không ăn nhập với hành
vi khổ tu của phái Thiên Môn, nhưng tính tình cậu trung thực, không
chuyên môn coi thường quyền uy như Trùng Trùng, cho nên đã qua nhiều năm như vậy, cậu cũng không gây ra chuyện to tát gì.
Song phái
Thiên Môn vẫn còn một nhân vật thích hành động theo ý mình, luôn phạm
vào môn quy, đó chính là Tây sư thúc Thương Khung.
Hắn thích
uống rượu, mà đã có rượu thì phải có đồ nhắm, thế là một lớn một nhỏ rất hợp ý nhau, thường rủ nhau ra ngọn núi phía sau lén săn bắn. Nhưng
Thương Khung sư thúc cảm thấy trực tiếp giết chết động vật, khiến bọn
chúng phải đối mặt với cái chết thì tàn nhẫn quá, bèn sáng tạo ra thuật
Mê Hồn từ môn pháp thuật chính Tửu Mê Ly của mình rồi truyền thụ cho bát đệ tử, để cậu sử dụng vào việc săn bắn, khiến chúng bước vào trạng thái ngủ mê, trở thành món đồ nhắm trong cảnh mộng ngọt ngào của mình.
Trùng Trùng cảm thấy sự “lương thiện” của Thương Khung sư thúc vốn là
làm ra để chưởng môn nhìn, bởi vì không lý nào mà Bạch Trầm Hương không
biết sư đệ và đồ đệ của mình lén lút sát sinh sau lưng mình được. Đây
chẳng qua chỉ là chiêu thức để ông ta mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi,
vậy mà lúc này môn pháp thuật ấy lại có ích. Trong lúc bỏ chạy khỏi đảo
Thương Hải, bát sư đệ chỉ cần thi triển thuật Mê Hồn lên người các tiên
nữ, vậy thì mọi chuyện sẽ đại công cáo thành mà thần không biết, quỷ
không hay rồi.
Tất nhiên trong kế hoạch chạy nan thắng lợi này
thì Yến nhị sư huynh có tác dụng lớn nhất đồng thời là không thể thay
thế nhất, nói tóm lại —— chính là —— à ừm —— e là —— bắt buộc y phải hy
sinh sắc đẹp rồi, bởi vì lãnh đạo canh phòng chính là Thảo Thảo sư tỷ.
Vì để thuyết phục nhị sư huynh ra tay, Trùng Trùng đã phí rất nhiều
nước bọt, từ sự vinh nhục thịnh suy của phái Thiên Môn cho đến con đường nhân sinh của sư muội nàng đây, tung hoành thời gian và không gian,
xuyên suốt nhân sinh và đạo pháp, còn nhấn mạnh nhiều lần đây không phải là bỉ ổi vô sỉ mà là binh bất yếm trá, là cảnh giới cao nhất của mưu
trí, lúc bấy giờ Yến Tiểu Ất mới gật đầu một cách hùng hồn như đi chịu
chết vậy.
Bởi vì sợ tai vách mạch rừng nên lần này họ đều bàn bạc bằng tâm ngữ, lúc bàn xong thì Trùng Trùng cũng suýt mệt đến hộc máu.
Thật ra chẳng qua chỉ là bảo nhị sư huynh làm nam gián điệp, đưa Thảo
Thảo sư tỷ đến một căn phòng trống của một sân viện xa nhất về hướng
tây, dỗ dành Thảo Thảo sư tỷ để nàng chẳng còn biết trời trăng gì mà
thôi, không cần phải hiến thân thật, chỉ cần dụ đội trưởng canh phòng có pháp lực cao nhất đi xa khỏi trung tâm của lần hành động này, đồng thời để mất đi tâm đề phòng là được.
Thảo Thảo sư tỷ có tu vi cao
thâm, còn cao hơn đại sư huynh rất nhiều, chút pháp thuật của Tiểu Bát
không làm gì được nàng, ngược lại có khả năng sẽ bị phát hiện ra nữa,
nhưng để nàng và nhị sư huynh chạm vành tai lồng mái tóc, tình ý nồng
đượm lan tỏa thì hành động chạy trốn khỏi đảo Thương Hải sẽ đơn giản hơn nhiều rồi, đến lúc ấy ra hiệu nhau bằng tiếng gà gáy, Tiểu Bát sẽ dùng
thuật Mê Hồn tấn công Thảo Thảo sư tỷ, đồng thời Yến Tiểu Ất sẽ ra tay ở cự ly gần, đến lúc ấy không tin Thảo Thảo sư tỷ không gục.
Mọi việc đủ cả, chỉ đợi tối đêm thôi!
Trùng Trùng thân là tổng chỉ huy của hành động không những không sợ mà
ngược lại còn thấy phấn khích và chờ mong nữa. Có lẽ sau khi rời khỏi
đảo Thương Hải thì sẽ có thể được gặp lại đại ma đầu rồi, hơn nữa lòng
háo thắng và ganh đua trong nàng vẫn còn đây, Ẩn Lưu đảo Thương Hải thì
sao chứ, cũng như cũ không nhốt được đệ tử bát kiếm nhỏ nhoi của phái
Thiên Môn!
Mà này, Tiểu Bát bắt chước gà gáy đúng là giống thật!