”Làm sao đây? Làm sao đây?” Trùng Trùng vô thức nhìn về phía Thương Đế
Ất, bởi vì y là “đại” sư huynh, thân hình cũng cao to nhất, mang lại cảm giác là người đáng tin cậy cho người khác.
Thương Đế Ất không
hổ là đại sư huynh, tuy lòng cũng rối nhưng mặt vẫn giữ được vẻ bình
tĩnh, đôi mắt khẽ liếc qua đúng là mang đến cảm giác cao thâm khó lường, “Rất đơn giản, có hai con đường, một là bị bắt về, hai là chúng ta lạc
đường một cách triệt để, mọi người muốn cách nào?”
Mọi người nhìn nhau, trong giây lát khó lòng quyết định.
Theo lý thì tất nhiên bị bắt về sẽ an toàn hơn, nhưng như vậy thì mất
mặt quá, không những không bỏ được số mạng bị bắt nhốt hoặc bị xóa ký ức mà con chứng tỏ phái Thiên Môn thật vô dụng, lên kế hoạch hết nửa ngày
mà vẫn lòng vòng cuối cùng quay trở về địa bàn của người ta.
Nhưng nếu muốn oai, muốn sỉ diện thì có thể sẽ phải lạc đường bên trong tinh vân, đến lúc ấy không biết làm sao cho xong đây!
”Yến – sư – huynh!” Gió mang theo tiếng gọi của nữ tử, một luồng sáng
màu đỏ thẫm đang phi qua đây, nghe giọng nói và nhìn khí thế ấy, chắc
chắn người đó là Thảo Thảo sư tỷ.
Yến Tiểu Ất giật mình, sau đó vẻ mặt biến dạng, ở dưới ánh trăng mà vẫn nhìn rõ mặt y đỏ bao nhiêu.
”Đệ đồng ý rời khỏi, không thể bị bắt trở về nữa, tránh làm mất danh
tiếng đệ tử bát kiếm của chúng ta.” Y nói: “Mặc dù không có Bạch Hạc
Long Đế thì sẽ không thể tìm thấy đất liền, nhưng chúng ta có thần kiếm, nói không chừng chúng có thể dẫn đường cho chúng ta.”
Trùng
Trùng nhìn nhị sư huynh bằng ánh mắt ngờ vực, nàng bỗng nhiên cảm thấy
chắc chắn lúc nãy y với Thảo Thảo sư tỷ đã xảy ra chuyện mờ ám nào đó,
nhưng bây giờ nàng không có tinh thần tám chuyện, bởi vì luồng sáng đó
đã càng ngày càng gần, khiến nàng thấy hoảng loạn, biết rằng mình bắt
buộc phải đưa ra quyết định.
”Muội cũng chọn rời khỏi.” Nàng cắn răng.
Dù sao đi nữa cũng không thể chưa chiến đã lùi bước được, hơn nữa nếu
lạc đường thật, chắc chắn đảo chủ Lan Trúc sẽ cho người tìm kiếm. Người
của phái Thiên Môn bị mất tích từ tay nàng ấy thì có nói thế nào đi nữa, người chịu trách nhiệm cũng vẫn là nàng ấy, vì vậy họ không dùng Bạch
Hạc Long Đế vượt biển cũng chưa chắc là đường chết, hơn nữa ít ra cũng
giành được chút ít cơ hội chạy thoát được.
Nếu thành công thì
chắc chắn Bạch Trầm Hương sẽ rất nở mày nở mặt, bởi vì đệ tử bát kiếm
của ông ta là người duy nhất rời khỏi được Ẩn Lưu mà không cần Bạch Hạc
Long Đế, đến lúc ấy cho dù đảo chủ Lan Trúc có khởi binh hỏi tội thì
Bạch chưởng môn cũng sẽ vui vẻ bảo vệ cho bọn họ.
”Đệ theo thất sư tỷ.” Từ ngày Trùng Trùng gia nhập phái Thiên Môn thì Tiểu Bát bắt
đầu tôn sùng người sư tỷ cái gì cũng dám làm, cái gì cũng dám nói này,
nên lúc này tất nhiên sẽ một lòng hướng về nàng rồi.
Thương Đế
Ất nhìn lục sư đệ Ôn Đạo Ất, thấy y cười ra vẻ sao cũng được thì biết
trước nay y luôn hiền hòa, trước mắt quyền quyết định chỉ nằm trên người mình thôi. Lại quay đầu nhìn, luồng sáng đuổi theo trước nhất đã đáp
đất, đường chủ trung đường Ẩn Lưu chỉ mặc bộ áo trắng bên trong, tóc tai rối bù dẫn đầu chạy vội qua đây, trong lòng y bỗng dâng lên cảm giác bị kẻ địch đuổi giết, trong phút chốc tính hăng hái nổi lên.
Trước khi được sư phụ đưa vào mười châu ba đảo tu luyện, y có thân phận
vô cùng cao quý, cả thiên quân vạn mã y cũng không thèm để ý, những
chuyện chết đi sống lại y cũng làm rất nhiều rồi, lẽ nào còn phải sợ
chút ít truy binh cỏn con này sao?
”Được, chúng ta chạy!” Y quát to một tiếng, hơi thở luồn qua đan điền, làm Trùng Trùng cứ tưởng sét vừa đánh ngang bầu trời.
”Ngũ sư muội thì sao? Có cần phải để muội ấy mạo hiểm không?” Năm người đều xuất thần kiếm của mình ra, lúc sắp bay lên thì Ôn Đạo Ất hỏi.
Thương Đế Ất phất tay, “Muội ấy là một trong đệ tử bát kiếm, đã nhập sư môn thì cả đời này cũng là người của phái Thiên Môn. Đệ tử bát kiếm
chúng ta hoạn nạn có nhau, sống chết có số.” Nói rồi tung người nhảy lên Yểm Nhật Kiếm.
Nhị sư huynh ở một bên còn nhanh hơn cả y.
”Yến sư huynh!” Thảo Thảo chỉ còn cách họ khá gần, Trùng Trùng tuy bị
cận thị, lại đã nhảy lên trên kiếm, nhưng tu luyện vô ý của nàng đã giúp nàng có thể nhìn xa và rõ hơn rất nhiều so với người thường, vì vậy
nàng nhìn thấy rất rõ trên gương mặt của Thảo Thảo sư tỷ còn vương vài
giọt lệ và mang chút phẫn nộ.
Người theo sát sau lưng nàng chính là đảo chủ Lan Trúc và quản sự Dung Thành.
”Tiểu Bát, mau chuốc mê bạch hạc.” Trùng Trùng kêu.
Tiểu Bát chuốc người rất chậm, nhưng do đã săn bắn sinh nhai nhiều năm
nên cậu rất tâm đắc với việc đối phó với động vật, chỉ cần một chú ngữ
vô hình thì bạch hạc tuy là thần vật nhưng cũng đã lập tức đổ xuống hôn
mê.
Đồng thời, Trùng Trùng đứng trên thanh kiếm xanh, tay cầm
thanh kiếm tím vung mạnh về sau, một luồng sáng tím lao xẹt qua màn đêm.
Nàng nhanh nhẹn mau mắn sợ người của Ẩn Lưu do quá cấp bách mà tiếp tục đuổi theo khi không có bạch hạc nên đã xuất một chiêu này và thành công tạo được một lá chắn gợn sóng trên không trung, ngăn cản truy binh.
Trong lúc vội vàng vẫn không quên quay đầu nhìn xung quanh, trên bãi
cát có người đang cứu bạch hạc, có lẽ họ cho rằng linh vật này đã bị tổn hại, có người chỉ lên trên không gào to, nhưng bóng người lại ngày càng nhỏ đi, dần dần biến thành một chấm đen, chứng tỏ họ đã mau chóng bay
lên trên không, càng ngày càng rời xa đảo Thương Hải rồi.
”Thất sư muội làm tốt lắm!” Thương Đế Ất lại quát to, y cảm thấy hình như các sư huynh đệ của mình đang giành lấy thắng lợi trong trận đấu pháp với
người của Ẩn Lưu vậy, và điều đó khiến y cảm thấy rất thư thái.
Trùng Trùng cũng rất vui, nhưng lập tức lại trở nên ưu sầu, bởi vì họ
bay cao bay nhanh quá, trước mắt thật sự là đang ở trong những đám mây
dày cộm, và xung quanh đều là ánh sao lóe sáng, khó phân nổi phương
hướng.
”Nếu đã không có phương hướng, vậy thì chúng ta bay về một hướng đi, mọi người đừng tách nhau.” Ôn Đạo Ất nói.
Mọi người đều biết đây là cách duy nhất rồi nên cũng không tranh cãi
gì. Thương Đế Ất gật đầu dẫn đường đi trước, Ôn Đạo Ất và Tiểu Bát đi
theo sau.
Chưa hết nguy hiểm mà tinh thần tám chuyện của Trùng
Trùng lại nổi lên rồi, nàng cố ý lùi ra sau cùng đứng chung với Yến Tiểu Ất, bởi vì nàng chỉ đứng trên một thanh kiếm nên mất thăng bằng phải
níu lấy tay áo của Yến Tiểu Ất, hỏi với vẻ mặt xấu xa: “Nhị sư huynh, có phải huynh đã bị —— ấy rồi?”
”Ấy?” Yến Tiểu Ất vừa phiền vừa bất an nên chưa thể hiểu ý Trùng Trùng được.
”Chính là —— bị ép buộc rồi? XXOO thành công, à, huynh không hiểu từ
này. Ý muội là, có phải huynh với Thảo Thảo sư tỷ thành phu thê rồi
không?”
Yến Tiểu Ất giật mình, cơ thể lảo đảo suýt nữa rơi khỏi Đoạn Thủy Kiếm, làm Trùng Trùng cũng nghiêng ngả theo.
”Cẩn thận đó, sư huynh, huynh muốn chết vì tình nhưng muội còn muốn
sống đó.” Trùng Trùng níu chặt tay y, “Hơn nữa, sao huynh lại nghĩ quẩn
như vậy chứ?”
Yến Tiểu Ất ngẩn ra, trên mặt lúc đỏ lúc trắng,
có thể thấy y đang đấu tranh nội tâm rất mãnh liệt, lúc sau mới nói: “Sư huynh hổ thẹn với trời đất, quả thật là không còn mặt mũi nào để ——”
”Liên quan gì đến trời đất?” Trùng Trùng cướp lời: “Ăn uống nam nữ là
ham muốn của con người, vạn vật sinh sôi nảy nở, nam nữ yêu nhau là
chuyện rất bình thường mà, không có chuyện gì trong sáng và tự nhiên hơn chuyện này. Tuy có thể nói lần này là sư huynh thất thân, nhưng muội
thấy hai người vốn đã có thiện cảm với nhau rồi, mặc kệ mục đích của
Thảo Thảo sư tỷ là cái gì, chuyện đã đến nước này, về sau bẩm rõ với sư
phụ cũng chưa chắc không tạo được một mối duyên tốt đâu.”
Yến
Tiểu Ất là một nam tử trẻ tuổi, bị một mỹ nhân như Thảo Thảo sư tỷ tấn
công thì việc mất đi sức khống chế là chuyện bình thường, nhưng chuyện
này hoàn toàn khác xa so với quan niệm trước nay của y, bèn thở dài:
“Huynh rất rối lòng, chuyện này vẫn nên chờ sư phụ trách phạt.”
Giao cho Bạch Trầm Hương là tốt rồi, nàng làm những chuyện khác có lẽ
sẽ không xong, nhưng đối phó với Bạch Trầm Hương thì nàng rất chắc chắn, Trùng Trùng nghĩ ngợi. Chuyện này, ừm, nàng cũng phải gánh một ít trách nhiệm. Là nàng bảo nhị sư huynh đi làm gián điệp, cũng là nàng không
tính kỹ thời gian, có ai ngờ rằng Thảo Thảo sư tỷ lại hành động nhanh
như vậy chứ. Vì vậy nàng phải lo chuyện này đến cùng, sao có thể gây họa rồi lại phủi mông bỏ đi được.
Nàng nhất định phải làm một kết cục viên mãn, mong muốn của một nữ nhân tầm thường như nàng đây chính là mọi người đều vui vẻ.
”Huynh cứ chờ sư phụ xử lý là được rồi! Ngộ nhỡ có con rồi thì sao?
Huynh tự tử chính là phạm tội gấp ba với đứa bé, với Thảo Thảo sư tỷ,
với phái Thiên Môn.”
Trùng Trùng dọa Yến Tiểu Ất, bởi vì nàng
biết đối với một nhị sư huynh bị Bạch Trầm Hương dạy tới trở nên cổ hủ
mà nói thì lấy trách nhiệm ra nói với y chính là cách tốt nhất. Nhưng
thi triển phép “điều khiển tinh thần” với nhị sư huynh thì dễ, mà để tìm được đường ra khỏi đây lại rất khó.
Bay đã lâu như vậy, có lẽ cũng đã bay được mấy trăm mấy ngàn dặm rồi, vì sao vẫn chưa thấy được đất liền vậy?