Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 259: Không có đường thì trực tiếp nhảy vực



”Tiểu nha đầu, ngươi khóc xong chưa? Đó đã là chuyện của mấy ngàn năm về trước rồi.” Giọng nói của Hoa Hiển Tử chợt vang lên, có lẽ lão tưởng rằng Trùng Trùng sợ quá khóc rồi chăng.

Trùng Trùng khó khăn đóng quyển sách lại, suýt nữa đã va phải Hoa Hiển Tử, làm lão sợ tới nhảy sang một bên, rơi xuống bìa sách.

”Ngươi muốn qua cầu rút ván, giết chết lão già ta đây sao?”

Trùng Trùng mặc kệ lão, nàng ngẩng đầu nhìn mái vòm, đối diện với gương mặt đẹp tuyệt lại chất chứa bi thương của La Sát Nữ, nàng bỗng cảm thấy sợ. Cứu mỹ nhân này rồi, nàng sẽ mất đi đại ma đầu, cho dù hắn không nhớ nổi kiếp trước, nhưng đối mặt với một người từ gương mặt đến tâm hồn đều hoàn mỹ thế này, là người thì đều sẽ chọn người ấy.

Nàng không đẹp bằng, không dịu dàng bằng, không có đức hi sinh bằng, nàng lấy gì để so với người ta, cũng giống như cây xanh tươi tốt so với cỏ hoang bên đường vậy, nàng sẽ thua đến mức một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn.

Nhưng cứu La Sát Nữ là nguyện vọng của đại ma đầu, nàng có thể không giúp hắn sao? La Sát Nữ có thể hi sinh nhiều đến thế này vì hắn, vậy thì vì sao nàng lại không thể suy nghĩ thấu hiểu cho hắn chứ? Cho dù điều này đồng nghĩa với việc nàng sẽ tan nát cõi lòng, sẽ ra đi, nhưng nàng lại có thể xoay chuyển được gì chứ?

Việc duy nhất phải làm là không để đại ma đầu biết mọi chuyện nàng đã làm, như vậy thì khi nàng ra đi, hắn sẽ không phải chịu gánh nặng về tâm lý.

Nhìn xem, hi sinh nhiều như vậy, văn nghệ biết bao, cao thượng biết bao, lặng lẽ cho đi không cần báo đáp, khi tiết mục đạt đến cao trào, khi tấm màn còn chưa được hạ xuống, nàng sẽ mỉm cười mau chóng lui về cánh gà, phong độ đến không còn gì sánh được, cao thượng đến cả trời xanh cũng phải cảm động.

Nhưng vì sao nàng vẫn cảm thấy không cam lòng, vì sao cứ cảm thấy mình sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn để cướp lấy trái tim hắn nhỉ? Nàng thật sự sẽ làm vậy sao? Sẽ bám dai như đỉa, phá hoại happy ending của người ta sao?

Thôi bỏ đi! Tới đâu hay tới đó, không có đường thì trực tiếp nhảy vực thôi, bây giờ phải nghĩ cách giải quyết chuyện này rồi nói tiếp, cho dù có thua thì cũng phải đánh một trận cho có đã. Nàng là đệ tử bát kiếm, là nữ nhân mà Ma Vương Hoa Tứ Hải từng chấm, sao có thể một chút dũng khí và giác ngộ này cũng không có được chứ?!

Vừa nghĩ nàng vừa gạt mạnh nước mắt rồi hít thở sâu ba lần.

”Ngươi muốn làm gì?” Hoa Hiển Tử vẫn luôn lén quan sát Trùng Trùng, về sau phát hiện hình như không phải là nàng sợ, mà là đau lòng tuyệt vọng, cũng không biết là thế nào. Rồi về sau nữa lại thấy nàng nghiến răng thở mạnh thì sợ đứa đồ tôn gấp đôi này làm ra chuyện đáng sợ gì.

”Ta phải cứu nàng xuống.” Trùng Trùng nén nhịn sự chua xót trong tim mà chỉ lên mái vòm.

Hoa Hiển Tử giật mình khua lung tung hai tay: “Không được không được, mặc dù ta rất thương cho mỹ nhân này, nhưng cô ấy vừa xuống thì mười châu ba đảo lại sẽ đảo lộn, như vậy thì bá tánh vẫn sẽ chết đi, sự hi sinh bấy nhiêu năm qua của cô ấy sẽ trở thành phí công. Ngươi không có nhìn thấy bên kia sao? Nước trong hố cây đã tràn ra rồi, bây giờ nghĩ cách ngăn tình hình càng xấu đi cũng không kịp, vậy mà ngươi còn muốn đổ thêm dầu vào lửa sao?”

Trùng Trùng bỏ mặc lão, đi đến mép “hồ thủy ngân” rồi nói: “Nó thông đến suối Miên Diên ở đảo Thương Hải sao?”

”Đúng vậy.” Hoa Hiển Tử gật đầu, “Chắc hẳn thủ lĩnh của Ẩn Lưu đã truyền bí mật đi theo nhiều đời rồi, đảo chủ của hiện giờ chắc chắn là biết việc suối Miên Diên mà khô cạn thì mười châu ba đảo sẽ nạn lớn ập đầu, nhưng bởi do lời thề đó nên bí mật về đại chiến lục đạo bị giấu nhẹm mà thôi.”

”Sư tổ gấp đôi thật thông minh.” Trùng Trùng gượng cười, “Nhưng ta không có nói sẽ lập tức cứu La Sát Nữ, ta muốn nghĩ cách tìm mảnh đất Lạc Lối trước, sau đó trồng lại một gốc cây ngọc Thất Bảo Quỳnh, trấn giữ nó ở đó chẳng phải là xong rồi sao.”

Hoa Hiển Tử chớp mắt hai cái, trong phút chốc còn chưa hiểu gì, “Mảnh đất lạc lối đã chạy rồi, không tìm được nữa. Vả lại, gốc cây ngọc trấn giữ mảnh đất Lạc Lối là thứ được trời đất tạo ra, ngươi đi đâu để trồng thêm một cây ngọc nữa?” Đương nhiên lão biết đây là cách giải quyết vấn đề cơ bản nhất, nhưng tìm kiếm mảnh đất Lạc Lối là một chuyện quá khó.

”Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, chỉ cần mảnh đất lạc lối không chạy khỏi mười châu ba đảo thì chắc chắn có thể tìm được.” Trùng Trùng siết nắm tay lại, “Còn về cây ngọc Thất Bảo Quỳnh, tuy ta không thể trồng thêm một cây, nhưng lúc nãy ông không thấy sao? Sau khi cây ngọc ngã đổ thì biến thành bột cây, sư tổ Vân Thâm đã thu nhặt hết và cất trong một chiếc hộp, có lẽ có thể nghĩ cách.”

”Hả, ngươi không nói ta cũng quên mất.” Hoa Hiển Tử la lên làm Trùng Trùng giật mình, “Tên tiểu tử Vân Thâm này cất bột cây lại một cách nghiêm túc, nói không chừng nó có suy nghĩ gì đó. Tên tiểu tử này rất thân với sư huynh của ta, có lẽ nó biết được chuyện mà người khác không biết, bây giờ chiếc hộp đó đang ở đâu?”

”Còn nói nữa sao!” Trùng Trùng thở dài, “Một thời gian trước, Quỷ Vương Dương Bá Lý mạo danh đại ma đầu tấn công núi Vân Mộng, cướp mất vạc Hỗn Độn Lưỡng Nghi Phần Tâm và hộp bột cây, may mà sư phụ ta liều chết ứng chiến, kết quả Dương Bá Lý làm rơi hộp bột cây, chỉ mang chiếc vạc đi.”

Hoa Hiển Tử nghe mà lại la hét a a hồi lâu rồi mới phẫn nộ mà nói: “Sao lại bất cẩn vậy chứ! Vạc Hỗn Độn Lưỡng Nghi Phần Tâm là pháp bảo của sư huynh ta, rất lợi hại đó, nhưng huynh ấy nói pháp lực của nó quá ngang ngược nên cứ mãi không chịu dùng, về sau trong đại chiến lục đạo bị Tín Đô Ly Nan cho một đao làm nứt ra một đường. Ây chà, bị kẻ xấu lấy đi rồi, làm sao đây! Ôi, lẽ nào là ý trời khó tránh?”

Trùng Trùng trợn trừng mắt, vô cùng bất lực.

Những cổ nhân này cứ thích nói ý trời gì đó, quy tắc gì đó mà chưa từng muốn cố gắng thực hiện chuyện gì. Sự nguy nan của mười châu ba đảo đều bởi vì mảnh đất Lạc Lối đã mất tích, vì sao trong ngàn năm nay không một ai có ý định đi tìm? Vì sao thử cũng chưa thử mà đã cho rằng chắc chắn sẽ không tìm thấy? Vì sao cứ cho rằng ông trời muốn diệt mười châu ba đảo mà chưa từng nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều chỉ là do con người gây nên?

Người từng tìm mảnh đất Lạc Lối chỉ có mỗi Hoa Tứ Hải, lần đầu tiên sắp thành công thì bị âm mưu đó phá hỏng, lần thứ hai là khi sắp dựng tháp Thông Thiên, bị nàng phá hỏng.

Nhưng mà này, vì sao dựng tháp trên mảnh đất Lạc Lối thì sẽ có thể tìm được con đường đi lên Thiên giới? Vì sao Hoa Tứ Hải lại biết được điều này? Nếu cánh cửa Thiên giới đã đóng lại rồi thì vì sao Thảo Mộc binh lại ghé vào Bắc Sơn Vương cung? Lẽ nào cánh cửa Thiên giới ở ngay bên trong Bắc Sơn Vương cung sao?

”Bột cây có mất đâu chứ!” Trùng Trùng quát: “Lão tử mặc kệ ý trời, lão tử chỉ thuận theo ý mình! Nhất định phải tìm thấy mảnh đất Lạc Lối, trồng lại cây ngọc Thất Bảo Quỳnh, để mười châu ba đảo không còn bị quay đi vần lại nữa!”

Hoa Hiển Tử nghe thấy nàng xưng “lão tử lão tử” lung tung, không những không giận mà còn bật cười rất sảng khoái mái nữa, “Tiểu nha đầu ngươi rất hợp khẩu vị của ta, tiếc rằng kiếp trước ta không gặp được người như ngươi, nếu không thì chắc chắn sẽ thu ngươi làm đệ tử. Nhưng Dương Bá Lý là ai?”

Sau khi tiếp tục bất lực, Trùng Trùng lại thở dài, “Sư tổ gấp đôi à, phía trên vai ông treo một thứ tròn mà không chịu suy nghĩ sao? Lúc nãy ta mới nói rồi, là “Quỷ Vương” Dương Bá Lý, mà trong trí nhớ của ông, lúc xảy ra đại chiến lục đạo có nghe qua cái tên này không?” (Phía trên vai là đầu, ý Trùng Trùng nói là sư tổ có đầu mà không chịu suy nghĩ)

Hoa Hiển Tử ngẩn ra, sau đó vỗ hai tay vào nhau, mặc dù ở dạng hồn thể nhưng vẫn nghe được tiếng bốp, “Trong đại chiến lục đạo, Vương của Nhân đạo vốn tên là Dương Bá Lý, lúc ấy bị Tín Đô Ly Nan, cũng chính là Hoa Tứ Hải gì đó mà ngươi nói đánh chết bằng chưởng. Ngươi biết mà, người không chết dưới Băng Ma Đao thì hồn phách sẽ không tan biến đâu, lẽ nào từ đó lão gia nhập Quỷ Đạo, tu luyện lại từ đầu? Năm ấy lão Dương đầu dù là người của Nhân đạo, nhưng lại có dị năng, nếu không thì cũng không chịu được một chưởng của Tín Đô Ly Nan đâu. Ôi, sau cuộc chiến năm ấy, các cao thủ bị thương nặng cũng không sống được bao lâu, nếu không thì là tu vi bị tổn thất nghiêm trọng, bằng không thì chắc chắn sẽ có người chú ý tới chuyện của Dương Bá Lý thôi.”

Trùng Trùng nghĩ cũng cảm thấy là vậy, hơn nữa vấn đề nàng không giải được cũng đều được giải thích một cách hợp lý rồi.

Trước kia Vạn Sự Tri có nói Bắc Sơn Vương tộc hiện nay không phải là Vương của Nhân đạo lúc đại chiến lục đạo, có được Vương vị là do về sau cướp được, Vương tộc trước đây họ Dương. Nhưng bởi vì thời gian cách quá xa, có rất ít người nhắc tới, chắc chắn là Dương Bá Lý không cam lòng khi bị chết dưới tay Hoa Tứ Hải, cũng chính là Tín Đô Ly Nan năm xưa nên đã lén gia nhập Quỷ Đạo tu luyện, rồi đăng làm Quỷ Vương để báo thù.

Bởi vì lão có tham gia đại chiến lục đạo nên tất nhiên biết điểm mấu chốt và chi tiết trong đó, vậy mà lại chịu nhục chịu khổ, lẩn trốn trong Quỷ Đạo tu luyện, sau đó nhập môn của Vân Thâm. Điều này khó đoán ra, lão ẩn náu nhiều năm chỉ vì để cướp vạc Hỗn Độn Lưỡng Nghi Phần Tâm và bột cây, cũng vì chờ cơ hội dựng lại cơ đồ.

Xem ra lão muốn sau khi phục sinh sẽ xưng bá thiên hạ rồi, còn vì sao lão muốn có hai món đồ ấy thì không biết được, tóm lại chắc chắn là có âm mưu.

Lúc nãy khi xem sách, đây cũng là lần đầu tiên Trùng Trùng biết Vương của Nhân đạo trước đây lại là Dương Bá Lý, nàng cũng vô cùng hãi hùng. Nhưng chuyện hãi hùng xảy ra trong đại chiến lục đạo quá nhiều, ngược lại khiến cho chuyện này trở nên bình thường.

Nhưng không biết vì sao hai kiếp của Dương Bá Lý đều có gương mặt khác nhau, mà Hoa Tứ Hải và Tín Đô Ly Nan của kiếp trước lại mang cùng một gương mặt nhỉ? Có lẽ sự cố chấp muốn phục sinh để báo thù trong tim đã khiến cho gương mặt hắn không thay đổi chăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.