Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 4 - Chương 277: Vẻ đẹp tâm hồn rất quan trọng



 Mà sự thật là họ đoán không sai một chút nào, Bạch Trầm Hương đã quả quyết từ chối lời cầu thân của Bắc Sơn Thuần. Trùng Trùng rất vui vì điều đó, mặc dù Bạch Trầm Hương có đồng ý hay không thì cũng không làm gì được quyết định của nàng, nhưng điều này đã chứng tỏ ông ta có yêu thương người đệ tử là nàng đây.  Nhưng dường như kết quả này nằm trong dự đoán của Bắc Sơn Thuần, bởi vậy y không hề thấy ngượng ngập khi bị từ chối, mà lén lủi đến Quân Thiên nhân lúc các lãnh đạo lớn bận nghiên cứu “Cuộc chiến bảo vệ tư tưởng”, tìm thấy Trùng Trùng đang buồn rầu quanh quẩn tại vườn hoa.

”Trùng Trùng, vì sao không thể làm Bắc Sơn Vương phi của ta chứ?” Hai người gặp nhau, Trùng Trùng trốn không kịp, Bắc Sơn Thuần đã nhân cớ nói thẳng vào vấn đề.

Nghe Bắc Sơn Thuần gọi tên mình mà Trùng Trùng rùng mình, vì sao cũng là hai chữ, lúc ma đầu ấy gọi làm trái tim nàng như sắp tan chảy đến nơi, còn Bắc Sơn Thuần gọi thì lại khiến nàng tê tái cả người, vô cùng khó chịu vậy? Thật ra so với ma đầu ấy thì Bắc Sơn Thuần còn đẹp hơn, lúc này y đang mặc một bộ đồ trắng thêu rồng vàng, mái tóc dài được búi gọn trong chiếc mũ, nụ cười mỉm toát lên nét dịu dàng dưới vầng dương, có lẽ bất kỳ nữ nhân nào cũng không thể nào chống đỡ được hình ảnh này chăng?

Nhưng nàng lại chẳng có chút cảm giác nào, có lẽ là bởi vì nàng biết y từng giết hại người trong tộc của mình, âm mưu giết đệ đệ ruột của mình, hơn nữa còn giở thủ đoạn với đại ma đầu và nàng nữa chăng.

Ai bảo vẻ đẹp tâm hồn không quan trọng? Quan trọng quá ấy chứ!

”Vì sao ngươi muốn lấy ta làm thê tử?” Nếu đã không thể trốn tránh thì Trùng Trùng cũng không sợ, dứt khoát thẳng lưng hỏi ngược lại.

Bắc Sơn Thuần cười hơi cúi người xuống khẽ chạm vào đóa hoa trong bụi hoa, “Còn có thể vì cái gì chứ? Mến mộ mà thôi, ta chỉ gặp nàng vài lần mà đã đến cầu thân với Bạch chưởng môn, để nàng làm Vương phi duy nhất của tộc Bắc Sơn ta bằng một thái độ nghiêm túc trịnh trọng thế này mà vẫn không được xem là tỏ rõ thành ý sao?”

”Giấu diếm để làm chi chứ?” Trùng Trùng cười khẩy, “Tuy ta không thông minh, nhưng cũng biết trọng lượng mình đến đâu, Vương cung ngươi mỹ nhân đầy rẫy, ai nấy đều là cực phẩm nhân gian, chút ít nhan sắc như ta làm sao lọt vào được con mắt của Bắc Sơn điện hạ. Hơn nữa, ngài tài cao chí lớn, tâm vì thiên hạ thì sao có thể động lòng một nữ tử nhỏ nhoi là ta chứ? Ngài nói vậy ngược lại làm ta thấy lo sợ rồi.”

”Vậy thì sao chứ?” Bắc Sơn Thuần không cử động, hỏi một cách bình tĩnh.

”Sư phụ ta đã trả lời Bắc Sơn điện hạ rồi.” Trùng Trùng lạnh lùng trả lời.

”Ta muốn biết suy nghĩ của nàng.”

”Ta sẽ không gả cho ngươi đâu!”

”Từ chối chóng vánh thật.” Bắc Sơn Thuần gật đầu mỉm cười rất thâm sâu khó lường, cũng chính vì thái độ này mà lời cầu hôn của y mới lộ vẻ có mục đích, không hề thật lòng như vậy.

”Đã phụ lòng thương yêu của Bắc Sơn điện hạ, cứ xem như tiểu nữ không biết điều đi, mời ngài về cho, đây là sân trong của Quân Thiên, người ngoài không tiện vào.” Trùng Trùng dứt khoát ra lệnh đuổi khách.

Bắc Sơn Thuần không giận, cũng không cử động, chỉ híp mắt nhìn mặt trời rồi nói như đang độc thoại: “Tiếc thật, nếu Trùng Trùng nàng chịu gả cho ta thì Bắc Sơn Vương cung sẽ là nhà của nàng, tất nhiên nàng có thể tùy ý đi lại. Bắc Sơn Vương cung ta chẳng có gì, chỉ có vài nơi có phong cảnh không tệ, trong đó có nơi nàng vẫn luôn muốn đến mà phải không?”

Y dám nói như vậy! Trùng Trùng ngạc nhiên và hiểu ra ý ngầm trong lời nói của Bắc Sơn Thuần.

Nàng muốn đến mái vòm Thiên Ảnh tìm sư tổ Vân Thâm hỏi về chuyện trồng lại cây ngọc thì bắt buộc phải vào Bắc Sơn Vương cung trước đã. Hơn nữa sư tổ gấp đôi có nói rằng, muốn trao đổi với sư tổ Vân Thâm đã hóa thành đá vá trời thì buộc phải sử dụng tâm pháp của bổn môn trong hoàn cảnh yên tĩnh, đó không phải là chuyện có thể làm được trong thời gian ngắn, cũng không thể tiến hành trong tình trạng bị ai khác làm phiền được.

Mà nàng và Bạch Trầm Hương đã thử qua rất nhiều lần rồi, lần nào cũng bị Bắc Sơn Thuần phá rối, mặc dù miệng thì nói lời khách sáo, nhưng thật ra đã tỏ rõ là không cho họ tiếp cận mái vòm Thiên Ảnh. Khăng khăng xông vào cũng không phải là không thể, nhưng chắc chắn sẽ không có cơ hội thi triển thuật Thông Tâm, đến lúc ấy không những không gặp được sư tổ mà sẽ còn làm tăng thêm mâu thuẫn giữa hai đạo Tiên, Nhân nữa, quả thật là mất đi nhiều hơn có được.

Mà Bắc Sơn Thuần cầu hôn không xong bèn đổi thành ép hôn, chính là vì nắm được điểm yếu của nàng. Có thể y không biết vì sao nàng muốn tiếp cận mái vòm Thiên Ảnh, nhưng chắc chắn đoán được chuyện đó rất quan trọng với nàng, vì vậy mới dùng nó làm tiền cược, vì dẫu cho phái Thiên Môn có đạt được lợi ích gì từ mái vòm Thiên Ảnh thì cũng không gây ra tai hại gì cho y, hơn nữa một mình Trùng Trùng gả vào Bắc Sơn Vương cung, thân cô thế cô, y có thể âm thầm giám sát, lỡ như có gây chuyện gì bất lợi cho y thì cũng có thể ngăn cản kịp thời.

Bây giờ ý của y đã rõ ràng đến không thể hơn rồi, muốn đến mái vòm Thiên Ảnh sao? Chỉ còn mỗi con đường là gả cho y thôi!

”Sao, có suy nghĩ thêm không?” Thấy biểu cảm của Trùng Trùng thay đổi lung tung, Bắc Sơn Thuần mừng thầm nhưng bề ngoài lại nói một cách hiền hòa, “Ta đã nói rồi, nàng là thê tử duy nhất của ta, địa vị cao quý, có điều kiện gì cứ nói thẳng ra, ta thân là chủ của thiên hạ, tất nhiên sẽ một lời nói ra, trọng lượng ngàn cân, nàng có thể yên tâm.”

Trùng Trùng vừa tức vừa ngạc nhiên bởi lời ép hôn hoặc có thể nói là dụ hôn của Bắc Sơn Thuần, sau đó lại hiểu ra tất cả, bèn cười thách thức, “Ta có gì không yên tâm chứ? Tuy ta không phải cao thủ Tiên đạo gì, nhưng nếu kẻ khác hiếp đáp ta quá mức, ta sẽ khoanh tay chịu chết sao? Dỡ cả cái Bắc Sơn Vương cung thì có gì to tát đâu chứ. Nhưng mà Bắc Sơn điện hạ dùng mái vòm Thiên Ảnh để dụ ta gả cho ngươi, ta cũng biết lý do vì sao ngươi làm vậy rồi.”  ”Nói nghe xem.” Bắc Sơn Vương nói bằng giọng điệu thoải mái, dường như không tin Trùng Trùng sẽ biết vậy.

”Thứ nhất, ngươi ngạo mạn kiêu căng, tự cho mình là tuyệt đỉnh thiên hạ, nhưng lại không sánh được với Hoa Tứ Hải, bị thua dưới tay hắn trước mặt biết bao người, điều này khiến ngươi cảm thấy bị sỉ nhục. Ngươi biết ma đầu ấy có tình cảm với ta, vì vậy muốn lấy người mà hắn yêu để làm nhục hắn, tổn thương hắn, trả thù hắn. Thứ hai, ngươi biết sớm muộn gì đại chiến lục đạo sẽ lại diễn ra, ngươi đã từng trải nghiệm uy lực của đại ma đầu, lại nghe nói hắn đã hợp nhất Ma công và Minh công, trở thành vô địch thiên hạ, nên ngươi phải tìm đường lui cho bản thân mình, vì vậy ngươi đã giữ ta bên cạnh làm con tin. Thứ ba, bây giờ Tiên đạo đã mất niềm tin vào Nhân đạo, ngươi vì để củng cố liên minh đã lựa chọn kết thân với Tiên đạo, đó là phương pháp thuận tiện nhất. Sư phụ ta là người đứng đầu Tiên đạo, lại yêu thương ta, ngươi lấy ta rồi tất nhiên sẽ có được sự trợ giúp, đúng là rất hời. Thứ tư, bát kiếm tề đủ, uy lực lớn mạnh, không những Yêu Ma sợ hãi mà ngươi cũng không mong muốn Tiên đạo quá mạnh, vì vậy ngươi phải tách đệ tử bát kiếm ra, dù cho nhị sư huynh ta vẫn còn bị thương, ngươi vẫn muốn tìm cách càng đảm bảo hơn. Thứ năm, con người ngươi tâm tư kín đáo, chắc chắn còn có lý do nào khác mà ta không biết giục giã ngươi quyết định lấy ta làm thê tử, cho dù có lấy ra làm điều kiện trao đổi, ta có thể tự do tiếp cận mái vòm Thiên Ảnh mà ngươi cũng bằng lòng. Ta nói có đúng không? Tiếc rằng ――”

”Tiềc rằng cái gì?”

Trùng Trùng lắc đầu không trả lời y.

Nàng muốn nói tiếc rằng bây giờ đại ma đầu đã nhớ lại chuyện của kiếp trước, tìm được một người vợ trước vừa nghĩa nặng tình sâu vừa xinh đẹp tuyệt trần, hắn sẽ còn liều chết vì một đệ tử thấp kém phái Thiên Môn sao? Cho dù vẫn còn yêu thì tình yêu đó còn lại bao nhiêu chứ? Lại tiếc rằng nàng ghét y, cho dù có làm thê tử của y thì cũng chỉ có khả năng không ngừng gây rối thôi, làm sao có thể dùng cả Tiên đạo để giúp y chứ?

Nhưng nàng không nói ra, chuyện về đại chiến lục đạo vẫn còn là một bí mật với những người bên ngoài. Bắc Sơn Thuần biết sự tồn tại của cái giếng ấy, nhưng chưa chắc đã từng vào qua, càng có thể là vốn dĩ y không biết Hoa Tứ Hải khơi mào đại chiến là vì muốn đánh tan tác mái vòm Thiên Ảnh, cứu La Sát Nữ ra.

Trừ khi ―― tự mình Thiên đế Tuyên Vu Cẩn nói cho y biết, hoặc là bịa ra một câu chuyện để gạt y, mà trước khi nàng xác định Bắc Sơn Thuần có biết triệt để câu chuyện hay không thì nàng không thể tiết lộ ngọn nguồn mọi chuyện về Hoa Tứ Hải được.

”Vậy nàng bằng lòng chuyện gả vào Bắc Sơn Vương cung không?” Bắc Sơn Thuần cũng không gặng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.