Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 4 - Chương 296: Ta phải đưa nàng đi



Trùng Trùng nắm chặt tay Hoa Tứ Hải không chịu buông ra, sợ tất cả chỉ là ảo ảnh.  Hoa Tứ Hải chỉ đành ngồi bất động bên thành giường, cố gắng nhịn dục vọng của mình xuống, nếu không phải vì vết thương trên lưng Trùng Trùng nặng đến mức này thì chắc chắn đêm nay hắn sẽ động phòng hoa chúc với nàng, lập tức khiến nàng trở thành người của mình, không để bất kỳ ai chen vào dẫu cho có là trên danh nghĩa đi chăng nữa.

”Ta phải đưa nàng đi.” Hắn nói ra năm chữ đại diện cho sự khát vọng nơi sâu nhất trong trái tim hắn.

Ngọt ngào quá đi, hắn yêu nàng, muốn đưa nàng đi.

Nhưng chờ đã, chuyện của bây giờ còn chưa giải quyết xong, không phải là hắn muốn cướp đoạt đấy chứ? Hơn nữa còn cướp một nữ nhân đã thành thân trên danh nghĩa làm thê tử của mình!

Chuyện này ――

Đi với hắn, ở bên cạnh hắn thì rất nhiên là rất hạnh phúc, cũng thoải mái nhất rồi, chỉ cần ôm lấy là được, nhưng nàng không thể làm lơ những điều kiện bên ngoài được. Không tìm thấy mảnh đất Lạc Lối, trồng không được cây ngọc thì sẽ không cứu được La Sát Nữ.

Vậy mà hắn còn muốn khơi mào giết chóc thậm chí là đánh nát mái vòm, lật ngược mười châu ba đảo, cuối cùng làm cho bá tánh lầm than nữa.

Đến lúc ấy nàng thân là một trong đệ tử bát kiếm thì sẽ phải làm sao?

Bây giờ nàng đã chấp nhận phái Thiên Môn một cách sâu sắc rồi, đó là nhà của nàng, làm sao nàng có thể để người yêu đánh nhau với các huynh đệ tỷ muội, phụ thân thúc thúc của mình, thậm chí là tổn hại đến mạng sống của nhau được?

Còn nữa, dù cho nàng có khả năng giải quyết mâu thuẫn trong hòa bình thì La Sát Nữ sẽ thế nào? Được cứu ra rồi, chắc chắn La Sát Nữ sẽ quay về bên cạnh đại ma đầu, vậy lúc ấy nàng làm sao? Nàng phải đối mặt thế nào?

Những vấn đề này đều kẹt trong lòng, tựa như một nút thắt chặt không gỡ ra được đang ngăn cản nàng đi vào trái tim của Hoa Tứ Hải một cách vô điều kiện vậy.

Nàng chớp mắt vài cái, cố gắng rất lâu cũng không nói ra được một chữ, nhưng sự khó xử và chần chừ ấy đều hiện cả trên mặt.

Hoa Tứ Hải thương cho nàng, nhưng bản thân thì đã quyết định rồi, hắn cúi người xuống đặt bờ môi lên vầng trán nóng bỏng tay của nàng. Cứ quyết định vậy đi, thà rằng nhốt nàng lại, thà rằng nàng hận hắn cũng phải đưa nàng về bên cạnh mình.

”Không cần nói nữa, ta đã quyết rồi.” Hắn nói khẽ, giọng nói dịu dàng như nước nhưng giọng điệu lại mang theo sự ngang ngược không cho phép ai phản bác, “Từ nay về sau, ta sẽ không thỏa thuận với nàng, sẽ không thỏa hiệp nàng, sẽ không cho phép nàng chạy lung tung nữa. Từ bây giờ trở đi, nàng là của ta.” Hắn khẽ tuyên bố, trong đôi tròng mắt đen láy sâu thẳm là sự kiên quyết mà cho dù là sức mạnh của tự nhiên cũng không thể nào ngăn cản.

”Nhưng đại ma đầu à ――”

”Không có nhưng.” Trùng Trùng giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng bị Hoa Tứ Hải khẽ ấn lại, “Nàng ngoan ngoãn dưỡng bệnh, trong vòng ba ngày chắc chắn ta sẽ đến đón nàng, ta sẽ không lén lút đưa nàng đi, ta phải làm cho cả thế gian này đều biết, cho người của cả mười châu ba đảo này đều biết, rằng nàng là do ta cướp từ tay Bắc Sơn Thuần về, và nàng sẽ mãi mãi là của ta. Nếu có ai dám có bất kỳ ý đồ nào với nàng, bổn Vương sẽ khiến kẻ đó chết không đất chôn thây!”

Trùng Trùng dại ra, trong phút chốc nàng không biết nên nói gì.

Đây là lời hứa cho tình yêu sao? Đây là lời thề của hắn sao? Trước nay đều là nàng chủ động trêu ghẹo hắn, tiếp cận hắn, ăn vạ hắn, bày tỏ tình cảm với hắn, hôm nay là lần đầu tiên hắn chủ động hôn nàng, sau đó còn nói ra rất nhiều lời làm trái tim con người ta phải đập điên cuồng như thế này nữa.

Nàng muốn để mặc cho tình cảm được tự do trào dâng như thế này biết bao, nhưng bây giờ lòng nàng lại rối như tơ vò.

Muốn đồng ý với hắn mà câu nói “Ta đi theo chàng” cứ mắc nghẹn nơi cổ họng, nói không nên lời.

Mà Hoa Tứ Hải cũng không cho nàng cơ hội trả lời, hắn phất bàn tay, một luồng hơi mát mẻ thoải mái lập tức bao trùm lấy cơ thể nóng hừng hực do bị sốt của nàng.

Nàng muốn bàn bạc với hắn, bảo hắn đừng kích thích như vậy, dù gì thì hòa bình và hi vọng cũng đã xuất hiện rồi. Nàng biết tương tư khổ thế nào, bởi vì nàng đang khổ vì tương tư đây, nhưng chỉ cần chịu đựng thêm một thời gian nữa, có lẽ chỉ cần một tháng thì rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết hết thôi.

Sau đó sẽ từ từ bàn đến chuyện của La Sát Nữ.

Không thể để rối thêm tình hình khó khăn lắm mới từ từ được làm rõ này nữa.

Nàng yêu hắn, ngọn lửa trong tim làm nàng chỉ mong sao được dán chặt vào cơ thể hắn không rời, cứ vậy yêu nhau chẳng màng tất cả, nhưng nam nhân này điên rồi, ít ra thì nàng còn hơn được hắn ở chỗ vẫn giữ được chút ít lý trí.

Nếu như hạnh phúc của nàng được xây dựng trên sự đau khổ của người khác, vậy thì niềm hạnh phúc đó sẽ mãi mãi trở thành bóng ma trong đời nàng.

Song đã không kịp để nàng nói nữa, nam nhân lạnh lùng không tình người này cứ mãi khoan dung gần như là dung túng cho nàng, nhưng lần này lại ngang ngược đến mức không cho phép nàng làm trái lời mình dù chỉ một chút, nàng chưa kịp thốt ra chữ nào thì đã chìm vào giấc ngủ trong làn hơi mát mẻ rồi.

Hoa Tứ Hải nhìn nàng ngủ mà mất hồn trong giây lát, sau đó đột nhiên xoay người bỏ đi, không còn dám quay đầu nhìn lại nữa, hắn sợ bước chân mình sẽ bị níu giữ lại.

Đi một mạch ra đến hơn trăm dặm bên ngoài Bắc Sơn Vương cung, hắn lấy nửa mảnh Thủy Tâm Bán trong ngực ra, “Tây Bối nghe rõ đây, trong vòng ba ngày ta sẽ đến đưa Trùng Trùng đi, ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, bây giờ lập tức quay về Phượng Nghi Hiên, bảo vệ nàng chu đáo, bây giờ nàng đang bệnh, cần có người chăm sóc. Còn về chuyện ngươi tắc trách, sau này ta sẽ tính với ngươi.” Nói rồi hắn liền quay về Tu La Vi Mang, vội vàng tập trung binh lực, quyết phải cướp Trùng Trùng về một cách rầm rộ cho bằng được.

Hắn không cần lý trí nữa, chỉ đi theo trái tim và phương pháp của bản thân chỉ dẫn, tất cả những phải trái đúng sai, cuối cùng rồi sẽ có cách giải quyết thôi.

Mà ở bên này khi hắn đang bận rộn tập trung Ma binh và Quỷ binh để cướp Trùng Trùng về thì ở bên kia, Tây Bối nghe Thủy Tâm Bán nói mà giật cả mình.

Hắn đang phối hợp với Vân Thâm và Hoa Hiển Tử sửa lại vạc Hỗn Độn Lưỡng Nghi Phần Tâm, bởi vì không có hồn phách để luyện thành vạc khí nên họ phải tiêu hao công phu gấp nhiều lần.

Tuy hồn phách của Thương Khung và Đào Hoa bên trong vạc vẫn chưa bị luyện hóa, nhưng hai người đã mất đi ý thức, không thể tỉnh dậy được, bây giờ đang được Vân Thâm đưa lên mái vòm, dùng đau đớn để gọi họ dậy.

Không ngờ sắp thành công rồi thì lại nhảy ra chuyện này, hắn vội vã quay về Phượng Nghi Hiên, quả nhiên trông thấy Trùng Trùng đã tiều tụy đi rất nhiều vì bệnh, lúc này hắn chợt hiểu rõ trái tim của Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa yêu thương nha đầu này như bảo bối trân châu, nghe thấy nàng gả cho người ta thì đã chịu không nổi rồi, bây giờ thấy nàng bị thương nặng như vậy, còn bị ghẻ lạnh thì không đau lòng chết mới lạ, bởi vậy mới đưa ra quyết định bất chấp làm thế tục phải kinh hãi này.

Ma Vương kiêm Minh Vương điện hạ đã quyết định rồi thì không một ai được làm trái, chỉ trách hắn không thể phân thân nên không thể hoàn thành trọn vẹn hai việc được, chỉ có thể gọi Hoa Hiển Tử đến chăm sóc Trùng Trùng, còn mình đi dốc hết cái mạng già để hoàn thành trách nhiệm sửa vạc quan trọng này.

Hắn kiểm tra kỹ vết thương của Trùng Trùng rồi, tất cả đều bởi do không được chăm sóc đàng hoàng nên mới chuyển biến xấu đi, cộng thêm việc những ngày gần đây nàng nhọc lòng nhọc sức, tiêu hao pháp lực quá mức, cơ thể vốn đã yếu ớt, do đó căn bệnh này vừa ập tới đã trở nặng, có vẻ cực kỳ hiểm ác.

May mà Tiểu Hoa đã dùng Ma khí chặn lại Âm độc của Quỷ Trảo, không cho nó xâm nhập vào kinh mạch, mà Trùng Trùng thì hôn mê bởi Ma khí và Minh khí, trong vòng ba ngày sẽ không tỉnh dậy. Điều này có ích cho việc hồi phục vết thương của nàng, nhưng chắc chắn rằng nàng phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh một thời gian thì mới hoàn toàn bình phục được rồi.

Từ một phương diện khác thì điều này cũng phản ánh quyết tâm của Tiểu Hoa, thậm chí hắn còn không cho Trùng Trùng có cơ hội phản đối cơ mà!

Khi nàng tỉnh dậy thì đã ở trong điện Đá Đen của Tu La Vi Mang rồi, tin rằng cho dù có phải trói lại thì Tiểu Hoa cũng sẽ không cho phép nàng rời khỏi một bước nào nữa đâu. Tên ấy bình thường lạnh nhạt thế thôi, lúc ngang ngược rồi thì ai cũng không ngăn nổi.

Ba ngày, với một người dốc lòng sửa vạc là hắn mà nói thì chỉ là quãng thời gian chớp mắt thôi, khi khoảnh khắc thành công ập đến, chiếc vạc nhỏ bé có tính người ấy cũng phấn khởi xoay hết mấy vòng trên không, cuối cùng đáp xuống bàn tay Tây Bối nhảy nhót không ngừng.

Chiếc vạc nhỏ hoàn hảo khi không ở trong trạng thái chiến đấu thì chỉ to bằng chiếc chuông, bảo khí được giấu hết vào trong, người ngoài không nhìn thấy ánh sáng của nó, chỉ có người đặc biệt mới biết đây là món bảo bối quý giá nhất thế gian.

Nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng thì bên ngoài đã vang lên tiếng binh khí sát phạt ầm vang rồi.

Cuối cùng Tiểu Hoa cũng đến rồi, đến cướp Bắc Sơn Vương phi về làm thê tử của mình.

Mà thân là hậu duệ của Bắc Sơn, hắn lại không thể không đối mặt với tình cảnh khó xử là phải ngả bài với huynh trưởng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.