Đây là lần bỏ chạy thứ tư của Trùng Trùng rồi, rút kinh nghiệm
từ ba lần thất bại trước đó, bây giờ lại có La Sát Nữ và A Đẩu giúp đỡ,
nàng chạy ra ngoài rất thuận lợi. Vừa đặt chân đến
Tụ Quật châu, Trùng Trùng mới trải nghiệm một cách sâu sắc ảnh hưởng mà
mười châu ba đảo đem lại cho bá tánh thường dân.
Lầm than không đủ để miêu tả tình trạng thảm hại của dân gian, chiến loạn
và sự thay đổi thất thường của tiết trời khiến bá tánh phải lang thang
không nhà, động vật kinh hãi mất vía, tuy còn chưa đến mức xác chết đói
rải rác khắp nơi, đất đai khô cằn kéo dài đến tận chân trời, nhưng một
Tụ Quật châu vốn đã ngheo nàn bây giờ càng thê lương hơn, linh hồn người chết bồng bềnh, không tìm thấy cửa vào địa ngục để luân hồi, người sống không biết khoảnh khắc tiếp theo sẽ thế nào.
Thật
ra sợ hãi không phải là tình huống đáng sợ nhất, điều đáng sợ chính là
ngay cả sự sợ hãi cũng bị chai mòn, hoàn toàn từ bỏ hi vọng rồi. Tất cả
mọi người đều lặng im, tất cả cửa tiệm đều đóng cửa, động vật chẳng thấy đâu, khói bếp không còn bốc, lác đác những người đi trên đường đều dại
mặt ra, hỏi cũng không trả lời, cả con đường tràn ngập nét u ám, tuyệt
vọng như đã chết đi vậy.
Trùng Trùng nhìn mà buồn
bã, càng quyết tâm phải giải mối nguy cho mười châu ba đảo hơn. Nàng
không thể trơ mắt nhìn nhiều người chết đi như vậy được, nàng không thể
để ma đầu ấy phạm phải tội nghiệt nặng như vậy được, tuy đây không phải
do một mình hắn gây ra, nhưng nàng không muốn hắn tiếp tục gánh thêm
gánh nặng về tinh thần nữa.
Nàng có vạc bảo và giống cây ngọc, chỉ thiếu mỗi một bước thì sẽ có thể thành công rồi!
Ngồi ven bờ Biển Chết, nàng lấy đèn thần nhắn lời cho Tây Bối, rằng khi Hoa
Tứ Hải phát hiện nàng lại bỏ chạy, nàng mong Tây Bối sẽ nói với hắn đừng đến núi Vân Mộng tìm nàng, bởi vì nàng đi tìm mảnh đất Lạc Lối rồi,
nàng sợ hắn nóng lòng sẽ gây phiền phức cho phái Thiên Môn, vẫn nên nói
trước là tốt nhất. Còn về việc mà La Sát Nữ nhờ, nàng quay về núi rồi
mới đưa cho Thương Khung sư thúc cũng không muộn.
Biển Chết đã không còn dáng vẻ của khi xưa nữa, dòng nước đen như mực đã
biến thành màu đỏ nhạt, trông như nước nhuốm máu sau khi rửa qua vết
thương vậy, còn toát lên mùi tanh khó ngửi, hợp với bầu trời u ám màu đỏ sẫm trên cao.
Nói theo góc độ tâm lý học thì màu
sắc và không khí này rất dễ khiến người ta cảm thấy đè nén và đau
thương, điều này cũng là lý do dẫn đến tâm trạng quái lạ của bá tánh
bình thường, kiến họ phải hấp hối chờ chết, dẫu sao thì thế gian này đã
không còn chỗ cho họ trú thân nữa.
May mà uy lực
đáng sợ của Biển Chết cũng yếu đi theo sự đảo lộn của mười châu ba đảo,
tuy vẫn không thể vượt biển khi không có thuyền của Người Vượt Biển,
nhưng bay trên cao thì lại được.
Đây cũng là lý do
khiến người dân Tụ Quật châu càng cảm thấy tuyệt vọng hơn chăng! Họ như
bị nhốt trên một hòn đảo hoang vậy, không có pháp lực thì không thể nào
bỏ chạy đến những nơi khác. Nghĩ lại thì có lẽ Tổ châu càng thê thảm
hơn, bởi vì lửa chiến bắt nguồn từ Tổ châu mà, còn những châu khác chỉ ở thế phòng thủ thôi.
Dưới tình hình trước mắt,
Trùng Trùng sợ bị Hoa Tứ Hải phát hiện mình bỏ chạy nên không dám dừng
chân, chẳng màng đến việc vết thương vừa mới lành không bao lâu đã dùng
Khước Tà Kiếm bay một chặng đường dài vươt qua Biển Chết, sau đó tiến
thẳng về núi Vô Cùng.
Nàng không biết mảnh đất Lạc
Lối ở đâu. Càng không biết nên bắt đầu tìm từ đâu, nhưng thấy nơi cuối
cùng nó xuất hiện là ở núi Vô Cùng, vì vậy nàng quyết định đến đó xem
thế nào.
Vừa mới đặt chân đến Phụng Lân châu đã cảm thấy tình trạng ở đây cũng không lạc quan, nàng bèn tăng tốc độ bay,
còn cùng lúc sử dụng thuật Lưu Tinh Thiểm Mã, suýt nữa mệt tới hộc máu
mới đến được chân núi Vô Cùng.
Vừa mới đáp đất định nghỉ ngơi một lúc thì một con người ở đối diện đang đi qua đây, bước
chân vững vàng, cử chỉ ung dung, tiếc rằng gương mặt hắn khiến Trùng
Trùng vừa nhìn đã thấy ghét, cũng thầm thấy nghi ngờ và bất an vì sự
xuất hiện của hắn.
”Trùng cô nương vẫn khỏe chứ?” Tuyên Vu Cẩn hỏi một cách ôn hòa, cứ như hàng xóm láng giềng gặp nhau trên đường đi chợ vậy.
Cổ họng A Đẩu phát ra tiếng gầm gừ đe dọa, có thể thấy tuy Tuyên Vu Cẩn vẻ ngoài thiện chí nhưng chắc chắn có ác ý, nếu không thì A Đẩu cũng sẽ
không phản ứng như vậy.
”Chiến sự nguy cấp, Tuyên
Vu đế bận bịu trăm việc, sao lại đến đây?” Trùng Trùng khẽ lùi về sau
một bước, kéo giãn khoảng cách an toàn.
Chỗ này ít
ai lui tới, nếu Tuyên Vu Cẩn muốn ra tay với nàng thì nàng sẽ lâm vào
hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, hơn nữa ánh mắt mang vẻ cười của Tuyên Vu
Cẩn khiến người ta ớn lạnh, khả năng này rất lớn.
Trực giác cho biết hắn rất ghét hận ma đầu ấy, vậy thì giết nàng trút trận,
sau đó làm ma đầu ấy rối lòng là chuyện mà Tuyên Vu Cẩn rất vui lòng đi
làm.
”Nghe nói Trùng cô nương bị Tín Đô Ly Nan bắt
về làm của riêng, sao lại ở đây được?” Tuyên Vu Cẩn chế giễu ngược lại,
dáng vẻ rất mực khiêm tốn trước mặt Bạch Trầm Hương của ngày xưa đã hoàn toàn không còn.
Trùng Trùng ghét ma đầu ấy chết đi được.
Thẩm mỹ kiểu gì mà lại đi thật lòng thật da kết bạn với loại người này, còn
bị tên ngụy quân tử này hại thành như vậy, về sau nếu có thể tiếp tục ở
bên hắn, nhất định nàng phải dạy dỗ lại hắn cho tử tế, gửi gấm lòng son
cũng phải chia rõ là gửi cho ai, sống đến ngàn tuổi rồi mà cũng không
biết, xem ra những Tiên, Ma này phải sống ở thời hiện đại thì mới được
xem là sống trong giang hồ hiểm ác!
”Đó là tin đồn
thôi, rõ ràng là bỏ trốn với nhau.” Trùng Trùng ngẩng cao đầu, nghĩ bây
giờ tỏ ra yếu thế cũng không ích lợi gì, chẳng thà lột bỏ mặt nạ giả vờ
của đối phương, xem có thể tìm cơ hội đào thoát khi hắn chột dạ hay
không. Vì sao nàng lại gặp nhiều tai họa như vậy
chứ! Nàng một lòng vì hòa bình của mười châu ba đảo, chịu trăm nghìn cay đắng mới đến được bước này, chỉ còn một bước đã thành công rồi, hơn nữa còn là bước đơn giản nhất, vậy mà lại xuất hiện một vật cản to lớn đến
như vậy.
Thảo nào người ta nói đi chín mươi dặm cũng chỉ là một nửa đường của một trăm dặm, chỉ một chút mà cũng khó làm đến thế này.
”Một nữ tử mà lại nói ra những lời thế này, có biết ngượng không?” Tuyên Vu
Cẩn tiến lên một bước, sát khí từ từ lan tràn ra khỏi nụ cười ôn hòa của hắn.
”Yêu là chuyện quang minh chính đại, có cái
gì phải ngượng?” Trùng Trùng to giọng nói, “Ngươi và Bắc Sơn Thuần muốn
lấy ta làm con tin, ép ta gả cho Bắc Sơn Thuần, nhưng trong tim ta chỉ
yêu mỗi ma đầu ấy, chiêu trò vặt vãnh bỉ ổi này sao có thể ngăn được
tình yêu chân thật của bọn ta chứ!”
”Chân thật là
cái gì? Tín Đô Ly Nan có vị hôn thê rồi, các ngươi chẳng qua chỉ là quan hệ bất chính thôi. Tín Đô Ly Nan có liều cả mạng cũng phải dấy lên
chiến tranh lục đạo, chẳng phải là vì cứu La Sát Nữ đấy sao? Đến lúc ấy
ngươi thì là gì, chẳng qua cũng chỉ là một con sâu đáng thương mà thôi.” Tuyên Vu Cẩn bật cười, cũng chẳng màng đến phong độ nữa, điều này cũng
chứng tỏ quả thật hắn đã có ý muốn giết Trùng Trùng, do đó cũng chẳng sợ để lộ gương mặt thật nữa.
”Vậy thì đã sao? Sâu
đáng thương cũng phải có thái độ của sâu đáng thương, ít ra trái tim của ta chưa từng đến trễ, cho dù hắn không yêu ta cũng sẽ như vậy, ai quy
định sâu đáng thương không được yêu một người, không được làm mọi chuyện vì hắn?”
Trùng Trùng nói thẳng thừng, “Ngược lại
là ngươi kìa, làm đủ chuyện xấu, tốn hết tâm cơ, bề ngoài thì vờ như một thánh nhân, nhưng thật ra lại bỉ ổi hạ lưu, tội ác tày trời, đây mới
gọi là đáng thương đó, bởi vì ngươi chỉ dám trốn sau cái vỏ giả tạo của
mình mà sống! Ngươi tưởng ta không biết nội tình của đại chiến lục đạo
sao? Ta biết, hơn nữa rất nhanh thôi tất cả mọi người đều sẽ biết, ngươi thân là Thiên đế mà lại không hiểu câu tà mãi không thắng chính này.
Từ bỏ đi, ngươi mãi mãi không giết được hắn, mãi mãi cũng không thể vượt
qua kẻ mạnh nhất thế gian là hắn, mãi mãi cũng sẽ không có được tình yêu của La Sát Nữ đâu!” Mấy câu sau là do nàng suy đoán theo logic thông
thường, không ngờ gương mặt hiền hậu – mặt nạ tiêu chuẩn – của Tuyên Vu
Cẩn bất chợt thay đổi.