”Vậy thì phải xem nàng thấy thế nào về chuyện này rồi.” Lúc này Thương Khung mới thả vòng ôm ra, giọng nói trở nên bình tĩnh, lý trí,
không còn mang giọng điệu dịu dàng tình cảm như trước nữa. La Sát Nữ thấy cơ thể bị buông lỏng, sau đó cơn lạnh ập đến khiến nàng
chợt hoảng hốt, còn hoảng hốt và sợ hãi hơn lúc Tín Đô Ly Nan yêu Trùng
muội muội sâu sắc, tựa như sắp mất đi một thứ gì vậy.
Nếu hắn bỏ mặc nàng thì nàng phải làm sao? Cảm giác sợ hãi này chưa từng dâng trào khi Tín Đô Ly Nan nói không lấy nàng.
”Chàng ghét ta?”
”Không.” Thương Khung lắc đầu rất kiên quyết, “Nàng biết không? Trước nay ta
luôn thấy nàng hoàn mỹ quá, nhưng như vậy thì lại thiếu mất một chút gì
đó đáng yêu và dễ gần, ngược lại bây giờ ta càng thích nàng hơn so với
trước đây. Nhưng trong chuyện này, nàng buộc phải tự mình lựa chọn,
không ai có thể giúp được nàng, nàng phải học cách sống vì mình. Ví dụ,
trước mặt nàng có hai bầu rượu, một bầu là rượu mạnh đã cũ xưa, một bầu
là rượu ngon vừa ra lò, nàng muốn lấy bầu nào về nhà. Nếu nàng chọn bầu
rượu mạnh, vậy thì nàng sẽ phải chuẩn bị trước cho việc say rượu đau
đầu, nếu nàng chọn bầu rượu ngon, vậy thì nàng phải từ bỏ tất cả tâm
huyết nàng đã bỏ ra cho bầu rượu mạnh ấy.”
Vậy sao?
”Ta ―― không biết chọn thế nào.” La Sát Nữ cười khổ sở, sau đó cúi thấp
đầu, “Ta thích rượu ngon mới ra lò hơn, nhưng ta đã cho đi tất cả vì bầu rượu mạnh ấy ―― ta không cam lòng, vì sao phải thế này? Vì sao lại xem
nhẹ tấm lòng của ta?”
”Cảm thấy mình yêu một người
mà không hối tiếc gì, vì người đó mà cho đi tất cả, không mong báo đáp,
kết quả lại bị phản bội, phải không?” Thương Khung thở dài, “Nàng đấy,
nếu thật sự không hối tiếc, thật sự không mong báo đáp, vậy thì bây giờ
cớ sao lại không cam lòng chứ?”
La Sát Nữ ngẩn ra, nàng chưa từng nghĩ qua về vấn đề này.
Thương Khung nói tiếp, “Nàng không thể yêu cầu mình vĩ đại đến vậy, cho đi rồi muốn được báo đáp là bình thường. Nhưng nếu đã vậy thì không cần phải
uất ức cho bản thân, chỉ xem như tiêu tiền, kết quả lại không mua được
đồ thôi nhé. Nàng xem, chuyện này đơn giản biết bao, ta đã nói rồi,
chuyện gì cũng hỏi lòng, đừng canh cánh về quá khứ, đừng tính toán được
mất, như vậy mới sống vui được.”
Những lời này tựa
như chất khai sáng, khiến cõi lòng rối tung của La Sát Nữ được sáng tỏ,
tuy vẫn còn rối rắm nhưng mọi thứ ẩn giấu dưới đáy lòng đã được chiếu
rọi rõ ràng. Nàng ngẩn ra, cảm thấy hiểu hết mọi chuyện, nhưng lại không nắm bắt được chắc chắn, chỉ ngơ ngác nhìn Thương Khung.
Thương Khung đưa tay vuốt gò má nàng, vẻ mặt cưng chiều, đây là biểu cảm chưa
từng xuất hiện trên người Tín Đô Ly Nan khi đối mặt với nàng.
”Con người phải nhìn về trước, tất nhiên nếu nàng muốn chìm vào bãi bùn lầy
của quá khứ thì cũng không ai cấm cản được.” Bàn tay hắn lưu luyến trên
gương mặt nàng, “Nàng có thể từ bỏ những tháng ngày thần tiên, trừng
phạt người khác đồng thời cũng trừng phạt bản thân mình, cũng có thể
sống trong ký ức. Nhưng nàng hãy nhớ, những thứ cưỡng ép là những thứ
mãi mãi cũng không có được, nàng phải xác định xem sự cưỡng ép này đáng
để nàng từ bỏ hạnh phúc không. Mất đi đương nhiên sẽ đau khổ, nhưng nếu
đó là thịt trong trái tim nàng, để lại chỉ càng đau khổ thì chẳng thà
một dao cắt bỏ, máu chảy hết rồi thì sẽ thay da thịt mới thôi. Và nhớ cả điều này nữa, đây là mạng của nàng, con đường của nàng, không cần thiết phải để người khác quyết định, chỉ mình nàng thôi, còn ta ――”
Hắn chợt nở nụ cười, “Đương nhiên mong nàng vứt bỏ Tín Đô Ly Nan, như vậy
thì ta sẽ có thể rước mỹ nhân về dinh rồi. Nàng xem, ta cũng có tạp
niệm, như vậy ta mới là con người. Nàng hãy nghĩ cho mình, đừng nghĩ đến người khác, đừng nghĩ đến được mất, chỉ nghĩ theo lòng mình là được.”
La Sát Nữ ngơ ngác gật đầu, thật ra nàng chưa thấm nhuần, trong đầu chỉ không ngừng vang vọng lời nói của Thương Khung.
Nàng cần phải yên tĩnh một lúc.
Đúng vậy, nàng cần phải yên tĩnh, lúc vào và ra khỏi giấc mộng khi nãy, gần
như nàng không nghĩ gì cả, chỉ muốn trị tội người khác, chỉ muốn sự đau
khổ của mình được đền bù.
Dần dần, không biết vì sao mà nàng kể hết cho Thương Khung nghe những gì nàng và Tín Đô Ly Nan nói khi nãy.
”Đấy, Tín Đô Ly Nan không hề phản bội nàng.” Thương Khung nói nhẹ nhàng, “Lúc hắn đem lòng yêu sư điệt nữ của ta thì đã quên kiếp trước rồi, mà khi
hắn nhớ lại, hắn đã lựa chọn tuân thủ lời hứa, từ bỏ Trùng nha đầu. Có
lẽ nàng sẽ cảm thấy đây là sự phản bội gấp đôi, nhưng cân nhắc từ một
phương diện khác thì đây lại là lời hứa gấp đôi, vừa giữ được trái tim
mình, cũng hoàn thành lời hứa chăm sóc cho nàng. Còn nàng thì sao? Thật
ra vấn đề chỉ ở việc lựa chọn kiếp trước hay kiếp này mà thôi. Đêm còn
dài, cứ từ từ suy nghĩ đi thôi, ta tin từ nay đến lúc trời sáng đủ để
nàng suy nghĩ thông suốt.”
Nói rồi hắn cong người
bế ngang hông La Sát Nữ lên, thấy nàng mất tự nhiên, hắn cười nói: “Ta
đây là đang cố gắng vì bản thân mình nhé, nếu nàng thích sự ấm áp này
thì rất có khả năng nàng sẽ chọn ta đấy.” Hắn nói nửa thật nửa đùa, sau
đó nhún người bay lên rồi đặt La Sát Nữ lên một tảng đá rêu xanh.
Hắn muốn rời khỏi để La Sát Nữ yên tĩnh, nhưng nàng lại nắm lấy tay áo hắn, hắn chỉ đành đứng ở bên cạnh, nhìn nàng chìm vào suy tư.
Trước nay La Sát Nữ luôn giấu tâm sự, không muốn người khác biết, nhưng ở
trước mặt Thương Khung, không biết vì sao mà nàng không muốn giấu diếm
chuyện gì cả, chỉ muốn mình được thả lỏng, bày tỏ hết mọi vui buồn yêu
ghét thôi.
Vì vậy khi nàng nhớ lại tất cả một cách
chi tiết, khi nàng rối rắm trong chuyện tình cảm, khi nàng giãy dụa giữa kiếp trước và kiếp này, khi nàng đong đếm tình yêu của nàng, biểu cảm
trên gương mặt nàng thay đổi muôn vàn, đủ mọi biểu cảm phức tạp đều được biểu hiện cả ra.
Chịu cho, chịu cho, có chịu mới
có cho, nhưng nói thì dễ, làm lại khó, dẫu cho quá khứ kiếp trước của
nàng không có được sự vui vẻ và hạnh phúc khi hai người yêu nhau, nhưng
cho đi mà không tiếc mình như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ đi được?
Trời sắp sáng rồi mà nàng vẫn còn đắn đo. Từ bỏ Thương Khung, nàng nghĩ thôi cũng thấy tiếc rồi, nhưng từ bỏ Tín Đô Ly Nan, vậy tình cảm ngàn năm
qua của nàng thế nào? Lẽ nào đó là truyện hài sao?
Nàng hiểu lời Thương Khung nói, chỉ khó ra quyết tâm thôi.
”Hắn đến rồi.” Đương lúc nàng đắn đo suy nghĩ, Thương Khung khẽ khàng cất giọng, dường như còn thở dài nữa.
La Sát Nữ ngẩng đầu nhìn, thấy Tín Đô Ly Nan vững bước đi đến, dáng người
cao lớn rắn rỏi vĩ đại như núi, trông hệt như một chiến thần. Trên gương mặt tuấn tú là biểu cảm yên ả lạnh lùng trước sau như một, chút ít tình cảm dập dờn tối qua đã biến mất hoàn toàn rồi, ít ra thì bề ngoài là
như vậy.
Có lẽ nam tử cao quý tuyệt đỉnh thế gian này chỉ thất thố khi ở trước mặt Trùng muội muội thôi chăng?
Nàng thấy bi ai khó hiểu, mà Hoa Tứ Hải thì dừng bước khi còn cách nàng mười trượng, bởi vì hắn trông thấy Thương Khung, trông thấy dáng vẻ thân
thiết của hắn và La Sát Nữ, cảnh tượng này khiến hắn cực chấn động. Những ngày La Sát Nữ đến đây, hắn cảm nhận được nàng vẫn luôn muốn ra khỏi
trấn, nhưng không ngờ ở đây có một người đang chờ nàng, còn là nam nhân
nữa, ngoài chấn động ra, hắn còn thấp thoáng thấy vui mừng nữa.
La Sát Nữ là nữ tử cao quý rụt rè, có thể thân mật với một nam tử đến mức
này thì chắc chắn quan hệ của họ không bình thường chút nào.
Nhưng điều này bất ngờ quá, hoàn toàn không dự đoán được.
”La Sát ――” Hắn gọi một tiếng.
La Sát Nữ đứng phắt dậy như bị sét đánh, không biết vì sao nàng hốt hoảng
như bị bắt gian vậy, bèn bất giác trốn ra sau lưng Thương Khung.
Thương Khung vốn định để nàng tự quyết định, để phu thê hôn ước một ngàn năm
này thương lượng đàng hoàng, nhưng thấy La Sát Nữ như vậy thì biết nàng
không làm được rồi, bèn cất tiếng: “Ma Vương điện hạ, hoặc là ta nên gọi ngài là Minh Vương điện hạ, ta định lấy thê tử của ngài.”
Hắn nói thẳng thắn và hãi hùng đến vậy, Hoa Tứ Hải và La Sát Nữ đều giật mình.
Trong thoải mái có chút bất an, sợ sẽ tổn thương đến La Sát Nữ nên trong phút chốc, Hoa Tứ Hải khó lòng chấp nhận, cũng khó lòng quyết định.
Hắn nhìn sang La Sát Nữ, thấy nàng ỷ ôi bên cạnh Thương Khung như chú chim
nhỏ nép vào người, dường như rất có tình cảm với hắn thì bất giác thấy
lạ, không hiểu hai người họ quen biết nhau thế nào, lại nảy sinh tình
cảm như thế nào.
Có tình cảm sao? Chắc là có, từ lúc yêu Trùng Trùng, hắn hiểu được ánh mắt của hai người trước mặt bày tỏ hàm ý gì.
”La Sát ―― ý nàng thì sao? Nếu nàng không bằng lòng, ta lập tức tiêu diệt con người này!” Hồi lâu sau, hắn mới hỏi một câu.