Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 4 - Chương 341: Cuối cùng



 ”Há, đây chẳng phải là người quen cũ sao? Trùng tiểu thư!” Rồng Đen kêu lên, trong toàn cảnh hỗn loạn thế này, giọng điệu ấy toát lên nét mừng rỡ.  ”Tên Rồng Đen chết tiệt nhà ngươi, bây giờ là lúc nào rồi mà còn lắm mồm như vậy, mau nghĩ cách đi!” Thảo Thảo sư tỷ quát.

Đúng rồi! Đúng rồi! Có chuyện gì chờ khi giữ được mảnh đất Lạc Lối rồi nói sau, Trùng Trùng kêu thầm nhưng lại không nói lên tiếng được, tất cả sức mạnh đều dùng để chống cự với sức mạnh ẩn sâu dưới mặt đất, hơn nữa nàng sắp không kiên trì được nữa rồi.

”Hu hu hu, sừng của ta, vừa mới mọc ra thôi. Lúc bị gãy ta đau lắm đó.” Rồng Đen nâng sừng bằng hai tay, trên mặt hiện lên vẻ rất là sợ hãi.

Thảo Thảo đi lên cho hắn một cước, “Một cái sừng của ngươi đổi lại hòa bình cho thế gian, tính thế nào cũng thấy đáng, lại chẳng phải bảo ngươi hi sinh. Mau lên, Tiên đạo bọn ta sắp chống đỡ không nổi rồi, ngươi mà còn lề mề, cẩn thận ta làm thịt ngươi đấy!”

Nói hay lắm! Trùng Trùng thầm hoan hô, dù không ngẩng đầu lên được, nhưng lại có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đáng thương của Rồng Đen. Đang mải suy nghĩ chợt một bóng đen lóe qua bên cạnh, kế đó nàng thấy mình được nhẹ nhõm hơn một chút, cảm giác quen thuộc thi nhau ập đến, chắc chắn kiên trì thêm năm phút sẽ không thành vấn đề.

Thảo Thảo sư tỷ nói: “Bây giờ người yêu của ta đi giúp sư muội của chàng rồi, ngươi lập tức nghĩ cách đi, nếu để hai người ấy xảy ra bất trắc, ta nhất định sẽ lột da rồng ngươi, rút gân rồng ngươi, chặt móng rồng ngươi —— À, Long Tử à, ta đang dạy dỗ tên không nên thân này giúp ngươi thôi.” Nàng nói được một nửa thì chợt đổi giọng, chứng tỏ Nữ Vương nhiếp chính của tộc Thiên Long cũng đã đến đây rồi.

Rõ ràng là Rồng Đen rất sợ Nữ Vương nhiếp chính, hắn run rẩy thở hắt ra, đôi chân nhấc khỏi mặt đất.

Trùng Trùng chỉ có thể nhìn mặt đất, sau khi Rồng Đen rời khỏi mặt đất, dưới đất xuất hiện một bóng đen rất to, rất khớp với đặc trưng ngoại hình béo ú của Rồng Đen. Một cơn gió cuốn theo mùi máu tanh qua đi, bóng đen từ từ thu nhỏ lại, cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Mảnh đất Lạc Lối vẫn đang giãy dụa, và cơn gió mang sức mạnh của đất đai do mảnh đất có tính người này tạo ra cũng tiếp tục tàn sát bừa bãi.

Trùng Trùng không thấy được tình hình trên không, chỉ có thể sốt ruột, mà ngay vào lúc này, tiếng ca thán của Rồng Đen vọng tới từ trên không: “Lần này đau lắm đấy, thật sự là đau lắm đấy.” Hắn vẫn đang do dự.

”Đừng nhiều lời nữa, nếu cơn đau đớn của ngươi đổi lấy vinh quang cho tộc Thiên Long thì tất cả đều đáng giá, làm đi!” Thảo Thảo sư tỷ nói rồi nhảy lên, vạt váy đáp xuống bên cạnh Trùng Trùng, rất rõ ràng rằng nàng đến để bảo vệ người yêu.

”Lần này thật sự là đau lắm đấy!” Rồng Đen lảm nhảm một lần cuối cùng, dường như Trùng Trùng còn nghe thấy cả tiếng hắn nghiến răng từ trên không.

Tiếp theo, một tiếng rít vọng đến từ trên không, không phải tiếng hăng hái, cũng không phải tiếng hoảng loạn, mà là tiếng một vật nặng bay xoay tròn rồi rơi xuống đất, bởi vì tốc độ quá nhanh nên khi ma sát với không khí đã tạo ra âm thanh bén nhọn này.

Bóng đen đã biến mất trên mặt đất lại phóng to, hơn nữa còn với tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ trong chớp mắt đã rơi xuống trước măt Trùng Trùng, cũng chính là nơi có tảng đá Liệt Địa bị nứt. Vật nặng kia tiếp đất rất nhanh và mạnh, bùn cát bị hất lên vấy bẩn cả không khí, làm Trùng Trùng suýt nữa ngạt thở.

Gió lốc không những không ngừng mà ngược lại còn lập tức mạnh hơn nữa, tiếng kêu thét ngập tràn.

Trùng Trùng cũng không phân biệt được gì, chỉ nhờ vào nguyện vọng mãnh liệt của mình để hòa mình và Khước Tà Song Kiếm làm một, cắm chặt dưới đất.

Không biết đã qua bao lâu, thật ra chỉ trong mấy giây thôi, cơn gió lốc tung hoành thêm một chốc rồi bất chợt ngừng hẳn.

Một lúc lâu sau, Trùng Trùng mới thở hổn hển ngẩng đầu lên, Khước Tà Song Kiếm trong tay vẫn cắm chặt dưới đất, do căng thẳng và dùng sức quá độ khiến nàng không thể cử động được.

Xung quanh cực kỳ lộn xộn, cứ như vừa trải qua một trận bão vậy, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt vừa thoát khỏi kiếp nạn, quần áo rách bươm, tóc tai bù xù, có đứng có nằm, có phủ phục có quỳ gối, đang ngơ ngác nhìn nhau. Đầu óc mọi người như đình trệ hết vậy, không ai lập tức kết luận được đã xảy ra chuyện gì.

”Thành công rồi sao?” Không biết ai hỏi.

Đèn thần phấn khởi cất to giọng trên không: “Hoàn tất rồi, mười châu ba đảo lại tìm về được mảnh đất Lạc Lối rồi!”

Xung quanh yên tĩnh hết hồi lâu, sau đó tiếng hoan hô dậy lên khắp chốn, Trùng Trùng nhìn mảnh đất bùn đỏ kia mà không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy trống trải và mệt mỏi khi hoàn thành một chuyện lớn.

Kết thúc rồi sao? Tất cả bình an rồi sao? Bá tánh sẽ không phát điên vì tà khí xâm nhập, mười châu ba đảo sẽ không còn gặp thiên tai khó hiểu nữa sao? Cho dù là ma đầu ấy, hay là những kẻ lòng lang dạ sói cũng sẽ tạm thời không còn lý do để chiến tranh nữa phải không? Hòa bình sẽ tạm thời được duy trì phải không?

Nàng muốn cử động nhưng lại không được, cả người mất hết sức, cả ngồi cũng không vững, cánh tay run lẩy bẩy, Khước Tà Song Kiếm cũng vậy. Nhưng cặp thần kiếm có tính người ấy run vì hưng phấn, còn nàng run là vì mệt cực kỳ, không chỉ cơ thể mà còn cả tinh thần nữa.

Cuối cùng nàng cũng làm được rồi.

Cuối cùng!

Một nữ tử bình thường xuyên thời gian đến đây, một đệ tử thấp kém của phái Thiên Môn, một con sâu nhỏ, một chú kiến nhỏ, một nhân vật nhỏ bé mà lại làm được chuyện mà rất nhiều Thần, Ma ở mười châu ba đảo không làm được.

Đúng là nhân vật nhỏ bé thay đổi thế giới to lớn!

Cửu Mạng dịu dàng kéo cánh tay nàng, để nàng tựa vào y. Khẽ ngồi dưới đất, Trùng Trùng ngỡ ngàng nhìn xung quanh.

”Chưa xong đâu, còn phải đưa mảnh đất Lạc Lối đến nơi có mái vòm Thiên Ảnh nữa.” Tây Bối khẽ nói, mặc dù hắn cũng rất chật vật, nhưng điều đó không tổn hại đến gương mặt đẹp mỹ miều và phong cách tao nhã của hắn.  ”Chuyện đó để người khác đi là được rồi chứ? Lẽ nào còn muốn ta làm?!” Trùng Trùng hốt hoảng.

Nàng mệt quá rồi, vì mười châu ba đảo, vì bá tánh thiên hạ, đương nhiên cũng là vì ma đầu ấy, vì chính mình, nàng đã làm tất cả. Trước đây thì không có gì, nhưng khi nàng trông thấy mảnh đất Lạc Lối bị giữ chặt thì mọi mệt mỏi của trước đây đều ập đến.

Bây giờ cả nói chuyện nàng cũng lười, càng đừng nói chi là rong ruổi một chuyến gió bụi. Hơn nữa nàng không còn muốn quay về Bắc Sơn Vương cung nữa, bởi vì nàng đột nhiên không muốn nhìn thấy Hoa Tứ Hải, dẫu cho nhớ hắn, nhưng nàng lại không muốn, hoặc nói chính xác hơn là không dám gặp.

Cho nhau một chút không gian sẽ tốt hơn, đừng ép quá căng.

Bây giờ nàng phải đưa Cửu Mạng, Vạn Sự Tri và A Đẩu, có lẽ còn cả đèn thần và Lam Lam nữa, cả bọn đi du lịch mười châu ba đảo một chuyến. Từ lúc đến thế giới này, nàng chưa từng trải nghiệm đàng hoàng phong cảnh của nơi đây một lần nào.

Nàng phải cho ma đầu ấy thời gian, đồng thời cũng là để ép hắn lựa chọn. Nàng không muốn trở thành người không nhận được cái này thì phải nhận cho bằng được cái khác có giá trị thấp hơn, nàng muốn hắn phải chọn nàng trong vô vàn cái khó, nàng muốn hắn trung thành với tấm lòng của mình. Dẫu cho có lấy La Sát Nữ, dẫu cho có phải giữ lời hứa, nàng cũng buộc trái tim hắn phải rõ ràng đâu ra đó, nàng một lòng một dạ yêu hắn, làm mọi chuyện vì hắn, nàng không cần hắn báo đáp gì khác, chỉ cần toàn bộ tấm chân tình của hắn.

Vì vậy, nàng lựa chọn ra đi, nếu ma đầu ấy có lòng thì cho dù có là chân trời góc bể, hắn cũng sẽ tìm được nàng thôi.

”Trùng nha đầu cứ mãi bôn ba, nay đã mệt lắm rồi.” Mặc Vũ sư thúc mỉm cười trông rất vui vẻ, “Yên tâm đi, mảnh đất Lạc Lối đã bị thuần phục, chúng ta có thể đưa nó đến mái vòm Thiên Ảnh, lấp lại thiên động, như vậy thì mười châu ba đảo sẽ được ổn định, con muốn làm gì cũng được.”

”Vẫn là Nam sư thúc thương con.” Trùng Trùng nói lời ngon tiếng ngọt.

”Nhưng ta nghe sư phụ nói phải gieo giống cây ngọc, tưới máu âm dương của người mang trong mình hơi thở sinh tử thì mảnh đất Lạc Lối mới khó lòng chạy thoát, nghe nói chỉ có Hoa Tứ Hải mang trong mình hơi thở tử Bắc Đẩu mới có dòng máu dương, còn con mang hơi thở sinh Nam Đẩu bẩm sinh, cho nên con đến đây tưới máu cho cây trước đi nào.” Đào Hoa vui vẻ chen lời với vẻ mặt xấu xa, “Trùng Trùng, để ta lấy một chén máu “to” giúp con, đảm bảo không đau.”

Vừa nghe thấy, Trùng Trùng đã co rúm lại, dường như nàng cảm giác được mình sắp chịu nỗi đau đớn xác thịt khôn cùng vậy, nàng không chịu nổi phải nhìn ngó trái phải, thấy không xa là một cơ thể béo ú vẫn còn nằm ở rìa mảnh đất Lạc Lối với tư thế ngã đâm đầu xuống đất, chính là Rồng Đen đáng yêu.

Hắn vẫn giữ hình người, nhưng có lẽ vì dùng quá nhiều sức mà đuôi rồng đã hiện ra rồi, lúc này đang căng đến thẳng ra, vẩy rồng xù cả lên, thể hiện rõ cơn đau khôn cùng mà hắn đang phải chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.