-Ngươi nói đùa vừa phải thôi. Ngươi vào đây mà không biết đây là ở đâu.
Tiêu Ngưng Nhi không khỏi tức giận nói.
-Ai ya, Tiêu muội muội. Ta là không biết thật a.
Phi Linh vẻ mặt như muốn khóc nói. Cậu thật tình từ trước đến giờ chưa từng gặp cô gái nào tính tình mau chuyển biến như Tiêu Ngưng Nhi cô gái này.
-Haizz, thật tinh, ta chưa gặp ngươi nào lạ như ngươi vậy. Đây là “Thú Liệp Trường” của Thánh Lan học viện chỉ dành cho những người dưới cấp Yêu Linh Sư vào để săn bắt thực tập.
Tiêu Ngưng Nhi nói.
-Ồ. Ra la vậy.
Phi Linh ra dáng bừng tỉnh đại ngộ nói. Thực tế cậu cũng không biết về thế giới này. Nói trắng ra là thế giới này có trong bộ truyện mà cậu chưa đọc, bởi vì người nào đó viết truyện này mà không tiếp tục nó cho nên cậu đọc phải nhiều bình luận trên mạng xã hội. Nó khiến cậu từ bỏ việc đọc bộ tiểu thuyết này luôn.
-Tiêu muội muội, lúc nãy ta có để ý ngươi hình như bị thương sao?
Phi Linh còn nhớ lúc nãy lúc né tránh công kích của Tiêu Ngưng Nhi, nàng có chút chíu mày vì đau nên nói hỏi.
-Không…Không có.
Tiêu Ngưng Nhi có chút ấp úng nói.
-Jiiiiiiiiiii…….
Phi Linh nhìn với ánh mắt tỉa tỉa với Tiêu Ngưng Nhi.
-Không có thật mà.
Tiêu Ngưng Nhi thấy Phi Linh làm hành động này, có chút ngượng nói. Con gái bị con trai nhìn chằm chằm vậy thì ai mà chịu cho được.
-Mà, mà. Không có thì thôi. Nếu có thì nói với ta là được.
Phi Linh cười nói.
-Phi Linh đại ca, ngươi làm sao có thể né tránh công kích của ta. Tuy có chút không được lịch sự nhưng ngươi ở cấp gì rồi?
Tiêu Ngưng Nhi thắc mắc hỏi.
-Cấp? Cấp mà ngươi nói là gì? Ta không biết.
Phi Linh lại một lần nữa nghe lạ mà hỏi.
-Hả? Ngươi có bị mất trí không vậy? Đến cấp bậc mà ngươi cũng không biết. Ngươi từ trên núi xuống à?
Tiêu Ngưng Nhi một lần nữa bị câu hỏi ngây thơ trong sáng vô số tội của Phi Linh chọc cho tức giận mà mắng thẳng vào mặt cậu. Nhìn kĩ lại thì Phi Linh thầm khóc, ở Đấu La đại lục dường như cũng có một người như vậy, Tiêu Ngưng Nhi làm cậu nhớ đến Mã Tiểu Đào, người còn chia tay chưa được một ngày nữa. Giờ đây lại xuất hiện thêm một cái Mã Tiểu Đào thứ hai rồi, tủi thân cho Phi Linh.
Ngồi mà nghe Tiêu Ngưng mắng xong, mắng đã đời thì nàng lại giảng giải cho cậu biết cấp bậc phần chia. Trong thế giới này, nghề nghiệp bao gồm Võ Giả và Yêu Linh Sư. Mà Võ Giả không được tôn trọng bằng Yêu Linh Sư, cho ví dụ như hai người Võ Giả cùng Yêu Linh Sư đồng cấp thì Yêu Linh Sư sẽ mạnh hơn. Nơi đây lại tu luyện một thứ rất kì lạ, linh hồn lực. Khi mà Tiêu Ngưng giảng đến thứ gì là linh hồn lực thì nàng cũng làm ra ví dụ, nàng ngưng tụ một chút linh hồn lực, Phi Linh cảm nhận được cái gọi là linh hồn lực thật chất chỉ là tên khác của tinh thần lực mà thôi. Tinh thần lực cùng linh hồn lực thực chất giống nhau, nó cũng xuất phát từ não bộ mà ra. Mà cấp bậc được chia làm Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Hắc Kim, Truyền Kì, mỗi cái đại cảnh giới thì có năm cái tiểu cảnh giới. Lên đến Bạch Ngân cấp có thể dung hợp yêu linh, sau đó có thể sử dụng yêu linh hộ thể, tăng cường sức mạnh cho bản thân.
-Ồ. Ra là vậy. Vậy, Tiêu muội muôi, ngươi cấp gì rồi?
Phi Linh hỏi.
-Ta…ta chưa đạt được Thanh Đồng.
Tiêu Ngưng Nhi ấp úng nói.
-Làm sao biết mình đạt được cấp bậc gì?
Phi Linh hỏi.
-Chúng ta có thể dùng linh hồn thạch để trắc thí điểm linh hồn lực.
-Ồ. Ngươi có thể cho ta xem linh hồn thạch không?
-Thật tình! Ngươi có phải người không vậy? Cái gì cũng không biết?
Nói nói, Tiêu Ngưng Nhi từ trong chiếc nhẫn trữ vật lấy ra một viên đá khá là nhỏ, nó trong suốt, cỡ nắm tay.
-Đây là linh hồn thạch. Ngươi thử dùng nó để trắc thí điểm linh hồn lực đi.
Tiêu Ngưng Nhi đựa viên linh hồn thạch cho Phi Linh.
Phi Linh nhận lấy linh hồn thạch sau đó thử truyền tinh thần lực thay cho linh hồn lực vào trong viên linh hồn thạch. Viên linh hồn thạch đột nhiên phát ra ánh hào quang, hào quang có trộn lẫn nhiều màu vô cùng, đỏ, vàng, xanh, trắng, đen, lục,… mà những màu sắc đó được thể hiện bằng những đóm sáng nho nhỏ trong viên linh hồn thạch.
Bùm.
Đột nhiên không biết sao tự nhiên viên linh hồn thạch phát nổ. Nó làm Phi Linh ngớ người ra.
-N…nổ sơ cấp linh hồn thạch!
Tiêu Ngưng Nhi nhìn thấy sơ cấp linh hồn thạch phát nổ không khỏi kinh hô. Với hiểu biết của nàng, thì sơ cấp linh hồn thạch chỉ chứa được sáu trăm điểm linh hồn lực, tức là Bạch Ngân cấp Yêu Linh Sư. Mà nó phát nổ chứng tỏ Phi Linh đã đạt cấp Bạch Ngân hoặc là hơn thế nữa. Điều này cũng không hiếm lạ gì, bởi vì ở độ tuổi của cậu mà đạt được cấp Bạch Ngân đã là đối tượng khá tốt rồi, nhưng cũng không phải cái gì thiên tài bởi vì hiện tại có người mười chín tuổi đã cấp Hắc Kim rồi, người đó được cho là đệ nhất thiên tài của thành trì này.
-Nổ thì thế nào?
Phi Linh quay sang Tiêu Ngưng Nhi hỏi.
-Thế nào là thế nào? Ngươi đã trên cấp Bạch Ngân rồi chứ thế nào.
Tiêu Ngưng Nhỉ nói.
-Ồ thế à! Vậy là có thể dung hợp yêu linh rồi nhỉ? Mà các ngươi sử dụng yêu linh phụ thể để chiến đấu phải không nhỉ?
Phi Linh hỏi. Tiêu Ngưng Nhi thì gật đầu ý nói chính xác rồi.
Nghĩ lại hình như cái hệ thống dị thú của Thần Tiên Đạo hệ thống có chức năng phụ thể nhỉ. Phi Linh chưa từng thử qua cũng chưa biết được nó ra sao. Cậu chỉ biết là phụ thể thì cần dung hợp tạm thời với thập đại hung thú của mình mà thôi.
-Mà, thử cũng chẳng chết gì. Liều một lần xem sao.
Phi Linh nói. Trong thức hải của cậu, Phi Linh nói với Tuyết đế rằng cậu cùng nàng dung hợp thử nghiệm xem thì tất nhiên Tuyết đế cũng chấp nhận.
Trong đầu nhất niệm, khởi động chức năng phụ thể dị thú. Đôt nhiên thân thể Phi Linh phát sáng, khí tức trên người cậu lúc này cũng bắt đầu thay đổi, ngày càng lạ lẫm hơn. Tiêu Ngưng Nhi nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi hết hồn. Nàng vừa nghe Phi Linh hỏi rằng cậu có thể dung hợp yêu linh được rồi nhỉ, điều này chứng minh cậu chưa có dung hợp yêu linh, vậy mà giờ cái trước mắt không phải đã là dung hợp rồi sao.
Mà Phi Linh lúc này, cơ thể có một sự thay đổi lớn vô cùng.
Ngực. Mông.
Đúng vậy. Phi Linh tự nhiên trước ngực của cậu lại nở nang hơn rất nhiều so với trước kia, mà mông của cậu cũng to ra, phần eo thì rất ra dáng của một thiếu nữ. Với cơ thể hiện tại của cậu thì nói cậu là thiếu nữ thì người ta đồng ý cả hai tay hai chân. Chưa kể đến là tóc. Tóc của Phi Linh dài hơn hẳn, dài đến phần chân cơ, mà còn có màu trắng như tuyết nữa. Mà hình dáng hiện giờ của Phi Linh nhìn vô cùng giống Tuyết đế. Ngay cả giọng nói cũng theo đó biến đổi cả về chất, thay vì giọng không khàn lắm nay lại rất dịu dàng, mềm mại.
Sau khi hoàn thành phụ thể, Tiêu Ngưng Nhi nhìn thấy một thiếu nữ mỹ lệ, toàn thân một màu trắng xóa như tuyết không khỏi thửng thờ. Thiếu nữ này quá đẹp, quyến rũ, gợi cảm, thanh tao,… mọi thứ được cho là đẹp đều hội tụ trên người của thiến nữ này thay vì đáng lẽ sự xuất hiện của một thiếu niên.
-Tóc dài?
Phi Linh cảm thấy tóc của mình đung đưa trước mặt, bởi bì lúc nào cậu cũng vén tóc lên như một bộ trán cao vậy. Cho nên cậu thấy lạ.
-Sao mà nặng quá vậy?
Cảm thấy trước người mình nặng hơn binh thường, Phi Linh không khỏi thắc mắc.
-Mà khoan! Cái đó!!!! Cái đó của ta!!!! Mất rồi!!!!!!!
Giọng của Phi Linh, chính xác hơn là của Tuyết đế không lớn, vì thế Phi Linh lớn giọt thất thanh cũng không hề lớn chút nào.