Tại nước Đức, năm 2004. 3 tháng trước khi Cuộc Chiến Chén Thánh diễn ra
Cư trú ngay trong một tòa lâu đài lớn sang trọng có thể nói là được xây dựng theo cách thuần Châu Âu.
Dạo gần đây đã đến mùa đông, tuyết rơi ngày càng dày đặc hơn, nhất là ở trên núi, những vùng hẻo lánh sẽ không có nhiều dân cư thường xuyên ra dọn dẹp, quét dọn tuyết cả.
Câu chuyện chúng ta sẽ bắt đầu ở tòa lâu đài theo kiểu Châu Âu kia, nó nằm ở trên núi và cũng là một nơi hẻo lánh không có người dân xung quanh sinh sống, xung quanh chỉ được bao quanh bởi những cây thông bám đầy tuyết rơi, trời vẫn đang là ban ngày nhưng dường như đang diễn ra gần như một trận bão tuyết vậy. Tuyết rơi thì nhiều, gió thì thổi ngày càng mạnh. Và ai sống trong lâu đài chắc sẽ ổn bởi vì nó có kính và cửa bao bọc mà.
Gió và tuyết cùng nhau bay, bay….
Trong một căn phòng rộng vô cùng. Có bốn cây cột được xây dựng để nâng đỡ căn phòng này, trần nhà của căn phòng này được chia làm sáu cái hình vòm, mỗi đỉnh của mái vòm có lắp một cái đèn trần làm bằng vàng rất lỏng lẩy với những cây nến. Nhìn đối diện cuối góc tường bên phải nhìn từ phía của đi vào có một cái lò sưởi, lò sưởi đã được nhóm lửa để duy trì nhiệt độ ấm áp bên trong căn phòng, phía trên còn có một số vật trưng bày, hai bên hai cái lò sưởi lại có hai chiếc ghế, trên mỗi chiếc ghế là một con thú bông, một con màu trắng một con màu nâu, nhìn qua bên phải sẽ thấy một chiếc giường, có cả mái nữa, có thể nói giường này giành cho những cô công chúa thời Châu Âu, và chiếc giường được đặt sâu vào trong long tường, bởi vì bức tường bên trái của một phần được thiết kế lún sâu vào.
Phía trước nơi chiếc giường được đặt, có một tấm thảm lớn trải dài đến hai cây cột giữa phòng, tấm thảm màu vàng, với hoa văn bắt mắt. Trung tâm của thấm thảm có một cô gái tóc bạch kim đang ngồi chơi với những con thú bông xung quanh mình.
Một, hai, ba,….Rất nhiều thú bông.
Rồi cô bé tóc bạch kim cầm lấy một con thú bông màu vàng có một cái nơ trước cổ lên. Nàng giơ cao lên xem qua toàn bộ hình dáng của thú bông, ánh mắt màu đỏ của nàng nhìn rất chăm chú.
Đột nhiên từ bên ngoài cửa sổ, nàng nghe thấy tiếng xào xoạt xao xoạt giống như tiếng chân đạp lên tuyết dày đặc ngoài trời giông tuyết.
Nàng liền đứng dậy chạy ngay đến phía cửa sổ, nàng quan sát phía bên ngoài, trời vẫn giông tuyết cứ như thế mà rơi. Cô bé đưa mặt áp sát vào cửa sổ để có thể thấy rõ hơn, đồng thời cái mông nho nhỏ của nàng cũng hứng thú mong chờ một điều gì đó mà lắc lư.
Phía bên ngoài nàng nhìn thấy được một cổ xe tuần lộc đang đi ngang qua dưới chân tòa lâu đài, phương hướng tòa lâu đài nơi nàng đang sống. Cô bé tóc bạch kim miệng mỉm cười vui vẻ, hưng phấn nói:
-Ông ấy đã quay lại!
Rồi nàng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, tòa lâu đài này rất rộng, chạy ra khỏi phòng nàng đến cửa chính cũng mất tầm năm phút mới có thể đến nơi. Nàng chạy xuống cầu, cầu thang rất giống trong những chuyện cổ tích, hai bên đều có cầu thang, nhưng nối lại từ với nhau rồi thẳng xuống chỉ còn cầu thang ở giữa căn phòng.
-Mừng trở về, Kiri….
Cô bé tóc bạch kim vừa chạy vừa mừng rỡ, nhưng chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa gỗ lớn mở toang ra, gió tuyết từ bên ngoài bay thổi vào, nàng phải lấy tay che đi gió thổi ập vào mặt bất ngờ. Sau đó vẻ mặt nàng ngờ nghệch, cánh cửa mở toang ra nhưng không có ai. Chỉ thấy có một lớp chất lỏng đặc sệt màu đen tím phát ra sương màu đỏ. Cô bé tóc bạch kim thấy thế vẻ mặt buồn hẳn đi, rồi quay mặt đi chỗ khác. Khối chất lỏng kia cứ như biết di chuyển vậy, nó cử động đóng cửa lại.
Cạch.
Rồi chất lỏng đặc sệt từ từ bò đến dưới chân cô bé tóc bạch kim.
Rồi nó đột ngột hóa thành hình dáng của một người phụ nữ, nhưng mà hình ảnh và chi tiết của người phụ nữ này không rõ ràng, làn da của người phụ nữ này toàn màu đen, tóc thì cũng là màu bạch kim và dài đến tận chân, thân ảnh người phụ nữ còn bị sậm đi do làn sương màu đen xung quanh nữa.
Người phụ nữ chồm tới ôm lấy cô bé từ phía sau.
-Là mẹ sao?
Cô bé nhìn sang sau lưng thấy thân ảnh rất giống mẹ mình nên nàng nói.
-Mẹ ngươi đã bị phá hủy…bị giết dưới tay của người đàn ông mà bà ta yêu thương nhất.
Người phụ nữ giọng nói yêu mị nói.
-Ngươi đang nói gì vậy?
Cô bé nghi ngờ, sau đó nói tiếp:
-Mẹ bảo người sẽ trở thành Chén Thánh, và Kiritsugu sẽ bảo vệ người.
-Phản bội….Ngươi…Chúng ta đã bị người đàn ông đó phản bội. Bị loại bỏ như một công cụ.
Lời nói của người phụ nữ cứ lẳng lặng đi vào trong đầu cô bé.
-Không….
Cô bé lấy hai tay của mình bịt tai lại, nàng quỳ xuống đầu úp xuống đất, trốn tránh những lời nói của người phụ nữ. Nàng không muốn tin vào điều mà người phụ nữ này đang truyền đạt vào trong đầu nàng.
Cô bé cứ quỳ, hai tay bịt tai lại, nàng nói:
-Nói dối….Ngươi đang nói dối. Chắc chắn là nói dối! Mọi điều ngươi nói đều là dối trá.
Giọng nói của nàng có thể cho thấy nàng đang khóc. Và người phụ nữ lúc này đã không còn ở đó, mà lại có sự hiện diện của một người đàn ông trung niên, tóc trắng dài đến vai, râu cũng khá dài, khuôn mặt hắn trông không có thân thiện chút nào, hắn ăn mặc một bộ áo, nói đúng hơn là một bộ đồ của giáo hoàng.
Cô bé đột ngột nhận ra có chút kì lạ, nàng ngẩng đầu lên với hai tay đã buông khỏi tai mình. Nàng thấy người đàn ông đó.
-Kiritsugu đâu rồi?
Cô bé hỏi người đàn ông, nhưng hắn không trả lời, chỉ im lặng một chút, sau đó quay người bước đi đến phía cầu thang được thiết kế ở giữa.
Nàng nhìn bóng lưng người đàn ông ấy. Ánh mắt cùng khuôn mặt chung một nét biểu cảm, thẩn thờ, trên đôi mắt vẫn còn động lại giọt nước mắt chưa chảy xuống.
---------
Ảo giác….
Thời gian trôi đi không qua lâu sau đó. Trong căn phòng của cô bé tóc bạch kim, ánh nắng thông qua cửa sổ len lối vào bên trong, không còn ánh đèn trần làm bằng vàng đẹp mắt nữa, cũng không thấy những con thú bông hay chiếc giường kiểu công chúa Châu Âu nữa, cô bé đang ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, thậm chí lò sưởi cũng không có lửa làm căn phòng ấm lên, mà chỉ có những cơn gió lạnh từ ống lò sưởi thổi vào căn phòng, cô bé chỉ có mỗi một chiếc khăn mỏng để trùm lấy toàn bộ cơ thể mình.
-Mình sẽ ổn thôi…mình có thể tự lo được. Mình sẽ ổn thôi…
Cô bé run run giọng nói, câu nói cứ cách một khoảng thời gian lại lặp đi lặp lại. Hơi thở của nàng cũng nhìn thấy được là nhiệt độ đã rất lạnh rồi.
Rồi nàng nhìn thấy một làn sương đỏ quen thuộc, nàng quay lại. Lại người phụ nữ lần đó, tay của bà đang chống xuống đất để có thể ngang bằng nói chuyện với cô bé.
-Họ nói người đàn ông đó đã chết…kẻ phản bội đã chết rồi…Đến thời điểm cuối đời hắn, hắn cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình, hắn không bao giờ trở lại với chúng ta nữa.
Người phụ nữ vẫn là giọng nói yêu mị đó. Xung quanh căn phòng không biết từ đâu lại xuất hiện những chất lỏng đặc sệt màu đỏ thẳm. Phía trên trần nhà cứ từ từ mà chảy xuống những thứ chất lỏng này.
-Ta không quan tâm. Chuyện đó không có liên quan đến ta. Ta đã quyết định sống cuộc đời của riệng mình…
Cô bé nói.
-Nhưng có việc ngươi phải làm. Bởi vì hắn có một đứa con.
Người phụ nữ nói. Trong khi đó, toàn bộ căn phòng gần như đã bị chất lỏng màu đỏ đen bao trùm. Nghe được lời của người phụ nữ, cô bé chợt giật mình. Người đàn bà tiếp tục nói:
-Người đàn ông đó có một gia đình. Một gia đình khác ngoài tôi.
-Giả đình? Em trai của mình sao?
Cô bé vô hồn nói.
-Đúng vậy, ta biết các ngươi có thể tàn sát lẫn nhau. Các ngươi có thể tàn sát nhau sớm thôi. Bởi vì, ngọn lửa của Chén Thánh sẽ không bao giờ tắt. Trận chiến kết thúc mà không có hoàn thành điều ước nào cả, nên nó sẽ sớm bắt đầu lại thôi.
Người phụ nữ nói. Rồi bà lấy tay vén chiếc khăn đang trùm trên đầu của cô bé xuống, nói tiếp:
-Ta không thể đợi được, không thể chờ được sự vui vẻ đó, Illyasviel!
Cô bé quay sang nhìn người phụ nữ với hai con mắt mở lớn, rưng rưng hai con mắt. Người phụ nữ lấy tay phải mình nâng má của Illyasviel, nói:
-Nó mang lại cho người một lý do để sống, như con người, đúng chứ?
Rồi người phụ nữ đột nhiên biến mất, cứ như là sự việc từ nãy đến giờ là ảo ảnh thôi. Cô bé lại một mình ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo trong căn phòng trống không. Rồi Illyasviel đột cúi đầu xuống, miệng mỉm cười.
---------
Thời gian lại tiếp tục trôi đi một khoảng không lâu sau. Lúc bấy giờ là một buổi xế tà. Dường như giông tuyết đã tan, chỉ còn đọng lên phía bên ngoài là tuyết mà thôi.
Trong một căn phóng khác của lâu đài. Bên trong có vài tủ để sách có bàn đặt dũng cụ phẫu thuật, còn có chiéc khăn bị dính máu, có thuốc đỏ, có bông băng.
Illyasviel đang ngồi trên chiếc ghế, sau lừng nàng là một chiếc bàn dùng ho việc phẩu thuật, hơn nữa trên đó còn có những vết máu còn sót lại.
-Hức hức…
Giọng nói run run, do đau đớn. Illyasviel ngồi trên ghế mà nhìn xem hai tay run cầm cập do đau đớn, gần như toàn thần nàng đều được quấn băng, hơn nữa máu còn đã lan và thấm lên những đường quấn băng trên người.
-Đau…đau quá….Mình không muốn làm như vậy nữa. Tại sao cơ thể mình lại bị mổ ra mỗi ngày?
Illyasviel trên mắt còn đọng lại nước mắt tự mình lẩm bẩm. Nàng ôm lấy mặt mình, và ngay thời điểm đó trên cánh tay nàng xuất hiện những đường màu đỏ có thể nhìn thấy thông qua lớp băng. Rồi nàng lại để ý thấy tiếng bước chân. Illyasviel nhìn ra cửa, nàng thấy hai người hầu mặc đồ người hầu truyền thống của Đức của nàng đang cùng nhau khiên một cái cán phía trên có một cái khăn trùm lại, không biết là thứ gì. Illyasviel thấy thế liền chạy theo xem.
Ảo giác….
Đến tầng hầm. Tầng hầm chỉ có thể tưởng tượng như một cái cảng, một đường đi ra, xung quanh toàn là nước, cũng rất tối khó mà thấy đường.
Hai người hầu thảy cái vật thể đang khiên nãy giờ xuống một cái hồ, do nước làm khăn quấn lỏng đi, dần dần xuất hiện một cái cơ thể người. Illyasviel đứng nhìn. Nàng quan sát xung quanh, trên hồ nước đầy ấp những cái cơ thể người, toàn bộ đều là nữ.
-Lẽ ra họ chỉ cần từ bỏ Cuộc Chiến Chén Thánh ngu ngốc…
Illyasviel cúi đầu, u buồn nói.
-Không thể…
Đột nhiên có một giọng nói phát ra khiến nàng nhìn lên.
-Trải qua mọi chuyện, đó là mục đích của chúng ta.
Rồi lại một giọng nói lại vang lên.
-Điều kỳ diệu đã xảy ra 1000 năm trước.
Illyasviel quay đầu về phía giọng nói. Chỉ thấy một người phụ nữ đang trôi nổi trên hồ, sau lưng còn bị ghâm vào hai thanh giáo thon nữa, người cô đang mặc là một bộ đồng phục hầu gái giống như những người hầu trước, rồi người hầu đó nói tiếp:
-Chúng ta được tạo ra chỉ để tái diễn điều đó.
-Ma thuật? Đấng cứu thế? Điều đó chỉ mang lại hạnh phúc cho loài người. Chúng ta đang sống vì điều gì?
Illyasviel nói.
-Chúng ta không có khái niệm về hạnh phúc. Bởi vì chúng ta một công cụ. Chúng ta chỉ là vật được sử dụng, không phải người sử dụng. Ngay cả Elder Acht cũng chưa bao giờ được trải nghiệm niềm vui.
Người hầu ánh mắt vô hồn nói.
-Đúng vậy, chúng ta không là gì khác ngoài công cụ để kích họa Chén Thánh.
Đột nhiên lại có một người hầu khác lên tiếng, lần này ngọn giáo là đâm vào tim, không hiểu vì sao mà cô vẫn có thể lên tiếng nói chuyện. Ánh mắt vẫn vô hồn, nói tiếp:
-Cuối cùng, chúng ta phải chịu đựng suốt 1000 năm. Và cuối cùng họ đã có được cô.
Rồi lại một người hầu khác lên tiếng, lần này cô hầu là bị giáo đâm vào ngực, vào hai tay.
-Có được tôi?
Illyasviel tự lẩm bẩm.
-Đúng thế, cô là thành tựu của nhà Einzbern, kết quả cuối cùng đã tạo ra chúng ta. Không cần biết ất bao nhiêu thời gian, họ sẽ không tạo ra được người vượt trội hơn.
Người hầu nói.
-Vì vậy nếu cô thất bại, họ sẽ từ bỏ tất cả. Elder Acht có lẽ sẽ tự tắt nguồn năng lượng của mình.
Cuối cùng là một người hầu khác lên tiếng, người hầu này, một cây giáo ở bụng, một thanh kiếm lưng, một mũi tên xuyên qua cổ, cô hầu nói tiếp:
-Bởi vì họ đã có câu trả lời. Rằng chúng ta chỉ là những di vật của quá khứ.
-Mọi người…sẽ từ bỏ? Tất cả các người sẽ tự kết thúc mạng sống?
Illyasviel giọng run run nói.
-Đúng vậy, nhà máy mang tên gia tộc Einzbern sẽ từ bỏ nghiên cứu hàng ngàn năm của mình. Với nụ cười trên mặt, nói rằng mình đã làm hết khả năng nhưng mọi thứ đều vô nghĩa.
Người hầu đầu tiên nói.
-Điều đó không đúng!
Illsyviel lớn giọng phản bác, nàng nói tiếp:
-Các người vẫn còn sống, tại sao cứ phải chết? Chẳng phải tôi mới là người phải chiến đấu và chết sao?
Illysviel khóc mà nói.
-Đừng thương tiếc chúng tôi, đứa trẻ đáng yêu à. Ngay cả khi mọi thứ là vô ích, chúng tôi cũng không bận tâm đâu. Dù chúng tôi không được cứu vớt nhưng chúng tôi cũng đã thoát khỏi nghĩa vụ của mình.
Trong khi người hầu với ngọn giáo đâm vào tim nói, cơ thể cô đột nhiên phát sáng, không những thế mà xung quanh những cái xác khác cũng phát sáng, rồi toàn bộ đều tan biến không thấy đâu nữa.
Illyasviel ánh mắt rưng rưng, nước mắt bắt đầu chảy ra, nàng nói:
-Nghĩa vụ, nghĩa vụ…Lúc nào cũng nghĩa vụ. Ai mà quan tâm nhà Einzbern nghĩ họ là ai chứ? Chúng ta không bao giờ có cuộc sống của riêng mình cả!
Giọng nói của nàng càng ngày gay gắt, nàng vô cùng tức giận.
---------
2 tháng trước khi Cuộc Chiến Chén Thánh diễn ra.
Lúc này trong căn phóng riêng của Illyasviel, đã xuất hiện thêm nhiều thứ và nhiều thứ cũng đã mất đi. Không còn thú nhồi bông, tấm thảm cũng đổi sang màu xanh lục thẳm, xuất hiện những thứ như gương, trang điểm phẩm, nhiều tủ và đồ vật mang tính trưởng thành hơn chứ không còn là của con nít nữa, người ngoài nhìn vào có thể sẽ nhầm lẫn giữa một phòng của cô bé mười tuổi với một người phụ nữ lớn tuổi.
Giữa hai cột dựng đứng kia, đã có một chiếc ghế dài, làm bằng gỗ rất sang trọng. Illyasviel đang ngồi trên đó. Đứng trước nàng là hai cô hầu.
-Tôi là Sella, từ hôm nay tôi sẽ chăm sóc người. Và đây là Leysritt, người được chỉ định để bảo vễ người.
Sella lên tiếng giới thiệu, ánh mắt Sella rất có hồn nhưng Leysritt thì ngược lại vô thần.
-I-Illya…Rất vui được gặp cô.
Leysritt miệng cười nhẹ nói.
-Hãy thứ lỗi cho cô ta. Liên kết của Leysritt chưa được hoàn thiện…
-Ta không bận tâm.
Sella lên tiếng giải thích nhưng mà Illyasviel đột nhiên nói làm cắt quảng câu nói của Sella. Nghe được câu này của Illyasviel, hai người sửng sờ.
-Giới thiệu chỉ vô nghĩa thôi. Dẫu sao các ngươi đều giống nhau. Vậy, có một Servant ở đây?
Illyasviel lạnh lùng nói.
-Vâng. Quá trình triệu hồi đã được thực hiện. Nhưng chúng tôi không thể xác định được anh hùng này có danh tính là gì.
Sau đó hai người hầu làm theo yêu cầu của Illyasviel, dẫn nàng đến một căn phòng, tại nơi này, dây xích từ hai bên xeo xuống, đang xích lấy một người.
-….Ta…là ai?
Người này tóc đã trắng xóa một màu, ánh mắt mở ra khó khăn, trên người trường bào màu trắng, tóc tai lõa xõa xuống, miệng lẩm bẩm.