Thần Tọa

Chương 1105: Chữa thương (2)



- Còn chết chống...

Lâm Hi trong nội tâm lắc đầu cười khổ. Tính tình quật cường của vị Tô sư tỷ này quả thật khiến người không biết nói sao, bất quá cũng có mặt đáng yêu của nó.

Bá!

Lâm Hi mở túi ra, bàn tay bung ra, 500 viên "Thuần Dương Tiên Đan" bay ra ngoài:

- Ta đến giúp Lạc Anh sư tỷ chữa thương, cũng không có cách nào giúp ngươi bổ sung chân khí. Đây là 500 viên Thuần Dương Tiên Đan, ngươi cầm lấy đi luyện hóa đi!

Có Lạc Anh Tiên Tử ở đây, Lâm Hi cũng không tiện dây dưa với "Tô sư tỷ", miễn cho bị "Tô tỷ sư" này nói là "Được voi đòi tiên", "Lòng tham chưa đủ". Lấy tính tình hỏa bạo của nàng, quả thật sẽ có khả năng đó.

Trông thấy 500 viên "Thuần Dương Tiên Đan" Lâm Hi vung ra, "Tô Tự" cũng lắp bắp kinh hãi, đây chính là năm trăm triệu giá trị công huân tông phái ah, dùng thân phận của nàng, cũng là một con số không nhỏ rồi. Vốn muốn cự tuyệt, nhưng do dự một chút cuối cùng vẫn nhận lấy.

"Vị diện chinh chiến chi địa" tiên khí bại thiếu, dùng tình huống của nàng, 500 viên Thuần Dương Tiên Đan này của Lâm Hi tuyệt đối là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không cách nào kháng cự được.

- Đa tạ rồi.

Tô Tự nói một tiếng, tay áo run lên, không nói gì thu toàn bộ 500 miếng Thuần Dương Tiên Đan vào trong tay áo, sau đó đi đến trong góc động quật, khoanh chân ngồi xuống, nhét hai viên "Thuần Dương Tiên Đan" vào trong miệng, yên lặng điều tức.

Lâm Hi tặng 500 viên Thuần Dương Tiên Đan liền không đi quản "Tô Tự" Tô sư tỷ nữa.

Phanh!

Lâm Hi nửa quỳ xuống bên cạnh Lạc Anh Tiên Tử.

- Sư tỷ, đắc tội.

Dùng tình huống của Lạc Anh Tiên Tử, chữa thương không thể tránh khỏi tiếp xúc được, điểm này Lâm Hi biết rõ, Lạc Anh Tiên Tử cũng biết. Cho nên Lâm Hi sớm xin lỗi.

- Ân.

Lạc Anh Tiên Tử nhẹ gật đầu, trên mặt hiện lên một mảnh đỏ bừng, giống như như hỏa thiêu vậy.

Tầng quan hệ "Tiên lữ" này khiến thần sắc hai người đều có chút mất tự nhiên, tràn đầy một loại hương vị khác thường.

Từ sau khi bị hai phái công bố xác lập quan hệ "Tiên lữ", Lạc Anh Tiên Tử đã nghĩ tới tràng cảnh lần nữa gặp mặt Lâm Hi, chỉ là không nghĩ tới, sẽ là loại tình huống này.

Đúng lúc này, duy nhất không hiểu phong tình chỉ có "Tô Tự" trong góc thôi, thần sắc hai người rơi trong mắt của nàng, chỉ cảm thấy kỳ quái nói không nên lời.

- Này, tiểu tử, ngươi lề mà lề mề, đến cùng đang làm gì đó?

Tô Tự vốn tại nuốt đan dược, khôi phục chân khí, trông thấy Lâm Hi bộ dạng lề mà lề mề, lập tức đả kích.

- Ha ha ha, nữ nhân này, thật đúng là hiếm thấy.

Tạp Mễ Lạp trốn ở trong quần áo sau lưng Lâm Hi, hai cái chân trước che miệng, khanh khách cười trộm.

Nàng có thân phận Yêu tộc, lần đầu gặp mặt, cũng không thích hợp bạo lộ trước mặt đám đệ tử Tiên Đạo đệ tử "Trừ ma vệ đạo" này. Tạp Mễ Lạp vốn muốn chịu đựng, không rên một tiếng, lại không nghĩ rằng ở trong động quật, gặp được nữ nhân mạnh như vậy thế, hiếm thấy như thế, lập tức liền không nhịn được cười.

Bên ngoài ba người đều có tâm sự, cũng không ai chú ý tới nàng.

Nghe được Tô Tự thúc giục, đáy mắt Lâm Hi hiện lên một tia thần sắc khó xử, hít sâu một hơi, rốt cục bình phục lại.

- Sư tỷ, đắc tội.

Lần nữa nói một lần, Lâm Hi xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng đặt trên bờ eo Lạc Anh Tiên Tử. Nháy mắt khi bàn tay chạm đến, thân hình Lâm Hi và Lạc Anh Tiên Tử đều run lên, đều có một loại cảm tình khác thường.

Vốn chữa thương cũng không có gì, chỉ vì tầng quan hệ "Tiên lữ" kia nên cảm giác lại không như trước. Lạc Anh Tiên Tử cảm giác được nhiệt lực từ lòng bàn tay Lâm Hi truyền đến, thân hình cứng đờ, lập tức không động đậy nữa.

- Cảm giác thật trợn mịn...

Lâm Hi cũng rung động tâm thần, phân thần một lát. Tuy rằng cách một tầng váy lụa hỏa hồng, nhưng Lâm Hi vẫn có thể cảm giác được loại cảm giác mỹ diệu truyền đến kia, nó khiến trong nội tâm mỗi một người nam nhân đều nhịn không được nổi lên một cổ xúc động muốn chà đạp.

Là một nữ nhân, Lạc Anh Tiên Tử có được tất cả thứ mà nam nhân mộng mị truy cầu, khí chất, xinh đẹp, ôn nhu, tràn đầy sức sống thanh xuân, cũng có mị lực khiến cho nam nhân phải động tâm.

- Khanh khách, chủ nhân, ngươi động tâm rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Thanh âm Tạp Mễ Lạp đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Hi.

- Tạp Mễ Lạp, ngươi lại không an phận nữa, ta sẽ đuổi ngươi đi chỗ khác đấy.

Lâm Hi có chút hít một hơi, xuyên thấu qua "Linh hồn khế ước" nói.

Tạp Mễ Lạp rốt cục không lên tiếng nữa.

Lâm Hi lúc này không nói gì, một cổ chân khí xuyên thấu qua bàn tay, đưa vào trong cơ thể "Lạc Anh Tiên Tử". Rất nhanh trạng thái trong cơ thể Lạc Anh Tiên Tử đã dũng mãnh tiến vào ý thức cảm của Lâm Hi. Phát giác được tình huống của Lạc Anh Tiên Tử, lông mày Lâm Hi đột nhiên nhíu lại. Trong cơ thể của nàng, phi thường không xong, khắp nơi đều là ma khí, tiên khí vốn lưu chuyển trong cơ thể đã hoàn toàn bị ma khí tách ra.

Những ma khí này đang không ngừng ăn mòn thân thể Lạc Anh Tiên Tử, chỉ là "Thuần Dương chi thể" của chân truyền đệ tử cũng không dễ sụp đổ như vậy. Nhưng mà tổn thương đã tạo thành, loại ma khí này tựa hồ phi thường lợi hại, đã tạo thành tổn hại mang tính căn bản cho "Thuần Dương chi thể" của Lạc Anh Tiên Tử, hơn nữa loại tổn hại này còn đang mở rộng.

Dùng tình huống của Lạc Anh Tiên Tử, thật sự nếu không nghĩ biện pháp giải quyết, chỉ sợ "Thuần Dương chi thể" tàn phế, rớt khỏi "Tiên Đạo Cảnh" cũng rất có khả năng.

Đây là Lâm Hi căn cứ từ cảm giác siêu nhân của mình được ra được kết luận. Những người khác có lẽ còn không cảm giác được, nhưng Lâm Hi đã phát hiện được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Hắn tu luyện A Tu La ma khí, đối với loại vật này rất là rõ ràng.

- Đây rốt cục là ma khí gì? Sao lại lợi hại như vậy?

Lâm Hi trong nội tâm âm thầm khiếp sợ.

Hắn cảm giác được, trong cơ thể Lạc Anh Tiên Tử tựa hồ như có một "Ma khí chi nguyên" vậy, nó đang liên tục không ngừng phát ma khí ra ngoài. Dựa theo tình huống bình thường, bình thường dị chủng chân khí xâm nhập vào trong cơ thể đối phương, bất kể là ma khí hay là yêu khí, đều dần chống cự lại chân khí đối phương, thời gian dần qua tiêu hao. Nhưng trong cơ thể Lạc Anh Tiên Tử lại không phải vậy.

Ma khí trong cơ thể nàng chẳng những không cắt giảm, ngược lại còn đang có hiện tượng không ngừng điệp gia, càng lúc càng nồng nặc, càng ngày càng dày.

- Chẳng lẽ Tô sư tỷ giúp nàng trị liệu lâu như vậy, tiêu hao nhiều chân khí như vậy cũng không có khởi sắc gì sao?

Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.

Cái này như một hồi chiến tranh, một phương binh lực liên tục không ngừng, ngày càng nhiều; còn bên kia thì binh lực tiêu hao, càng ngày càng ít. Tô Tự chính là phương binh lực ngày càng yếu trong trận chiến này. Lâm Hi nửa quỳ ngồi ở bên người "Lạc Anh Tiên Tử", nhắm mắt minh thần, hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác chân khí.

- Tất cả ma khí, đều xuất phát từ đan điền...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.