Thần Tọa

Chương 1191: Rời khỏi Thời Không Chủ Thành (1)



Trong đầu nhớ tới tình cảnh "Thần Tử" còn chưa dứt lời đã bạo khởi giết người, Lâm Hi con mắt huyết hồng, trong nội tâm nổi lên hận ý kinh thiên:

- Ta là đệ tử Chấp Pháp Điện, cùng hắn đều là môn hạ đệ tử, địa vị cũng không thấp hơn hắn, hắn rõ ràng dám ở trong Thời Không Chủ Thành động thủ, tàn sát đồng môn, quả thực là tàn nhẫn bạo ngược, coi trời bằng vung. Bất luận thế nào, thù này ta nhất định sẽ báo!

Câu nói sau cùng, Lâm Hi nghiêm nghị quát, toát ra hận ý kinh thiên.

Hiểu Nhật trưởng lão thở dài một tiếng, đối với phản ứng của Lâm Hi hắn ngược lại cũng không nghĩ nhiều. Trên thực tế, nếu không phải hắn đuổi tới, Lâm Hi đã sớm chết rồi.

Thù hận như vậy, Lâm Hi có phản ứng gì cũng đều không đủ.

- Thần Tử là Chân truyền đại đệ tử, dựa theo lệ cũ của Tiên Đạo giới, hắn về cơ bản chính là Chưởng môn Thần Tiêu Tông tương lai. Tuy rằng trong tông còn chưa chính thức sắc lập, bất quá Thần Tử cũng sớm đã coi mình là Chưởng môn nhân rồi, hung hăng càn quấy một ít cũng hợp tình lý. Trên thực tế, dùng thân phận của hắn, đừng nói là ngươi, coi như là các trưởng lão trong tông cũng rất kiêng kỵ hắn, không dám dễ dàng ngỗ nghịch hắn. Dù sao, hắn cũng là Chưởng môn tương lai ah!

Nhớ tới lời Thần Tử nói lúc trước, trong lòng Hiểu Nhật trưởng lão không khỏi thở dài một tiếng, mình xem như đã triệt để đắc tội "Thần Tử" rồi.

- Ta hiện đang lo lắng chính là, Thần Tử đã sinh ra sát ý đối với ngươi, hắn tuy rằng lần này không thành công. Nhưng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ đâu. -- ta sợ hắn sẽ động thủ lần nữa!

"Hiểu Nhật trưởng lão" nói.

- Hắn dám!

Lâm Hi tức sùi bọt mép, trong mắt cơ hồ muốn phun ra lửa.

- Hắn là Thần Tử, không có gì không dám cả. Đệ tử Tiên Đạo Đại Thế Giới thế hệ này lấy thiên phú của hắn là ưu tú nhất, Chưởng môn đối với hắn cũng rất thiên vị, cho dù phạm phải sai lầm gì, cũng sẽ không trách tội. Bất quá, Thần Tử cũng có kiêu ngạo của Thần Tử, hắn lần này ra tay với ngươi không thành sẽ tuyệt đối không tự mình động thủ nữa đâu.

Dừng một chút, Hiểu Nhật trưởng lão nhíu nhíu mày, hai đầu lông mày xẹt qua một vòng mây đen:

- Ta hiện đang lo lắng là Thần Tử tuy rằng sẽ không ra tay nữa. Nhưng dùng tính tình của hắn, chỉ sợ sẽ phái những người khác đối phó ngươi. Cho nên ‘Thời Không Chủ Thành’ ngươi không thể ở lại nữa. Thần Tử có danh vọng cực cao trong hàng chân truyền đệ tử, ngươi đợi ở chỗ này thêm lúc nào sẽ nguy hiểm thêm lúc đó.

Răng rắc xoạt!

Lâm Hi cúi đầu, ngón tay nắm chặt lại, phát ra thanh âm ca ca:

- Đều là vì năng lực của ta quá thấp, tài nghệ không bằng người, mới ra thế này. Lực lượng, ta cần lực lượng càng thêm cường đại!...

Giờ khắc này, trong nội tâm Lâm Hi nổi lên khát vọng cháy bỏng, khát vọng đối với lực lượng trước nay chưa từng có.

- Trưởng lão, ngươi nghĩ ta nên làm thế nào?

Lâm Hi trầm giọng nói.

"Hiểu Nhật trưởng lão" nhẹ gật đầu, thầm nghĩ trong lòng đứa nhỏ này coi như có chút lý trí, không bị cừu hận làm choáng váng đầu óc.

- Ta đã sắp xếp xong xuôi cho ngươi. ‘Thời Không Chủ Thành’ ngươi phải rời đi, đến lúc đó ta sẽ dùng không gian chi lực mang ngươi đến khu vực biên giới vị diện chinh chiến chi địa, ngươi từ nơi ấy trực tiếp ly khai, quay về Thần Tiêu Sơn. Như vậy Thần Tử cũng không cách nào đối phó ngươi nữa. Bất quá, đối ngoại, ta tuyên bố phái ngươi đi Thời Không Chủ Thành của Tiên La Phái chấp hành nhiệm vụ. Như vậy, Thần Tử cũng sẽ không tra được hành tung của ngươi.

Hiểu Nhật trưởng lão nói.

"Vị diện chinh chiến chi địa" chung quy có chút hỗn loạn, xảy ra chuyện gì cũng không kỳ lạ cả. Nhưng trên Thần Tiêu Sơn lại không như thế, cho dù là Thần Tử cũng phải băn khoăn. Những thái thượng trưởng lão, còn có Đại trưởng lão tông phái che dấu kia đều sẽ không cho phép hắn xằng bậy, tu vi Tiên Đạo cửu trọng của Thần Tử còn không cách nào một tay che trời.

Lâm Hi chỉ cần về tới Thần Tiêu Sơn trên cơ bản đã được an toàn.

- Ta đã biết.

Thật lâu, Lâm Hi mang theo một tia không cam lòng nói. Dùng tính tình của hắn, ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, tuyệt đối sẽ không trở về, dù đối thủ là Thần Tử. Nhưng hình thức mạnh hơn người, hôm nay nếu như cưỡng ép lưu lại, chỉ sợ về sau thù gì cũng không báo được.

- Quân tử báo thù, mười năm không muộn! Thần Tử, ngươi cho rằng Chưởng môn nhân Thần Tiêu Tông tương lai nhất định là của ngươi sao? Hừ, ta vốn không có ý tứ kia. Nhưng hiện giờ, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận!

Trong mắt Lâm Hi bắn ra một hồi hào quang lạnh như băng khiến cho người không dám nhìn gần.

- Thời gian cũng không còn sớm, Lâm Hi ngươi chuẩn bị một chút đi.

Hiểu Nhật trưởng lão nói.

Lâm Hi ừ một tiếng, nhẹ gật đầu.

Oanh!

Sau một lát, trong Thời Không Chủ Thành phát ra một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, một cổ lực lượng cường hoành xé mở hư không trùng trùng điệp điệp, đánh vào sâu trong thời không

... ... ... ...

Cùng lúc đó, trong một thời không cách vị diện chinh chiến chi địa cực xa, bốn phía thiên hôn địa ám, ba đạo thân ảnh khí tức bàng bạc khoanh chân ngồi dưới đất, khẽ động bất đồng.

Ba người dáng người giống như đúc, khí tức giống như đúc, khuôn mặt giống như đúc, phảng phất như cột điện to đứng sừng sững bất động, ngay cả hơi thở cũng phản phất như có như không.

Ông!

Bỗng nhiên ngay lúc đó, một cổ phù chiếu ẩn chứa lực lượng vô biên ông một tiếng, xé mở hư không, lăn lộn, bay xuống lơ lửng trước người ba người.

- Phần Vũ, Điển Vi, Ác La!

Một thanh âm tôn quý, uy nghiêm, không hề bận tâm, đột nhiên vang lên trong hư không.

- Thần Tử!

Ba tên kia đồng thời cả kinh, mở mắt ra.

Chỉ thấy "Phù chiếu" trước mắt thiêu đốt lên, ở trong hư không hiển lộ ra một đạo bóng mờ to lớn cao ngạo, tôn quý, đúng là Thần Tử.

- Tham kiến Thần Tử!

Ba người phục hồi tinh thần lại, vội vàng khom lưng cúi đầu, thần thái cung kính, giống như nô bộc vậy.

- Ba người các ngươi bế quan cũng đã lâu rồi, hiện giờ ta cho các ngươi một nhiệm vụ, đi hoạt động một chút đi.

Thanh âm của Thần Tử quanh quẩn tứ phía, vô cùng rét lạnh.

- Thần Tử cứ việc phân phó, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ hoàn thành.

- Tuyệt đối sẽ không khiến Thần Tử thất vọng.

... Ba người không ngớt lời nói.

- Rất tốt! Ta muốn các ngươi thay ta giết một người, người này gọi Lâm Hi, cũng là đệ tử Thần Tiêu Tông chúng ta, vô luận như thế nào cũng phải mang đầu hắn về đây cho ta, hiểu chưa?

Thần Tử trầm giọng nói.

Nghe được Thần Tử muốn giết người, là đệ tử bổn môn, ba người đều có chút có kinh ngạc.

Quy củ của Thần Tiêu Tông, tàn sát đồng môn chính là tội lớn. Bất quá, ba người chỉ kinh ngạc một chút, rất nhanh liền kịp phản ứng, cung kính nói:

- Rõ rồi!

- Tốt, trên người tên Lâm Hi kia, ta có in dấu tinh thần ấn ký. Các ngươi chỉ cần truy tung tinh thần lạc ấn, thì nhất định có thể tìm được hắn. -- hiện giờ, lên đường đi.

Thần Tử vừa dứt lời, trên "Phù chiếu" lơ lửng trong hư không đột nhiên bộc phát một hồi thời không chi lực khủng bố.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.