Thần Tọa

Chương 1382: Nhân vật cấp Ma Đế



Hiện giờ nghe thế, người trước mắt này chỉ là "Tiểu tốt tử", chính thức trợ giúp hắn là một người hoàn toàn khác. Có thể sai sử Tiên Hoàng, lai lịch đối phương chỉ sợ không nhỏ.

- Lâm huynh, chủ nhân nhà ta đã ngờ được ngươi sẽ tới. Đại danh của Lâm huynh chúng ta đã sớm mộ danh, mời đi theo ta, chủ nhân nhà ta đang chờ ở trước!

Thanh âm của nam tử lại vang lên bên tai Lâm Hi.

- Nha.

Lâm Hi hơi trầm tư, lập tức nhẹ gật đầu:

- Vậy tốt, làm phiền tiên sinh dẫn đường rồi.

Hắn kẻ tài cao gan cũng lớn, có ý đi gặp nhân vật thần bí trong Địa Ngục Đại Thế Giới này, ngược lại cũng không sợ đối phương giở âm mưu quỷ kế. Hơn nữa đối phương nếu như muốn đối phó mình, cần gì phải lên tiếng tương trợ chứ -- như vậy chẳng phải quá phiền toái sao?

- Mời đi theo ta.

Nam tử nhẹ gật đầu, xoay người lại, cất bước hư không, dẫn đầu đi về phía trước.

Tốc độ của hắn thoạt nhìn rất chậm, thực tế lại cực nhanh, mỗi một bước đều là khoảng cách cực xa, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.

- Na Di Đại Tiên Thuật!

Lâm Hi trong nội tâm hơi run sợ, đây là tuyệt học của tông phái Tiên Đạo, tán tu tuyệt đối không thể học được!

Lâm Hi cúi đầu trầm tư, một bên đi theo, trong nội tâm có chút hiểu được.

Không gian kết cấu vô cùng như lưu ảnh xẹt qua hai bên, Lâm Hi đi theo người nọ đi về phía trước, một đường lao về phía dưới "Địa Ngục Đại Thế Giới".

- Cứ điểm của bọn hắn quả nhiên ở trong Địa Ngục Đại Thế Giới...

Lâm Hi thầm nghĩ.

Chỉ chốc lát sau, không gian vặn vẹo, hai người liền bước chân vào trong một thứ nguyên. 

Đây là một không gian độc lập cùng loại với "Tiểu Địa Ngục", nhưng lớn hơn "Tiểu Địa Ngục", bám vào tinh bích bên ngoài "Địa Ngục Đại Thế Giới", như ngàn vạn bọt biển biến mất trong "Địa Ngục tiểu thế giới", không khiến người nào chú ý.

Thiên Địa lờ mờ, chỉ có hào quang yếu ớt. Trên mặt đất mọc ra ma thảo đen kịt, cao chừng một xích, ngọn cỏ như kiếm, giống như đồ mặc vậy.

Lâm Hi từ không trung đáp xuống, liếc thấy trên mặt đất có rất nhiều thân ảnh, hoặc là ngồi, hoặc ngồi xổm, hoặc là nằm, đều mặc áo bào vải màu đen đơn sơ, thập phần mộc mạc, nhưng khí tức trên thân lại vô cùng bàng bạc, ẩn hàm một cổ sát khí, mãnh liệt phảng phất như Phong Bạo vậy.

Lâm Hi trong nội tâm rùng mình, những người này đều có tu vi lục trọng, thất trọng.

Nhiều cao thủ như vậy tụ tập cùng một chỗ, cổ thế lực này tuyệt đối có thể xưng là hết sức quan trọng.

- Những người này đến cùng có lai lịch gì? Ngoài Thập Đại tông phái ra, rõ ràng còn có thế lực như vậy!

Lâm Hi trong nội tâm giật mình. Hắn thậm chí từ trong đám người thấy được vài tên tu sĩ kiếm đạo, hơn nữa còn là loại chính tông, hỏa hầu rất sâu đậm.

Những người này mỗi người đều làm chyện của mình, hoặc là tu luyện, hoặc là trong miệng vê mấy ngọn cỏ, hoặc là trầm tư, ngoại trừ hai tên cường giả kiếm đạo sinh ra cộng minh với kiếm khí trong cơ thể Lâm Hi, liếc mắt nhìn qua ra, những người khác vẫn không nhúc nhích, phảng phất như không cảm giác được gì vậy.

- Lâm huynh chớ trách, mọi người bởi vì cùng chung chí hướng nên tụ lại với nhau, kỳ thật cũng không phân trên dưới. Bình thường tản mạn đã quen, Lâm huynh đừng nên trách.

Nam tử dẫn đường nói.

"Cùng chung chí hướng" gì? Hắn cũng không giải thích, chỉ cười thần bí, trực tiếp rời đi.

Lâm Hi rất nhanh không có thời gian chú ý hắn nữa.

- Lâm Hi, chúng ta rốt cục gặp mặt.

Trong tiếng bước chân ù ù, một hán tử hai vai rộng lớn, dáng người khôi ngô, như lang như kiêu, ánh mắt bễ nghễ, khí thế trầm hùng đi đến chỗ Lâm Hi.

Người này mặt vuông tai to, cử chỉ lộ ra đại khí, liếc qua liền mang đến cho người một loại cảm giác tuyệt thế kiêu hùng!

- Ma Đế!

Lâm Hi nhìn qua, ngực liền như gặp phải trọng kích, tâm thần dao động.

Người này tuy rằng đã cực độ đè nén khí thế của mình, nhưng loại cuồng dã ẩn mà không phát thật sâu, cùng với bản chất chỉ trích phương tù, xem thiên hạ quần hùng như cọng rơm cái rác kia lại khiến người khắc ấn tượng cực sâu.

Đầu "Nửa bước Ma Đế" phục kích Lâm Hi kia tuy rằng lợi hại, nhưng nếu so sánh với người này thì vẫn còn chênh lệch rất lớn. Đây mới thực sự là "Ma Đế", hơn nữa còn là loại thâm niên.

Đứng ở trước mặt hắn, Lâm Hi có loại cảm giác thâm bất khả trắc.

- Những người này đến cùng có lai lịch gì, ngoài Thập Đại tông phái ra, thế lực có thể có Ma Đế đứng đầu, hơn nữa chiêu nạp được nhiều bất thế cao thủ như vậy tuyệt đối không thể nào vô danh được. Nhưng thế lực mà ta biết lại không có nó.

Lâm Hi âm thầm nghiêm nghị, thực lực như vậy, sắp bằng được một tông phái rồi.

Nhưng lại không phải tông phái bình thường, mà là tông phái tiếp cận Hải Ngoại Thập Phái. Phải biết rằng đảo chủ của "Tam Tiên Đảo" cũng chỉ là Tiên Đạo thập trọng thôi.

- Không dám. Trước khi ở A Tu La nội địa, đa tạ đạo huynh tương trợ,... Bất quá tại hạ tự mình hiểu lấy, tự hỏi còn không có thanh danh lớn như vậy, có thể khiến đạo huynh chú ý, cũng không có mặt mũi lớn như vậy, có thể khiến quý phương tương trợ, kính xin đạo huynh chỉ rõ.

Lâm Hi mở miệng nói.

Trong lòng của hắn tuy rằng khiếp sợ, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào.

Nhân vật cấp "Ma Đế" tên tuổi quá lớn, mỗi người đều là nhân vật chấn động bát phương. Lâm Hi cũng lòng có ý lôi kéo làm quen, bất quá dùng công lực, chiến lực siêu cường của hắn hiện giờ, tăng thêm một đầu Hỗn Độn Côn Bằng, ở trước mặt một gã "Ma Đế" xưng là "Đạo huynh" cũng không tính là quá mức.

- Ha ha, thật trực tiếp. Bất quá, ngươi cũng không cần phải khẩn trương, ta đối với ngươi, hoặc là nói, chúng ta đối với ngươi cũng không có ác ý. Bằng không, ta cũng sẽ không tự mình đến gặp ngươi rồi.

Người này cười ha ha, cười đến bát phương chấn động, cho thấy tính cách cởi mở phóng khoáng của hắn, rất có sức cuốn hút.

Lâm Hi trong nội tâm có chút hơi động, một gã nhân vật cấp Ma Đế không cần giở thủ đoạn gì với hắn, hắn tất nhiên không có ác ý, tự nhiên sẽ không gây bất lợi với hắn, bằng không cũng sẽ không giúp hắn rồi.

- Ha ha, đa tạ nâng đỡ. Bất quá, tại hạ từ trước đến nay thích trực lai trực vãng, các hạ vẫn nên nói thẳng ý đồ đi!

Lâm Hi ha ha cười cười, chắp tay nói.

Không khí cứng lại, người này tựa hồ không ngờ tới Lâm Hi sẽ kiên trì như vậy, trực tiếp như vậy, trực tiếp bỏ qua tất cả khách sáo.

- Cũng tốt.

Người này ngẩn ra cười cười, rất nhanh liền kịp phản ứng:

- Nếu Lâm huynh đệ đã nói như vậy rồi, vậy ta cũng xin nói thẳng... Chúng ta phi thường kỳ vọng Lâm huynh đệ có thể gia nhập vào nhóm chúng ta!

Nói vừa xong, toàn bộ không gian hoàn toàn yên tĩnh, đám người vốn vẫn chú tâm vào việc của mình nghe vậy đều quay đầu lại, ánh mắt cùng nhìn về phía Lâm Hi.

Hào khí đột nhiên trở nên vi diệu mà kỳ dị.

- Các ngươi...

Lâm Hi nhịn không được kinh ngạc nhướng nhướng mày, tuy rằng đã ngờ được người này giúp mình là có nguyên nhân, nhưng nguyên nhân này vẫn ngoài dự kiến của hắn:

- Các hạ không đùa đấy chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.