Thần Tọa

Chương 272: Tiên Đạo Đại Thương Minh



Ba ngày sau đó, Lâm Hi đã triệt để yên tâm đối với Ngũ Lôi Phái.

- Đại trưởng lão, Ngũ Lôi Phái xin nhờ ngươi rồi. Đợi thời cơ phù hợp, ta sẽ lại đến Ngũ Lôi Sơn.

Lâm Hi khoác tay với bọn người Đại trưởng lão, lập tức mang theo Thượng Quan Dao Tuyết, cỡi lên Địa Ngục Ma Long.

- Rống!

Một tiếng thét dài, Địa Ngục Hắc Long phóng lên trời, bắn nhanh về phía Tiên Đạo Đại Thương Minh...

Một tòa thành trì to lớn, đứng vững trên cả vùng đất. Trong thành trì cao ốc mọc lên san sát như rừng, đình đài ngay ngắn. Từ phía trên không quan sát xuống dưới, chỉ thấy tòa thành này khí tượng hùng vĩ, tám đầu đường lớn khang trang như đai lưng ngọc từ tám hướng thành trì tỏa ra, đi thông bốn phương tám hướng.

Đại đạo vô cùng rộng lớn, có thể cho 50 cỗ xe ngựa thông hành. Trên đó đám người hối hả, lạc dịch không dứt, nguyên một đám tỏa bộ như bay, còn nhanh hơn cả tuấn mã. Hiển nhiên cũng không phải thường nhân!

- Nơi này chính là Tiên Đạo Đại Thương Minh rồi.

Thượng Quan Dao Tuyết ngồi trên lưng Hắc Long chỉ vào thành trì bên dưới, trong hưng phấn mang theo một tia tự hào nói.

Hai người một rồng, mấy ngày mấy đêm phi hành với tốc độ cao nhất, cuối cùng chạy tới Tiên Đạo Đại Thương Minh tọa lạc ở trung tâm. Từ góc độ của Lâm Hi nhìn lại, chỉ thấy trong thành trì có rất nhiều cao ốc chọc thẳng vào mây như ngọn núi vậy.

Mà ở trung ương thành trì, một tòa ban công kiến trúc to lớn tráng lệ, phảng phất như một ngọn loan sơn cắm thẳng vào chỗ sâu nhất trên bầu trời. Cao ốc chung quanh dưới bóng mờ của nó đều trở nên nhỏ bé như con sâu cái kiến.

- Nói là Tiên Đạo Đại Thương Minh, kỳ thật chính à một tòa thành trì. Ngươi có thấy ban công cao nhất trong thành chưa? Đó chính là tổng minh của Tiên Đạo Đại Thương Minh. Từ bên ngoài xem đã rất lớn rồi. Nhưng kỳ thật, bên trong lớn hơn bên ngoài không chỉ gấp mười lần. Truyền thuyết, cường giả của Tiên Đạo Đại Thương Minh vì xây dựng tòa lâu đài này đã từng theo trong không gian ngoài đại vũ trụ bắt được một đầu Thời Không Cự Thú, rút ra máu tươi, xương cốt, linh hồn của nó cùng một chỗ tế luyện vào trong. Tới một mức độ nào đó, tòa cao ốc đó thật ra chẳng khác nào vật thể sống. Nếu ai muốn cưỡng ép xâm nhập vào Tiên Đạo Đại Thương Minh thì đầu tiên phải đối phó với đầu Thời Không Cự Thú kia. Không có tu vi Tiên Đạo Cảnh thì căn bản nghĩ đừng nghĩ đến.

Thượng Quan Dao Tuyết chỉ vào thành nói, những vật này, nàng hoàn toàn thuộc như lòng bàn tay.

Lâm Hi định thần nhìn kỹ lại, lúc này mới cảm giác được, tòa cao ốc chọc thẳng vào trời cao kia có một cổ hung sát khí trùng thiên. Khí tức phát ra phảng phất như một Cự Thú đang ngồi xổm trên đại địa vậy.

- Thật sự đồ sộ ah!

Lâm Hi thấy tán thưởng không thôi. Nếu không tới đây thì Lâm Hi cũng không biết, còn có loại Luyện Khí sĩ chi thành quy mô khổng lồ như thế nữa.

- Ha ha, lần đầu trông thấy, ta cũng cảm thấy kinh ngạc. chúng ta đã đến, đi thôi.

Thượng Quan Dao Tuyết cười nói.

- Rống! Thật sự khiến Long đại gia hưng phấn ah!

Địa Ngục Ma Long phát ra một tiếng gầm nhẹ hưng phấn, cấp tốc đáp xuống thành trì bên dưới.

Lúc đáp xuống, Lâm Hi nhìn thấy trên bầu trời có rất nhiều người trong tiên đạo, không ngừng xuất nhập thành trì. Những người này, có cưỡi Giao Long, có cưỡi Đại Điêu, Cự Hạc, cũng có cưỡi các loại pháp khí, đương nhiên cũng có lăng không hư độ.

Tóm lại, có thể xuất nhập từ trên không, về cơ bản đều có tu vi ngoài Luyện Khí đệ tam trọng, xa xa cao hơn Luyện Khí sĩ trên tám đầu đường lớn.

Ngay lúc bọn người Lâm Hi đáp xuống, phía đông Tiên Đạo Đại Thương Minh vang lên một tiếng thét dài chấn động thiên địa, trong nháy mắt, một đầu Hải Long cực lớn cưỡi mây bay đến.

Đầu Hải Long này vô cùng khổng lồ, chỉ phần lưng thôi đã rộng đủ để mười thớt Liệt Mã song song chạy đi rồi. Khí tức của nó vô cùng to lớn, cơ hồ có thể sánh với cường giả đệ lục trọng Phù Lục Kỳ, một thân gân cốt càng cứng rắn như sắt thép vậy.

Trên lưng Hải Long đang mang theo một tòa Thủy Tinh cung năm màu. Thủy Tinh Cung sáng rọi diệu nhân, rất nhiều mỹ tỳ oanh oanh yến yến, xuyên thẳng qua trong đó, đang phục thị lấy một gã công tử tuấn lãng ăn mặc mỹ phục, hai đầu lông mày mang chút âm sát khí.

- Nơi này chính là Tiên Đạo Đại Thương Minh rồi, quả nhiên đồ sộ. Chỉ là cũng quá không phóng khoáng đi. Tam Tiên Đảo chúng ta tuy rằng là hải ngoại đảo phái, nhưng mà ngay cả phiến đá trên phố cũng dùng đến hải để thủy tinh. Tiên Đạo Đại Thương Minh này khắp nơi đều là vàng bạc đồng thiết, rõ ràng ngay cả một khối thủy tinh cũng không thấy!

Thanh niên tuấn mỹ trong Thủy Tinh Cung nhìn qua thành trì phía dưới, có phần là khinh thường nói.

- Tam thái tử nói rất đúng. Tiên Đạo Đại Thương Minh kỳ thật cũng xem như tốt rồi, dù sao, không phải ai cũng có thể vượt qua Tam Tiên Đảo chúng ta được.

Phía sau thanh niên tuấn mỹ một gã lão giả đầu bạc tóc trắng, khom người cúi thân xuống, không nhẹ không nặng nói vài câu mã thí tâng bốc.

Vị "Tam thái tử" trước mắt này, tại Tam Tiên Đảo nổi danh coi trời bằng vung, không cho phép người khác ngỗ nghịch nửa điểm. Lão giả đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết, chỉ riêng tòa đại lâu tế luyện bằng Vũ Trụ Cự Thú kia của Tiên Đạo Đại Thương Minh đã đáng giá hơn toàn bộ thủy tinh của Tam Tiên Đảo cộng lại rồi.

Loại chuyện vẽ mặt trước mặt này, lão giả đương nhiên sẽ không làm. Không chỉ như thế, hắn còn thu liễm một thân khí tức cường đại, khiến cho tu vi của mình thoạt nhìn còn kém hơn Tam thái tử trước mắt một chút.

- Hắc hắc, ngươi nói cũng đúng, cũng do ta yêu cầu quá cao. Dù sao, không phải ai cũng có thể vượt qua Tam Tiên Đảo chúng ta!

Tam thái tử cười hắc hắc, lắc quạt xếp, một bộ "Ta yêu cầu rất cao".

- Lần này khó được đi ra ngoài một chuyến, không thể không mang theo vài cô nương trở về, phục thị ta. Nghe nói tiểu công chúa của Tiên Đạo Đại Thương Minh rất thích che giấu tung tích, thường xuyên trà trộn vào trong đám người. Lần này tới, nếu như có thể tìm được nàng, mang nàng về làm tân nương, vậy thì không thể tốt hơn rồi. Mẫu thân nhất định tán thưởng ta, đến lúc đó, Tam Tiên Đảo chúng ta được Tiên Đạo Đại Thương Minh trợ giúp, thế lực tất nhiên sẽ bành trướng rất nhiều!

Tam thái tử vẻ mặt tươi cười, nơi khóe miệng lộ ra một tia hương vị dâm tà.

- Thái tử anh minh!

Lão giả cúi đầu, nghe vậy lập tức cung kính, vừa đúng vỗ một câu mã thí tâng bốc.

- Đã đến, chúng ta đi thôi.

Tam thái tử đột nhiên nhìn qua phía dưới nói.

- Rống!

Hải Long rống dài một tiếng, lập tức bắn nhanh xuống, hướng về phía dưới.

...

Bên trong thành trì, Thượng Quan Dao Tuyết, Lâm Hi, còn có Địa Ngục Ma Long đã thu nhỏ thân hình lại như một tiểu cầu cùng nhau đi dạo trên đường lớn.

Hai bên đường rộng lớn, cao ốc mọc lên san sát như rừng, các loại tửu quán, hàng thịt, trà lâu, hàng phố cái gì cần có đều có. Nếu như không phải biết rõ xuất nhập chỗ này đều là người trong tiên đạo, Lâm Hi đã thiếu chút nữa cho rằng đây là một tòa thành trì bình thường rồi.

- Ngươi đừng nhìn ở đây bộ dạng rất bình thường, kỳ thật cửa hàng ở đây đều do Luyện Khí sĩ. Đồ vật bán, cũng không phải mặt hàng bình thường, là các loại độ vật quý hiếm khắp tứ cực bát hoang. Tỷ như rượu bình thường nhất, cũng đều như quỳnh tương ngọc dịch, ngoại trừ mùi thơm, hơn nữa còn có thể ích thân kiện khí, không phải rượu trong thế tục có thể sánh bằng. Lại nói thí dụ như quần áo, thì có Thiên Tằm Ti Cẩm, Tuyết Tằm Ti Cẩm, Thương Khung Ti Cẩm... v... v ... nhiều loại. Những vật này, ngoại trừ tính chất tốt, hơn nữa cực kỳ trân quý, thủy hỏa bất xâm, còn có thể ngăn cản công kích của đao kiếm bình thường. Bởi vậy, so với vật thế tục thì quý trọng hơn rất nhiều. Hơn nữa, trong tòa thành trì này, không tiếp thụ vàng bạc, chỉ tiếp thụ tạp phiến của Tiên Đạo Đại Thương Minh, đan dược. Ở chỗ này, đan dược chính là tiền!

Cùng nhau đi tới, Thượng Quan Dao Tuyết từng cái giới thiệu các chuyện trong Tiên Đạo Đại Thương Minh cho Lâm Hi.

- Dao Tuyết, ngươi hẳn không phải lần đầu đến đây. Nếu là lần đầu đến thì không thể nào quen thuộc như vậy được.

Lâm Hi cười nói, trong thanh âm như có thâm ý.

Thượng Quan Dao Tuyết ranh mãnh mở trừng hai mắt:

- Ta vì sao biết rõ nhiều như vậy. Về sau, ngươi sẽ biết.

Nhưng vào lúc này, bên cạnh đường đi đột nhiên phát ra một tiếng hét to.

- Súc sinh, thịt của ta đâu rồi!

- Hắc hắc hắc, tiến vào trong miệng của Long đại gia rồi, sao còn đạo lý nhả ra chứ. Ăn hết, tất cả đều ăn hết rồi...

Thượng Quan Dao Tuyết và Lâm Hi cả kinh, nghe ra là tiếng của Địa Ngục Ma Long.

Lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy trước một gian hàng thịt, Địa Ngục Ma Long dương dương đắc ý nhai lấy một miếng thịt lớn, trên móc thịt bên cạnh thì trống rỗng đấy, một gã đồ tể đang đằng đằng sát khí đứng ở bên cạnh, hung hăng nhìn chằm chằm vào Địa Ngục Ma Long.

- Ngươi ăn hết thịt của ta, vậy ta sẽ giết ngươi để bán!

- Đến đi, đến đi, Long gia gia ngươi không sợ!

Oanh!

Ánh đao lóe lên, đất rung núi chuyển, Địa Ngục Ma Long không chút ảnh hưởng, một chút chuyện cũng không có, ngược lại còn rảnh dùng móng xỉa răng. Ngược lại tên đồ tể bên cạnh đao đều cong lại, vẻ mặt khiếp sợ.

- Tốt một đầu súc sinh, dám gây nháo sự trong Tiên Đạo Đại Thương Minh? ! Ngươi chờ, ta ngược lại muốn xem thử ngươi có mấy cái đầu.

Đồ tể quăng thanh đao đi, trực tiếp đi vào trong hàng thịt.

- Hắc hắc, ngươi đi đi, ngươi đi đi, Long đại gia không sợ...

Địa Ngục Ma Long vẻ mặt như muốn ăn đòn, bất quá, nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên liền rùng mình, đứng im ở đó không dám nói gì.

- Chờ một chút. Nó đã ăn bao nhiêu, ta đến hoàn lại.

Lâm Hi lập tức kêu lên. Ngón tay hắn bắn ra một viên Ích Khí Đan, lập tức bay vào trong hàng thịt, đồng thời cũng bước nhanh tới.

- Hắc hắc, hiểu lầm, đều là hiểu lầm.

Tên đồ tể kia lại đi ra, trên tay còn cầm theo viên đan dược của Lâm Hi:

- Bất quá chỉ là mấy cân thịt, không có gì lớn cả. Đại gia muốn muốn bao nhiêu thịt sẽ có bấy nhiêu, tiểu nhị, tranh thủ thời gian đưa đến đi.

Đồ tể mặt mũi tràn đầy tươi cười, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hi quả thực như nhìn đại gia nhiều tiền vậy. Vung tay lên, liền có một gã tiểu nhị, bưng lấy một đống thịt như núi nhỏ đi ra, ném lên trên thớt.

- Hắc, vị Long đại gia này, ngài ăn, ăn hết mình đi. Muốn ăn bao nhiêu đều có. Hạt đan dược này, đủ cho ngài ăn rất nhiều.

Dáng tươi cười của đồ tể quả thực muốn bao nhiêu ti tiện thì có bấy nhiêu. Trước ngạo mạn sau cung kính, quả thực không phải một người.

- Đủ, đã đủ rồi...

Ma Đồ sắc mặt cứng ngắc, vẻ mặt ngượng ngập, nào còn dám ăn thịt ở đây cả.

- Khanh khách, Ma Đồ, người ta cho ngươi ăn, ngươi cứ ăn đi. Cái này đều đã trả tiền rồi. Ngươi cho rằng người ta đưa miễn phí cho ngươi sao. Bất quá ah, xem người lần sau còn dám làm càn thế nữa không. Ngươi cũng không nhìn một chút đây là nơi nào, còn tưởng là tiểu địa ngục, nắm đấm lớn là được sao. Lần sau coi chừng bị làm thành thịt rồng, treo ở đây bán đấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.