Thần Tọa

Chương 69: Tập sát Cường giả Long Lực (2)



Dù sao, quả này nhìn từ bề ngoài, so với thực lực của Giác Mãng thì có chút không hợp, nhưng nó vẫn là một gốc cây Thiên Địa Dị Quả, không có lý do gì để buông tha.

- Có lẽ, gốc Thiên Địa Dị Quả này không giống với loại khác.

Vi Bất Bình chỉ có thể tự an ủi chính mình như vậy. Lão đi tới, vươn tay hái lấy Thiên Địa Dị Quả, sau đó xoay người chắp tay với Lý trưởng lão:

- Lý trưởng lão, như vậy chúng ta đây tách ra đi.

- Ừ. Các ngươi đi trước đi. Trước hết ta còn phải loại trừ độc xà trong cơ thể. Mặt khác, Giác Mãng này đã thành Hỏa hầu, thừa dịp máu huyết của nó còn nóng mà uống vào có tác dụng đại bổ. Hơn nữa, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn thì hẳn là nó có khả năng loại trừ một phần độc tính trong cơ thể của ta. Ta xử lý xong con Giác Mãng này thì cũng sẽ rời đi.

Mãnh thú loại xà, huyết dịch của chúng đều là đại bổ. Đây là điều mà các loại mãnh thú khác không có. Nhưng mà, nếu để cho xà huyết bị nguội đi, đến lúc dùng lập tức mười phần mất bảy. Cho nên đều phải thừa dịp lúc nó còn nóng mà uống hết, hoặc là thu thập.

- Ừ, được. Lý trưởng lão, chúng ta đây liền đi.

Vi Bất Bình suy nghĩ một chút, cảm giác được nơi này chính là khu vực Liệt Dương Tông săn thú, cách chỗ khác không xa nên còn có các trưởng lão Long Lực Liệt Dương Tông khác, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì. Hơn nữa, cường giả Long Lực Kỳ cũng không phải cấp bậc mà các Võ Giả khác có thể sánh bằng. Cho dù là bị thương nặng thì cũng cực kỳ đáng sợ, không thể dùng lẽ thường để suy đoán được. Chả mấy chốc, Vi Bất Bình liền mang theo đệ tử Ngũ Lôi Phái rời đi như gió.

Lý trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, đi tới bên người Giác Mãng. Lão tiếp cận chỗ một vết thương khá lớn ở bụng rắn uống một hớp, lập tức thở phào thật dài một cái, cảm giác được vết thương bên trong cơ thể cũng khá lên không ít.

- Con Giác Mãng này quả nhiên là đại bổ a. Chuyến này thu hoạch lớn nhất có lẽ là Long Lực Giác Mãng này!

Tâm tình Lý trưởng lão cực kỳ thoải mái.

Tác dụng của một con Giác Mãng nếu đem so sánh với Thiên Địa Dị Quả ngang cấp thì đều phải mạnh hơn. Con Giác Mãng này có khả năng tiến hóa thành rồng nên toàn thân đều là bảo vật.

Vừa mới tiến vào trong hang động, nhìn thấy con Giác Mãng này, Lý trưởng lão đã biết rõ chính mình đi chuyến này quả là không tệ.

Mãng huyết, mãng đan, mãng cốt, mãng da, tất cả những thứ này đều là bảo bối. Thậm chí nọc độc đều lại luyện thành độc dược, dùng để đối phó kẻ địch lợi hại.

- Mặc kệ, trước cứ moi nội đan Giác Mãng rồi nói nữa.

Tâm niệm Lý trưởng lão vừa nghĩ vậy, rẹt một tiếng liền rạch bụng Giác Mãng để tìm tòi. Con Giác Mãng lớn như vậy, máu huyết thì dẫu như thế nào đều không uống hết nổi, trước sau gì rồi cũng phải lãng phí. Trái lại là Thú Đan trân quý nhất trong cơ thể nó thì phải lấy ngay.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Hai tay Lý trưởng lão như cái kéo, tức thì liền nhanh chóng mở rộng vết thương ở bụng con Giác Mãng. Bóc tách ra được những lớp huyết nhục dày cộp, một viên nội đan màu đỏ, phảng phất như ngọn lửa đang bùng cháy lập tức rơi vào trong lòng bàn tay lão.

Viên Thú Đan này to chừng bằng nắm tay, toàn thân sáng ngời. Trông tựa như viên ngọc Minh Châu đỏ rực như lửa. Vừa nhìn liền không giống loại bình thường.

- Ha ha ha, nội đan của mãnh thú Long Lực quả nhiên là phi phàm. Có viên Thú Đan này, ta sẽ có hi vọng bước vào Đệ Thập Trọng!

Lý trưởng lão vui mừng lộ rõ trên nét mặt. Đến cảnh giới này của lão, Thú Đan bình thường hoặc là Thiên Địa Dị Quả đều không dùng được vào việc gì. Nhất thiết phải có nội đan mãnh thú Đệ Cửu Trọng hoặc là cao hơn thì mới có thể có công hiệu.

Nhưng mà, loại mãnh thú ở cấp bậc đó thì nào có dễ dàng đối phó như vậy. Coi như là cuối cùng giết nổi nó thì cũng phải trả những giá không nhỏ. Cho nên Liệt Dương Tông mỗi lần vây săn đều sẽ xuất động rất nhiều người.

Đương nhiên, mỗi lần cũng phải chết không ít người. Mãnh thú cấp cao nhất cũng không phải dễ săn bắt như vậy.

Đát đát đát!

Đột nhiên một tràng tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng truyền đến. Âm thanh vang dội, quanh quẩn trong hang động.

- Có người!

Trong lòng Lý trưởng lão chợt nghĩ, lập tức cất đi viên Thú Đan. Ánh mắt chăm chú, sắc bén nhìn về phía lối vào.

Đối phương tựa hồ không có ý định che dấu tiếng bước chân, chả mấy chốc đã đi về hướng vị trí Lý trưởng lão.

- Là đệ tử Ngũ Lôi Phái.

Lý trưởng lão nhìn thấy trang phục trên người kẻ mới đến, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Người mà mặc trang phục của Ngũ Lôi Phái, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn thì hẳn là đệ tử do Vi Bất Bình sai đến.

- Thế nào, Vi trưởng lão của các ngươi còn có chuyện gì sao?

Lý trưởng lão hỏi với vẻ có hơi không vui.

Đệ tử kia khẽ cúi đầu, tóc rủ xuống, nhìn không rõ khuôn mặt. Nghe thấy Lý trưởng lão hỏi, hắn chỉ cúi đầu đáp:

- Lý trưởng lão, Vi trưởng lão của chúng ta biết vết thương của ngài không nhẹ. Nên trước khi đi có sai ta đặc biệt quay lại, đưa một món đồ cho ngài.

Đang lúc nói, người mới đến đã chạy tới trước người Lý trưởng lão, trên tay tựa hồ có vật gì đó. Hai tay duỗi ra như thể sẽ đưa món đồ này cho vị Lý trưởng lão của Liệt Dương Tông.

- A? Cũng coi như hắn có tâm.

Lý trưởng lão cười cười, cũng không còn suy nghĩ nhiều, định tiếp nhận món đồ do tên đệ tử Ngũ Lôi Phái đưa tới. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Tuy nhiên, liền ở trong tích tắc này, không hiểu tại sao mà trong lòng Lý trưởng lão đột nhiên cảm thấy một mối nguy cơ trước nay chưa hề có. Vẻ mặt lão lập tức đại biến, trong đầu xẹt qua những hình ảnh liên tiếp. Tức thì là trong nháy mắt, trong đầu liền xẹt qua dáng vẻ của tên đệ tử Ngũ Lôi Phái cúi đầu bước nhanh đi vào.

Lúc tên đệ tử vừa mới vào, lão liền cảm giác có chút không thích hợp. Nhưng nhất thời không nhớ nổi điều không thích hợp là cái gì. Thế nhưng vào lúc này thì lão đột nhiên hiểu rõ ràng. Hai mắt lão phát lạnh, lập tức quát một tiếng chói tai:

- Ngẩng đầu lên!

- Trưởng lão Long Lực Kỳ, quả nhiên lợi hại!

Lâm Hi vào lúc này ngẩng phắt đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị. Cơ hồ là đồng thời, hai tay hắn giống tựa linh xà, nhanh như tia chớp cắm vào trong ngực Lý trưởng lão.

- A!

Lý trưởng lão đau đớn quát to một tiếng:

- Thật là tên đại tặc tử can đảm!

Hai tay của lão xòe ra như cái mẹt lớn, giống như hai ngọn núi, lấy thế Lôi Đình Vạn Quân phịch một tiếng nặng nề nện đến ngực Lâm Hi. Rắc rắc rắc, không biết bao nhiêu đầu khớp xương bị bẻ gẫy. Lâm Hi kêu thảm một tiếng, ọc một cái phun ra một ngụm tiên huyết, lồng ngực lõm xuống. Hắn giống như chiếc diều đứt dây bay đi ra ngoài, đập vào trên vách tường hang động.

Cường giả Long Lực Kỳ, cho dù là trọng thương thì phản công một kích, cũng không phải Lâm Hi có khả năng chống cự. Cho dù là Lâm Hi đã nuốt một quả Thiên Địa Dị Quả, thực lực đạt tới Cự Linh Kỳ Đệ Thất Trọng đỉnh cao. Nếu đã trúng một chưởng này thì như bị thương nặng, lập tức liền bị rơi vào trạng thái trọng thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.