Kiếm khí của "Ngũ hoàng tử" đã nhanh đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi.
Cổ hương vị lăng lệ ác liệt kia Thần cản giết Thần, Phật ngăn giết Phật!
Nếu chỉ tính ngự kiếm chi thuật đơn thuần, kiếm thuật của "Ngũ hoàng tử" thậm chí còn cao minh hơn "Thập Bát hoàng tử" một ít!
Ầm ầm!
Cơ hồ đồng thời, một đạo kiếm khí còn chói mặt hơn cả mặt trời bỗng nhiên từ hướng chỗ Lâm Hi bạo phát ra. Chỉ một kiếm, liền cuốn khắp cả hư không, khiến cho quần tinh ảm đạm.
Xoạt!
Chứng kiến một kiếm này, người của Tứ đại hoàng triều phảng phất như bị lôi điện bổ trung, cả kinh đứng vọt dậy.
- Thái Bạch kiếm đạo! --
- Hắn rõ ràng sử xuất kiếm đạo của Thái Bạch hoàng triều!
- Làm sao có thể! --
... ...
Người Tứ đại hoàng triều lập tức mất tiếng, nhìn về hướng kiếm khí bộc phát hoảng sợ thất sắc.
Làm tứ đại hoàng triều cường đại nhất trong thế tục, Thái Bạch hoàng triều, Thánh Thụ hoàng triều, Ngự Long hoàng triều, Trung Ương hoàng triều, bọn họ rất hay qua lại, đối với tình huống của nhau rất rõ ràng.
Lâm Hi vừa ra tay, người của tứ đại hoàng triều đã nhận ra tuyệt học mà hắn dùng.
Đây là "Thái Bạch kiếm đạo" thuần chánh nhất không truyền ra ngoài của "Thái Bạch hoàng triều".
- Sao lại vậy.
Trong trận doanh Thái Bạch hoàng triều, lão giả khí chất cao quý, tóc bạch kim mở to hai mắt nhìn, trong con mắt tràn đầy khiếp sợ cực lớn.
- Đây là tuyệt học của Thái Bạch hoàng thất chúng ta!
Cùng khiếp sợ, còn có "Ngũ hoàng tử" trong sân, đối với tuyệt học nhà mình, hắn rất là quen thuộc. Chỉ là lúc này, đã không có thời gian để hắn suy nghĩ nữa.
Oanh!
Trong khoảng thời gian cực ngắn, hai đạo kiếm đạo cường đại thuần chánh nhất được truyền thừa từ "Thái Bạch hoàng triều" liền mãnh liệt đụng vào nhau.
Đúng lúc này, tất cả mọi người thấy được một đạo nhân ảnh, xuất hiện ở bên người "Ngũ hoàng tử" .
- Đây là kết quả khi khiêu chiến ta!
Một âm thanh lạnh như băng, như sấm rền, vang lên trong đấu trường.
- Không tốt! --
Lão giả Thái Bạch hoàng triều tóc bạch kim sắc mặt đại biến.
- Coi chừng! --
Từng tiếng kinh hô từ bên sân truyền đến, nhưng cũng đã muộn.
Oanh!
Ngàn vạn tiên khí hồng lưu từ trong cơ thể Lâm Hi bạo phát ra. Chỉ nghe oanh một tiếng, "Ngũ hoàng tử" chỉ khó khăn lắm ngăn cản được một chút, sau đó liền kêu thảm một tiếng, liền giống như bị một ngọn núi đụng trúng, bị hung hăng đụng bay đến trên vách tường ở biên giới đấu trường, máu tươi giàn giụa.
Trong tích tắc này, ngay cả toàn bộ đấu trường cũng chấn động một cái.
Yên tĩnh, toàn bộ hội trường đều hoàn toàn yên tĩnh. Mọi ánh mắt, đều nhìn qua đạo thân ảnh phong độ tư thái to lớn cao ngạo, không ai bì nổi trong đấu trường.
- Ngũ hoàng tử rõ ràng thất bại! –
Bên cạnh khán đài của Thái Bạch hoàng triều, một đám hoàng tữ, công chúa, bịt miệng lại, không thể tin được nhìn trong tràng.
Người trong Hoàng triều đối với nhau rất là quen thuộc, thực lực của "Ngũ hoàng tử" mọi người đều biết. Bị thua cũng không kỳ quái, ở trong đấu trường, cái gì cũng có thể xảy ra.
Nhưng không ai ngờ rằng, "Ngũ hoàng tử" bị bại nhanh như vậy, một chiêu đã bị thua, hắn chính là người trong kiếm đạo thập trọng Đại viên mãn ah!
- Khiêu chiến ta, cần trả giá thật nhiều, ánh mắt của ngươi quá kém!
Lâm Hi từ trên cao nhìn xuống, dẫm lên lồng ngực "Ngũ hoàng tử". Dùng năng lực của "Ngũ hoàng tử" rõ ràng lại như bị ghim trên mặt đất, không thể động đậy.
- Có bản lĩnh, ngươi, ngươi... giết ta đi!
Ngũ hoàng tử nằm trên mặt đất, máu tươi giàn giụa, bản thân bị trọng thương. Một cổ huyết thủy, không ngừng từ trong thân thể chảy ra. Một loại sỉ nhục cực lớn bao vây lấy thể xác và tinh thần hắn.
"Ngũ hoàng tử" lúc khiêu chiến chưa từng nghĩ qua, mình lại bị bại thảm như vậy.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, bờ môi cắn chặt. Từng đạo ánh mắt trên khán đài tựa như dao găm cắm vào lòng hắn, khiến hắn xấu hổ và giận dữ gần chết.
Lúc khiếu chiến "Không ai bì nổi", đến khi thua lại như "Chó chết", chênh lệch này cũng quá lớn đi!
- Buông hắn ra!
Một đạo thanh âm hùng hồn từ bên cạnh truyền đến, trong thanh âm mang theo vẻ uy hiếp, cùng hương vị gà mái che chở cho con mãnh liệt.
Lâm Hi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở nơi cách 50 trượng, một lão giả dáng người khôi ngô, tóc bạch kim, cả người rất khiến người khác chú ý đang tức đến toàn thân run rẩy nhìn mình.
Lâm Hi cảm giác được, ý thức của lão giả này đang một mực tập trung vào mình. Chỉ cần mình dám gây bất lợi với "Ngũ hoàng tử" thì lập tức sẽ phát động một kích lôi đình.
- Thân vương điện hạ! --
Một hồi tiếng kinh hô từ trên khán đài truyền đến.
- Nguyên lai là thân vương của Thái Bạch hoàng triều!
Lâm Hi tâm niệm khẽ chuyển, lập tức đã minh bạch thân phận lão giả. Cũng hiểu cảm giác nguy cơ mãnh liệt kia là từ đâu đến.
Lâm Hi trong nội tâm cười lạnh một tiếng, tuy rằng trong lòng biết mình không phải đối thủ của tên thân vương Thái Bạch hoàng thất này, nhưng cũng không cố kỵ quá nhiều.
- Ngươi muốn làm gì? Là muốn đại biểu Thái Bạch hoàng triều, chính thức tuyên chiến với Thần Tiêu Tông sao? Hay là nói, các ngươi ngay cả Tiên La Phái cũng không để vào mắt hả? !
Lâm Hi lạnh giọng quát, không hề cố kỵ.
Lão giả nghe vậy thần sắc cứng lại, đồng tử co rụt lại, hít dài một hơi.
Là Thân vương của Thái Bạch hoàng triều, thực lực Lâm Hi hắn cũng không thèm để ý. Nhưng lời Lâm Hi nói hắn lại không thể không cố kỵ.
Có thể xuất hiện ở chỗ này đều là tinh anh của Thập đại tông phái. Bọn hắn xuất hiện ở Tiên La Phái, đại biểu cho tông phái của mình. Hắn tuy rằng quan tâm cho an nguy của "Ngũ hoàng tử", nhưng nếu quả thật động thủ với Lâm Hi, thậm chí là giết hắn đi thì chẳng khác nào đang gây hấn với toàn bộ Thần Tiêu Tông.
Uy hiếp từ Thần Tiêu Tông, Thái Nguyên Cung và Đâu Suất Cung có lẽ không thèm để ý.
Nhưng Thái Bạch hoàng triều lại không thể không thèm để ý.
Đúng lúc này, thân phận "Thân vương" của hắn ngược lại đã trở thành trói buộc.
Hơn nữa, câu nói sau cùng của Lâm Hi cũng không sai. Đây là trận đấu do Tiên La Phái cử hành, hắn có thể không thèm quan tâm đến Lâm Hi, lại không thể không quan tâm đến chủ nhà "Tiên La Phái".
Cửa động hắn nhảy vào trong sân kỳ thật đã phá hủy quy tắc mà "Tiên La Phái" định ra rồi.
- Lục thân Vương, lui về. Nơi đây là đấu trường. Ngũ hoàng tử tự mình chủ động khiêu chiến Lâm Hi, như vậy phải tuân thủ quy tắc.
Trong tếng xé gió, Tiên Không trưởng lão lướt vào trong đấu trường.
Câu nói sau cùng của Lâm Hi kỳ thật cũng đang nhắc nhở bọn hắn. Vô luận như thế nào, đối mặt với anh hùng thiên hạ, Tiên La Phái không có thể không để ý đến sự tham gia của "Lục thân Vương" Thái Bạch hoàng triều được
Bất quá, sau khi nói xong với Lục thân vương Thái Bạch hoàng triều, "Tiên Không trưởng lão" xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Lâm Hi:
- Lâm Hi, ta biết rõ ngươi và Thái Bạch hoàng triều có thù riêng. Nhưng chúng ta trước kia đã sớm nói rõ, luận võ tranh tài, dĩ hòa vi quý, điểm đến liền ngừng, cho nên hi vọng ngươi xem ở mặt mũi Tiên La Phái chúng ta, thả Ngũ hoàng tử ra.