Thần Tọa

Chương 896: Tâm kết của Cự Viên (1)



Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải khiếp sợ, như mất đi năng lực nói chuyện.

Quá cường đại, thực lực mà Bạch Nguyên che dấu lại khủng bố như thế.

- Cái này, đây có phải là Bạch sư huynh không...

Âu Dương Nạp Hải thì thào tự nói, sắc mặt một mảnh xám trắng. Lực lượng mà Bạch Nguyên biểu hiện ra quả thực là tồi núi nhổ nhạc, bài giang đảo hải, không gì không làm được, loại lực lượng này, căn bản khiến cho không người nào có thể ngăn cản.

- Ta biết rồi, là ngươi, là ngươi, là ngươi! -- nguyên lai là ngươi!...

Một hồi thanh âm vội vàng từ mặt đất truyền đến. Nhưng mà đáp lại hắn lại một hồi gào thét.

- Rống! --

Lại là một lần va chạm kinh thiên động địa, Hắc Ám yêu khí và Thuần Dương tiên khí vô tận oanh kích cùng một chỗ, cơ hồ lật tung cả Thiên Địa.

- Mau lui lại!

Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải vội vàng lui về phía sau, né qua lớp sóng xung kích khủng bố kia.

Một cổ bụi mù phóng lên trời, trực tiếp cao mấy trăm trượng, sau đó đỉnh núi chấn động, rốt cục cũng bình thường lại, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào đỉnh núi, vẫn không nhúc nhích.

Thời gian phảng phất như chậm lại, sát khí trong hư không cũng không tiêu tán.

- Sư đệ? ...

Âu Dương Nạp Hải nhìn về phía Lâm Hi.

Lâm Hi không nói gì, chỉ lắc đầu. Hắn biết rõ ý của Âu Dương Nạp Hải, muốn đi vào đó xem xét kỹ một chút, nhưng mà "Bạch Nguyên" hóa thành Cự Viên luôn mang đến cho Lâm Hi một loại cảm giác bất an, khí tức bạo ngược, Hắc Ám cùng huyết tinh trên người hắn quá nặng, hoàn toàn không cảm giác được chút khí tức nào của Bạch Nguyên trươc kia nữa cả.

Rống! --

Một hồi gào thét vang lên, gió lớn nhấc lên, thôi bay bụi mù cạo trên núi đi hơn phân nửa, ngay ở trung ương bụi mù, hai người thấy được một đôi mắt cực lớn, như đèn lồng, tanh hồng, mang theo khí tức giết chóc, tựa như hung thú vậy.

Bị ánh mắt của nó đảo qua, trên người Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải đều dâng lên một cổ cảm giác run rẩy.

- Không tốt, Bạch Nguyên hóa thành vượn yêu, đã mất đi lý trí rồi!

Âu Dương Nạp Hải quá sợ hãi, ánh mắt Cự Viên nhìn bọn hắn, hoàn toàn như nhìn con mồi vậy.

Oanh!

Đại địa run lên, một đạo bóng đen khổng lồ nhảy lên không, hướng về phía Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải. Sát khí mãnh liệt, phác thiên cái địa, cơ hồ khiến cho người hít thở không thông.

- Không tốt, mau lui lại!

Cảm giác được nguy hiểm cực lớn, thân hình Âu Dương Nạp Hải nhoáng một cái, muốn rút lui về phía sau.

Bạch Nguyên lúc này đã đánh mất lý trí, chết cũng chỉ là chết vô ích, hơn nữa không có chút ý nghĩa nào, còn không bằng đợi đến lúc Bạch Nguyên khôi phục lý trí đã rồi nói sau.

- Rống! --

Âu Dương Nạp Hải vừa lui, cổ tanh hồng trong mắt Cự Viên như bị kích thích, đột nhiên đầm đặc mấy lần, chói mắt giống như hồng bảo thạch vậy, ngay cả sát cơ chung quanh hư không cũng tăng lên không ít.

Lâm Hi cảm giác được cổ biến hóa này, sắc mặt đột biến, hét lớn:

- Âu Dương sư huynh, dừng lại. Không nên! Ngươi sẽ kích thích hung tính của nó mất!

Cử động tránh lui của Âu Dương Nạp Hải có lẽ là kết quả của suy nghĩ lý trí, nhưng đối với "Bạch Nguyên" lúc này mà nói lại giống như một liều thuốc kích thích vậy.

Dùng thực lực Bạch Nguyên lúc này, cho dù với thực lực của Lý Hồng Hoang và tên chân truyền đệ tử kia cũng chỉ có nước chết. Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải căn bản không thể thoát được.

Thân hình Âu Dương Nạp Hải dừng lại, đối với lời của Lâm Hi..., Âu Dương Nạp Hải rất tin tưởng, càng quan trọng hơn là Âu Dương Nạp Hải cảm giác được sát cơ ở sau lưng ngay khi hắn chạy trốn cũng đậm đặc hơn vài lần.

Chạy trốn phải chết, không chạy trốn cũng chết, hai người lâm vào một loại hoàn cảnh xấu hổ.

Oanh!

Thân ảnh cực lớn của vượn yêu kia từ trên trời giáng xuống, lúc rơi trong hư không, phát ra chấn động kịch liệt, giống như dưới chân là một mảnh thực địa vậy. Sóng chấn động cực lớn lan ra, chấn khiến cho Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải đứng cũng không vững.

Trong hư không im ắng, thần sắc Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải đều suy sụp. Nơi ánh mắt hai người hội tụ, Cự Viên đứng ở một nơi cách hai người không xa.

Cự Viên không phát động công kích, chỉ dùng hai con mắt tanh hồng nhìn qua Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải.

"Sư đệ, làm sao bây giờ?"

Âu Dương Nạp Hải dùng "Truyền âm nhập mật" nói, chỉ có lúc chính thức đối mặt với đầu "Cự Viên" này thì mới có thể cảm giác được thực lực của nó cường đại đến cỡ nào.

Dùng thực lực của Âu Dương Nạp Hải, lúc đối mặt đầu Cự Viên khủng bố này cũng như một chiếc thuyền lá nhỏ trong nộ hải vậy, tùy thời đều có khả năng bị diệt.

Trong vô số chiến đấu lớn nhỏ, đây có thể nói là nguy hiếm lớn nhất mà Âu Dương Nạp Hải gặp phải, cũng là chiến đấu khủng bố nhất. Nếu như chết ở trong tay người mình vậy thì thật sự quá mức oan uổng rồi.

- Trước đừng vọng động, nó còn không phát động tiến công, đã nói lên còn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí. Nghe ta hiệu lệnh là được. Trước đó, chớ có lộn xộn.

Lâm Hi nói.

Âu Dương Nạp Hải nói không có sai, Bạch Nguyên hiện giờ đã không thể dùng "Sư huynh" để cân nhắc nữa. Sát khí trong mắt nó đầm đặc không tan, mắt thường cũng nhìn ra được.

Nhưng Âu Dương Nạp Hải nói cũng không phải hoàn toàn đúng, "Bạch Nguyên" cũng không lập tức hạ sát thủ đối với hai người đã nói lên sâu trong nội tâm hắn còn có một phần lý trí.

Nhưng nếu như hai người chạy trốn, vậy thì khó nói. Nói không chừng, ngay cả một phần lý trí cuối cùng này cũng sẽ biến mất.

Loại trạng thái này của Bạch Nguyên rõ ràng cho thấy không có bao nhiêu lực khống chế.

Lâm Hi trầm mặc không nói, ánh mắt của hắn chớp động, trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm.

Thời gian không còn nhiều nữa, hắn nhất định phải phải gọi thần trí của "Bạch Nguyên" ra từ trong cơ thể "Cự Viên" trước khi tình huống xấu nhất xuất hiện.

Lâm Hi trầm tư rất nhiều, rốt cục trước khi màu đỏ tươi trong mắt Cự Viên lần nữa trở nên đậm đặc liền mở miệng nói chuyện.

- Đại sư huynh! --

Lâm Hi nhìn chằm chằm vào "Cự Viên" trước mắt, mở miệng nói.

Cự Viên ngẩn ngơ, hào quang trong mắt đột nhiên biến ảo thoáng một phát.

- Đại sư huynh! --

Lâm Hi lần nữa kêu lên, lần này, lại là thông qua thần thức, trực tiếp vang lên trong ý thức hải của "Cự Viên".

Âu Dương Nạp Hải khiếp sợ liếc qua Lâm Hi, hắn thấy rõ ràng, khi Lâm Hi gọi "Đại sư huynh" thì đầu "Cự Viên" kia toàn thân run lên, như bị điện giật vậy, hơn nữa "Màu đỏ tươi" trong mắt cũng ảm đạm đi không ít.

- Đại sư huynh, ta biết ngươi có thể nghe được lời ta nói. Huyết mạch chỉ là một phần trong thân thể ngươi thôi, khống chế nó. Ngươi có thể làm được mà!

Lâm Hi chứng kiến biểu hiện của Cự Viên, trong nội tâm đại định, đột nhiên rời khỏi chỗ đứng, đi nhanh về hướng Cự Viên.

- Sư đệ! --

Thấy Lâm Hi đi về phía đầu Cự Viên kia, Âu Dương Nạp Hải quá sợ hãi, đây quả thực là dê vào miệng cọp, không cẩn thận sẽ chết không có chỗ chôn ngay!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.