Thần Trộm Ngốc Phi

Quyển 1 - Chương 11: Vật cạnh thiên trạch, người thích hợp mới được sinh tồn



Dịch giả: Tùy Nhã)
Biên: meomoon86

Trong nhã gian, nam tử nằm trên giường nhìn những mưu toan phía dưới, nghe thấy cảm thán của Lan Niệm thì hơi nhấc môi cười lạnh nhạt tuy khiến lòng người run sợ nhưng không hề mất đi sự tao nhã.

"Trong các đại gia tộc, loại chuyện này rất bình thường. Vật cạnh thiên trạch, người thích hợp mới được sinh tồn. Chính là đạo lý như vậy." Nam tử không để ý lắm nói.

Trong đôi mắt phượng hẹp dài, không có thương hại cũng không có đồng tình.

Nam tử vừa dứt lời thì khẽ nhướng mắt phượng, trong đôi mắt đen như mực hiện lên hứng thú dạt dào.

Lan Niệm thấy nam tử như vậy thì nhìn về phía dưới lầu, bản thân hắn cũng không tự chủ được mà nhìn nhưng cũng không phát hiện có gì lạ thường.

Hắn dám thề, vừa rồi hắn nhìn thấy sự hứng thú trong đôi mắt lãnh tình của nam tử. Đây là ánh mắt mà từ nhỏ hắn chưa từng thấy qua!

Thật ra không phải Lan Niệm không thấy mà là động tác của Mạc Cửu Khanh lầu dưới quá nhanh, ngay cả nam tử kia cũng chỉ vừa vặn nhìn thấy trong một cái chớp mắt mà thôi.

Mạc Cửu Khanh nghiêng người dựa vào ghế, nhìn như giống đang xem hí kịch nên mệt mỏi, ngón tay tinh tế thon dài, đem vật trong túi áo cầm lên, nhanh như tia chớp, rất chính xác ném vật đến chỗ mục tiêu.

Động tác thật thuần thục giống như đã làm trăm ngàn lần rồi, không hề có chút sai lệch và lưỡng lự.

Ánh mắt kia chỉ hơi nheo lại mang lại sự tự tin ngạo nghễ chuyển động trong đôi mắt, miệng hơi cong mang theo sự vui vẻ lạnh lùng, thật sự là vẻ mặt rất mâu thuẫn khiến nam tử ở trên lầu phải thất thần.

“Ồ. . . Thì ra là còn có chút kỹ năng. . . Tiểu hồ ly… " Nam tử cười trầm thấp giống như tiếng đàn vi ô lông xen lúc trầm lúc bổng có vài phần khó lường.

Những động tác của Mạc Cửu Khanh chỉ diễn ra xong nháy mắt, tất cả xong xuôi thì mới dựa lưng vào ghế lần nữa, nàng chỉ cần chờ trò hay bắt đầu thôi.

"Keng… Keng…!" Chiêng trống gõ vang, Mạc Uyển Uyển và Vương Tử Thiến liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.

"Ai nha!" Vương Tử Thiến hét lên lấn áp tiếng chiêng trống.

Vương Tử Thiến hét lên cũng cắt đứt một đám người đang xem cuộc vui, tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía bên này.

Mạc Cửu Khanh hơi cong khóe môi, thầm nghĩ trò hay bắt đầu rồi.

"Tử Thiến làm sao vậy?" Mạc Uyển Uyển thấy Vương Tử Thiến hét lên, quay đầu không hiểu hỏi.

Vương Tử Thiến đứng dậy, dường như lật tung cả túi áo của mình, cuối cùng nàng ta chán nản nhìn Mạc Uyển Uyển nói: "Uyển Uyển, khối ngọc bội phụ thân đưa ta đã không thấy! Đó là ngọc bội mà phụ thân ta vì ta mà xin ở Đại Chiêu Tự!"

Mạc Uyển Uyển vừa nghe, cũng tỏ vẻ khiếp sợ nói: "Sao lại không thấy chứ? Ngươi hôm nay có mang theo không?"

Nhìn hai người diễn trò, Mạc Cửu Khanh nhàn nhạt nói: "Khoa trương."

Ngoại trừ nam tử trong nhã gian thì ai nghe cũng sẽ đánh giá lời nói của Mạc Cửu Khanh có sự khinh thường.

Mọi người xem hí kịch ở Đế Đô đều là người có chút danh tiếng, tự nhiên biết thân phận của nhóm người Mạc Cửu Khanh, phần lớn đều đứng xem cuộc vui, cũng không ai tiến đến giúp đỡ.

"Có, hôm nay ta có đeo ngọc bội, mới vừa rồi rõ ràng cũng còn ở đây, tại sao mới chỉ qua một hồi lại không thấy tăm hơi nữa rồi? Rốt cuộc là ai trộm ngọc bội ta?" Vương Tử Thiến lo lắng nói.

"Tử Thiến đừng nóng vội, ngươi tốt nhất nghĩ kĩ một chút, ngươi lúc nãy đến gần người nào, ngọc bội từ khi nào không thấy?" Một tiểu thư quan gia khác nhìn giống như trấn an tiến lên nói.

Mạc Cửu Khanh miễn cưỡng ngồi trên ghế, cười nhìn trò hề.

"Đúng vậy, Tử Thiến ngươi cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút." Mạc Uyển Uyển cũng phụ họa, dứt lời còn liếc Mạc Cửu Khanh một cái.

Vương Tử Thiến ảo não suy nghĩ một hồi, lẩm bẩm nói: "Mới vừa rồi ta nhìn thấy Uyển Uyển trước, ngọc bội kia vẫn còn, nhưng sau khi chúng ta tiến vào, ta đứng ở bên người Cửu Khanh một lúc, sau đó ngồi xuống xem hí kịch, ngọc bội mới không thấy đâu ."

Mặc dù giọng nói của nàng rất nhỏ, nhưng trong lầu hí vốn yên tĩnh nên mọi người đứng xem đều nghe rõ ràng.

Mà mọi người nghe Vương Tử Thiến nói thì đều đưa mắt nhìn Mạc Uyển Uyển và Mạc Cửu Khanh.

Ánh mắt mang theo sự tra xét nhìn về phía Mạc Uyển Uyển khiến Mạc Uyển Uyển có chút mất tự nhiên, nhưng khi nghĩ tới trò hay lát sau đủ để cho Mạc Cửu Khanh thân bại danh liệt thì Mạc Uyển Uyển không kiềm chế được sự hưng phấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.