Nam tử đã xem thường Mạc Cửu Khanh, hắn không ngờ nắm đấm của một nữ tử lại có sức lực lớn đến như vậy, còn đáng sợ hơn so với bọn họ quanh năm tập võ.
Một quyền của nàng e rằng đã đánh thương tâm mạch của hắn, Mạc Cửu Khanh nhìn thấy vậy liền thừa thắng xông lên, nàng không để cho hắn có thời gian khiếp sợ, nam tử cố vận khí, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay rồi tấn công về phía Mạc Cửu Khanh, đây cũng là tuyệt chiêu cuối cùng của hắn, thất bại hay không cũng chính nhờ vào tuyệt chiêu này!
Mạc Cửu Khanh nhìn thấy hành động của nam tử, nàng chỉ khiêu khích cười, thế nhưng vui vẻ không chạm vào tầm mắt, trong đôi mắt hoa đào dài và hẹp của nàng không che giấu nổi mùi sát khí nồng đượm.
Thấy cảnh tượng này, nam tử đứng ở một bên mà không khỏi tấm tắc đánh giá, hắn nói: "Tiểu hồ ly này đúng là không phải loại tầm thường..."
Tốc độ của Mạc Cửu Khanh rất nhanh, chẳng mấy chốc nàng đã đứng trước mặt nam tử, còn nam tử thì cầm thanh kiếm vận khí công, lúc Mạc Cửu Khanh lao đến trước mặt hắn mới tung người nhảy lên, sau đó hướng thanh kiếm về phía Mạc Cửu Khanh lao tới.
Nam tử bất ngờ không kịp hành động đề phòng, điều đó khiến cho Mạc Cửu Khanh không bị phân tâm trong trận cước, nàng lùi chân trái về phía sau một bước, đợi lúc nam tử sắp hạ người xuống thì nàng nhanh chóng thu đùi phải, đồng thời nàng nhảy lên, đùi phải đá ngang một cái vào lưng nam tử.
Nam tử bị Mạc Cửu Khanh đạp cho một cái khiến thân thể nghiêng về phía trước một chút, trông như hắn sắp ngã xuống đất, hắn buộc phải cắm thanh kiếm trong tay xuống rồi chống đỡ thân thể như sắp ngã của mình.
Mạc Cửu Khanh nhìn hành động của nam tử mà không khỏi cười lạnh, hai chân nàng vừa đồng thời hạ xuống liền tiếp tục xông về phía nam tử như lò xo!
Vũ khí vốn bị cắn không biết đã xuất hiện trong tay nàng từ lúc nào, Mạc Cửu Khanh liền đánh trả trong lúc nam tử còn chưa chuẩn bị xong, chân trái của nàng tiến lên phía trước ghìm chặt tại đầu gối của nam tử, khiến cho hắn phải chèo chống bất ổn bằng một chân trên mặt đất, vũ khí to lớn liền đặt ngay trên cổ nam tử, chỉ cần hắn động một chút thù nàng sẽ nhanh chóng cứa đứt cổ của hắn.
Nam tử không nghĩ hành động của Mạc Cửu Khanh lại nhanh đến như vậy, rõ ràng nhìn nàng nhỏ nhắn xinh xắn nhưng hành động lại khiến cho ai cũng cảm thấy kinh ngạc, so với một nam nhân cao to như hắn đã nhanh hơn rất nhiều. Đến khi vũ khí lạnh buốt kề trên cổ mình, lúc đó hắn mới kịp phản ứng, hắn đã xem thường nữ tử mà mình sắp bắt được, hơn nữa chỉ cần nàng dùng sức một chút thì hắn sẽ mất mạng như chơi.
"Muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên, ta cũng chẳng làm được gì nữa rồi!" Nam tử lạnh lừng xoay mặt đi rồi nói, cứ như không thèm để ý đến việc mình có bị bắt hay không.
Mạc Cửu Khanh bị chọc cười bởi bộ dạng của nam tử lúc này, dao găm trong tay cũng kề sát cỏ hắn hơn, rồi một vết máu cũng xuất hiện trên cổ của hắn.
"Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao? Vũ khí trong tay ta không phải kim may quần áo, việc có nên giết ngươi hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng của ta." Mạc Cửu Khanh không nhìn vết máu trên cổ nam tử, nàng vừa cười vừa nói.
Mặc dù trong lời nói có ý chế giễu, nhưng dường như nó hoàn toàn lạnh băng khiến cho thân thể nam tử không khỏi run rẩy.
Nam tử thật sự không nghĩ Mạc Cửu Khanh lại dám ra tay như vậy, vết thương đau đớn trên cổ đã nói cho hắn biết nữ tử này chính là kẻ điên, nàng vốn mặc kệ lúc này mình đang ở đâu, muốn giết là giết.
"Hừm! hôm nay ta đã xem thường ngươi, cho dù ngươi giết ta thì ta cũng sẽ không bao giờ chịu thua!" Nam tử kiên cường nói.
Mạc Cửu Khanh nghe hắn nói xong thì không khỏi cảm thấy nực cười về cái chủ nghĩa đại nam tử, vẫn còn có người như vậy, bản thân mình là một nữ tử mà lại thắng hắn hay do hắn khinh địch?
Vũ khí kề trên cổ nam tử bắt đầu dùng lực, Mạc Cửu Khanh đi đến trước mặt hắn, tay trái thay thế tay phải giữ trên cổ hắn, nam tử còn đang nghi ngờ nàng đang làm gì hắn lúc này thì Mạc Cửu Khanh đã nhấc bổng nam tử từ dưới mặt đất lên.
So với nam tử thì Mạc Cửu Khanh có vẻ khéo léo hơn rất nhiều, mà cơ thể của hắn ít nhất phải nặng bằng hai Mạc Cửu Khanh, ánh mắt nam tử kinh hãi nhìn Mạc Cửu Khanh đang đứng trước mặt ghìm chặt cổ hắn, nhấc bổng hắn từ dưới mặt đất lên.
"Khinh địch? Cho dù ta chấp ngươi một tay thì ngươi vẫn thua như cũ! Mạc Cửu Khanh, ta chưa bao giờ đánh mà không cầm chắc chiến thắng, ngươi nghĩ gì mà nói ta khinh địch?" Tay trái nàng chợt ra sứ khiến sắc mặt nam tử cũng đỏ, dĩ nhiên hô hấp của hắn cũng sẽ trở nên khó khăn.
Còn những hành động này Mạc Cửu Khanh coi như không thấy.
Nàng ghét nhất là loại người như thế này, không tính đến việc coi thường nữ tử nhưng đã thua là thua, lại còn dám mạnh miệng.
"Ngươi biết không, loại người như ngươi không được gọi là chắc xương mà gọi là ti tiện đấy. Thất bại trước đối thủ, ngay cả thất bại của bản thân người còn không dám thừa nhận, đã vậy còn muốn kiếm cớ, cả đời ngươi mà như vậy thì đúng là đồ bỏ đi." Mạc Cửu Khanh híp hai mắt hoa đào nhìn nam tử, ánh mắt sắc bén nói.
Tuy rằng lúc này sát khí của Mạc Cửu Khanh đã ẩn đi nhưng vẫn còn một chút dáng vẻ quật cường và bướng bỉnh thuộc về nàng khiến cho người ta không thể dời mắt.
Nghe Mạc Cửu Khanh nói mà nam tử cũng có chút khiếp sợ không nói lên lời. Bởi vì lực bóp cổ trên tay của nàng ngày càng gia tăng
Cô gái này vừa nhìn đã muốn giết mình.
"Mặc dù là phế vật nhưng đối với bổn vương vẫn còn có chút giá trị, ngươi mau thả hắn ra." Quân Diễm Thần đứng ở một bên xem cuộc vui bỗng phát hiện ra sát ý của Mạc Cửu Khanh, đôi mắt phượng hẹp và dài có phần kinh ngạc nhưng lại nhanh chóng bị hưng phấn thay thế.
Mạc Cửu Khanh nghe Quân Diễm Thần nói xong liền có một chút khiêu khích nhìn Quân Diễm Thần, nàng nói: "Thần làm như vậy có được tính là trả tình người đêm nay cho người không?"
Không ngờ Mạc Cửu Khanh còn dám mặc cả với hắn, trong ánh mắt Quân Diễm Thần chợt lóe lên nhưng lại bị hắn che giấu không tì vết.
"Đây là lần đầu tiên có người nói chuyện như vậy với bổn vương." Quân Diễm Thần không hề chớp mắt nhìn Mạc Cửu Khanh
Mạc Cửu Khanh cũng nhìn Quân Diễm Thần, nam nhân này có đủ bản lĩnh để mê hoặc chúng sinh mặc dù ánh mắt hắn đang lạnh lùng nhìn nàng, điều đó cũng sẽ khiến người ta tưởng lầm là tình thâm, dù sao hắn cũng sẽ không làm nhưng ánh mắt kia vẫn có thể mê hoặc tất cả. Cho dù là những kẻ bất chấp vì hắn mà xông pha khói lửa.
“Vậy thì sao? Trong mắt ta, ta với ngài cái gì cũng phải công bằng, các người đừng mang dáng vẻ trọng nam khinh nữ đến đây để nói chuyện với ta.” Mạc Cửu Khanh khẽ cong môi mang theo hứng thú nói.
Nàng là Mạc Cửu Khanh đến từ thế kỉ hai mươi mốt, không phải là Mạc Cửu Khanh ở triều đại ngu ngốc này, trong mắt nàng ai cũng ngang hàng nhau, nếu muốn dùng trọng nam khinh nữ để nói chuyện thì nàng sẽ tuyệt đối không chấp thuận.
Quân Diễm Thần nghe Mạc Cửu Khanh nói xong thì trong lòng càng cảm thấy tò mò mà quay sang nhìn nàng, vóc dáng nhỏ bé này ngược lại rất tinh tế và mạnh mẽ, bên trong cái đầu nhỏ lại chứa thật nhiều điều mới lạ.
“Vậy thì, ngươi muốn bổn vương nói chuyện ra sao?” Quân Diễm Thần đi lên vài bước, ý cười trong mắt hắn làm cho những nếp nhăn hiện lên rõ ràng hơn.
Mạc Cửu Khanh không thể không coi thường được.
Nam nhân này chính là yêu nghiệt, hắn biết rõ khi mình cười sẽ lộ ra dáng vẻ quyến rũ bao người, hắn còn không biết xấu hổ khi lấy chiêu này ra để dụ dỗ nàng, lừa gạt nàng!
Từ khi nào mà Mạc Cửu Khanh lại ăn nói có ý tứ như vậy, rõ ràng là nham hiểm
Mạc Cửu Khanh thầm oán trách một câu, nàng trầm giọng nói: “Ngài chỉ cần trả lời câu vừa rồi của ta.”
Quân Diễm Thần nhìn dáng vẻ quật cường không lùi bước của Mạc Cửu Khanh, hắn đành ngoắc tay về phía nàng rồi nói: “Muốn biết câu trả lời thì lại gần đây”
Chiếc váy gấm màu đen vì hành động của hắn mà cổ áo bị lệch ra một chút, xương quai xanh trắng nõn chợt hiện ra trước ngực Mạc Cửu Khanh
Mạc Cửu Khanh nhìn Vương gia kia mà không nói gì, nàng cảm giác như dạ dày của mình đang quặn lại.
Không lẽ khi ở trước mặt mình, bản tính thật sự sẽ được bộc lộ?
“Ngài không định nói sao.” Mạc Cửu Khanh nhìn dáng vẻ của Quân Diễm Thần, bây giờ hắn muốn dùng nhan sắc để dụ dỗ nàng sao? Nàng biết!
Còn khi Quân Diễm Thần thấy hành động của Mạc Cửu Khanh thì khóe miệng hắn cong lên tạo ra một nụ cười hấp dẫn, một lát sau hắn mới nói: “Mắt của ngươi bị chuột rút sao?”
Nghe Quân Diễm Thần nói vậy, nàng lập tức trừng lớn đôi mắt hoa đào của mình, bởi vì hắn đến gần nên khí lực trong tay nàng cũng mạnh thêm vài phần, ánh mắt của nam tử kia lúc này hẳn đã trắng dã. Nhưng điều này sẽ không phân biệt nam nhân!
Lúc Mạc Cửu Khanh còn đang tức giận, không biết từ lúc nào Quân Diễm Thần đã đi tới phía sau nàng, hắn duỗi tay phải ôm Mạc Cửu Khanh vào trong ngực, thân thể hơi cong, cằm hắn chống trên vai Mạc Cửu Khanh rồi thở nhẹ một hơi, nói: "Nếu ngươi là địch nhân của ta, hiện giờ ngươi đã chết hàng trăm lần rồi."
Bị Quân Diễm Thần ôm, Mạc Cửu Khanh không ngờ hắn lại nhanh như vậy, vốn là ngoài dự đoán của nàng.
Lúc Quân Diễm Thần thổi khí vào tai nàng, da gà còn chưa tản hết nên khí lực trên tay đang bóp cổ tên nam tử của Mạc Cửu Khanh hơi run lên.
Lúc Quân Diễm Thần vừa dứt lời, tay trái của Mạc Cửu Khanh bằng tốc độ ánh sáng nhanh chóng rẽ ngang về sau chống trên ngực hắn.
"Buông." Đôi mắt vốn ẩn nhẫn phẫn nộ lúc này lại lạnh lùng như muốn đóng băng tất cả.
-Phát hiện Mạc Cửu Khanh tức giận, Quân Diễm Thần cười khiêu khích, tiểu hồ ly này luôn làm hắn vui vẻ, một giây trước còn cùng hắn vui vẻ trêu chọc ầm ĩ, giây sau lại có thể tuyệt nhiên lạnh lùng như vậy quả thật là vô cùng có ý tứ.
"Nói, ngươi là ai." Quân Diễm Thầm diễn nhiên không vì nghe Mạc Cửu Khanh nói vậy mà buông tay.
Mùi gỗ nhàn nhạt, hắn thích. Không có mùi vị hồng trần, hắn thích.
Mạc Cửu Khanh nghe Quân Diễm Thần hỏi khẽ nhắm mắt, từ khi Quân Diễm Thần xuất hiện, nàng bắt đầu phản kích thì nàng đã không có ý định che dấu rồi, bị nghi ngờ thì nghi ngờ đi, nàng chính là Mạc Cửu Khanh, một Mạc Cửu Khanh của thời loạn lạc (ta không biết đoạn này đúng không), dù cho Quân Diễm Thần hoài nghi thì cũng không làm gì được nàng.
Dù sao tất cả tại Chiết Tử viện đều bị nàng nhìn thấy, nàng không muốn che giấu, từ nay về sau cho dù xảy ra việc gì thì cũng có biện pháp tương ứng để ứng phó
Quân Diễm Thần biết rõ Mạc Cửu Khanh sẽ trả lời như vậy, hắn khinh thường nói: "Ta biết đích nữ của Mạc Tướng Quân bả vai có một cái bớt màu hồng, ngươi nói xem, ta có nên kiểm tra không?"
Mạc Cửu Khanh trái lại không ngờ Quân Diễm Thần đã điều tra mình cẩn thận như vậy, nhưng nàng quả thật chính là Mạc Cửu Khanh nên không sợ hắn kiểm tra.
Bóp mạnh cổ nam tử kia, hắn khép mắt lại ngất đi, vốn nàng không có ý giết hắn chỉ là muốn cho hắn chút giáo huấn mà thôi.
Quân Diễm Thần thấy động tác của Mạc Cửu Khanh, vừa định nói chuyện thì Mạc Cửu Khanh lại đột nhiên quay người, một tay nắm chặt lấy cổ áo hắn nói: "Ngài điều tra ta rất cẩn thận, nhưng cái bớt không phải ở trên lưng mà là chỗ này!"