Nhạc Quần nghe nỗi căm hờn dâng lên ngập lòng, trong người quái nhân có
linh hồn của mẫu thân nàng và Vô Tâm, thật không ngờ Thủy Linh Phụng lại có thể thản nhiên đứng nhìn được.
Luồng nước xối vào người quái nhân, văng tung tóe ra xung quanh. Thốt
nhiên, quái khách nọ chẳng nói chẳng rằng, hai tay đưa về phía quái
nhân, hư không cất lên, quái nhân liền bị nâng lên cao gần bốn thước,
rồi thì “ầm” một tiếng, lại rơi trở xuống đất và bắn tung lên cao nửa
thước.
Cứ thế nâng lên ném xuống hàng mấy chục lần. Từ thân thể quái nhân vang
lên tiếng vỡ vụn giòn giã, thì ra toàn thân quái nhân đã kết băng, rồi
lại bị ném vỡ.
Vỡ rồi lại đông, đông rồi lại vỡ, chung quanh băng vụn chất đầy. Bỗng quái khách trầm giọng nói :
- Đóng nước lại!
Thiếu nữ xấu xí lập tức y lời đóng nước lại. Quái khách đưa thẳng hai
tay ra, hư không vỗ lên mình quái nhân, lập tức trên người quái nhân bốc hơi nghi ngút, băng vụn xung quanh cũng tan chảy thành nước.
Hơi nóng rừng rực tỏa rộng hằng mấy mươi trượng, chốc lát y phục quái nhân đã khô và dần ngả vàng, rồi theo chưởng phong bay đi.
Nhạc Quần nghe lửa giận ngập lòng, xót xa cho linh hồn của tam sư cô và Vô Tâm đã bị hành hạ đến dường ấy.
Hai tay quái khách vỗ liên hồi, quái nhân không còn một mảnh vải che thân, mùi da thịt cháy khét thoang thoảng bốc lên.
Nhạc Quần đưa mắt nhìn Phan Liễu Đại, thấy bà chau mặt mày, như đã động
sát cơ, vậy mà Thủy Linh Phụng vẫn thản nhiên ép sát vào Phò mã anh
tuấn, chẳng có vẻ gì là đau lòng cả.
Quái khách bỗng đặt bàn tay phải lên đầu quái nhân, mái tóc dài đen nhánh kia lập tức bốc lên khói xanh.
- Xong rồi!
Quái khách thu tay về và lùi sau một bước, trong cái bao trùm đầu bốc ra hơi nóng ngùn ngụt.
Độc Biển Thước lấy một chiếc túi da mở phanh ra, đặt xuống đất, trong có dao, kéo, cưa, búa, lưỡi lấp lánh ánh bạc, ngoài ra còn có vài lọ thuốc bột.
Y cầm lấy một lưỡi búa nhỏ, nhắm ngay sọ não của quái nhân bổ mạnh xuống.
Nhạc Quần kinh hãi vừa định phóng ra, lập tức bị Phan Liễu Đại giữ lại khẽ nói :
- Đừng vội, hãy nán chờ xem một lát đã!
“Bụp!” Như bổ nứt một quả bầu khô, cái đầu to tướng của quái nhân nứt toác một đường sâu độ một tấc.
Nhạc Quần lòng ngập đầy kinh hãi lẫn tức giận, thầm nhủ: “Chả lẽ Độc Biển Thước này có thể khai não chữa bệnh được hay sao?”
Chàng đưa mắt nhìn vẻ mặt Phan Liễu Đại, nhận thấy rất có khả năng như
vậy. Nghe đâu khi xưa Hoa Đà từng thực hiện thủ thuật khai não để cắt bỏ ung bướu, và đã được tôn làm đệ nhất danh y tự cổ chí kim.
Độc Biển Thước đã có thể thực hiện việc cấy lông gà cho Hồ Tiểu Điệp thì vấn đề khai não trị bệnh cũng chẳng phải là điều viển vông.
Tuy nhiên, trong thân thể quái nhân có linh hồn của tam sư cô và Vô Tâm, chẳng khác nào thể xác ấy là một tam sư cô và Vô Tâm, mà mọi thủ thuật
do quái khách và Độc Biển Thước thực hiện rất có thể là toan dùng tà
pháp để cải tạo quái nhân, ngõ hầu khống chế.
Nhạc Quần siết chặt song quyền, khẽ run rẩy. Phan Liễu Đại vỗ nhẹ vào
tay chàng, dùng mắt ra hiệu bảo chàng không nên quá kích động.
Lúc này Độc Biển Thước dùng hai tay chuẩn bị phanh mở sọ não quái nhân
ra. Nhạc Quần thực không thể nào kiềm chế được nữa, vừa định phóng ra,
đột nhiên, có tiếng rít gió vang lên trên đỉnh huyệt, đồng thời một
luồng sáng vàng bay xuống nhanh như chớp “phụp” một tiếng cắm vào vùng
tim quái nhân sâu đến ba tấc.
Độc Biển Thước vội rút tay đứng phắt dậy, quái khách cũng sửng sốt kêu
lên và lùi sau một bước, những người khác cũng xô nhau lùi nhanh ra.
Chỉ thấy ngay vùng tim quái nhân có cắm một mũi kim tiễn rất nhỏ, dài độ nửa thước, thân tiễn có khắc hoa văn, đuôi tiễn làm bằng sợi vàng đen,
hết sức đặc thù và tinh xảo.
Trên thân tiễn còn có khắc ba chữ nhỏ, song Nhạc Quần không có thời gian để nhìn kỹ, bởi lại có quái sự xảy ra. Quái nhân sọ não bị nứt toác,
tim bị trúng một mũi tiễn, vậy mà lại bắt đầu cựa quậy, và đang hồi tỉnh dần.
Độc Biển Thước kinh hãi, quay sang quái khách trầm giọng nói :
- Nguy rồi! Nếu lúc này mà để cho quái vật tẩu thoát thì từ nay...
Đồng thời y toan nhào tới đè giữ quái nhân. Lúc này Thủy Linh Phụng và
những người khác thảy đều kinh hoàng thất sắc, khiến Nhạc Quần càng thêm căm hận. Chàng thầm mắng: “Quái nhân sống lại thì ngươi lại phát cuồng
lên, đủ thấy lòng dạ của ngươi chẳng khác nào rắn rết!”
Quái khách bỗng quát lớn :
- Không được vọng động!
Đồng thời phất nhẹ tay áo, Độc Biển Thước bị đẩy lùi năm sáu bước. Chỉ nghe quái khách cười khẩy nói :
- Chẳng hay Kim Tiễn sứ giả phá hoại đại sự của lão phu là với dụng ý gì?
Mọi người giờ mới biết kẻ phóng tiễn là Kim Tiễn sứ giả, song trong số
những người hiện diện, ngoài ba người ra, còn lại không ai biết lai lịch của Kim Tiễn sứ giả cả!
Ba người ấy chính là quái khách và lão già mặt mũi hung tợn, cùng với Phan Liễu Đại.
Bà nắm chặt lấy tay Nhạc Quần, vẻ mặt ra chiều rất căng thẳng.
Mọi người đều dáo dác tìm kiếm, sau cùng mới phát hiện một bóng người
trên thiên song. Dưới ánh trăng nhạt nhòa, chỉ lờ mờ thấy đó là một
người bé loắt choắt.
Người ấy có vóc dáng nhỏ bé hay là một đứa trẻ con? Không ai có thể giải đáp được, bởi từ dưới trông lên chẳng thể nào thấy rõ mặt mũi. Chỉ nghe từ phía trên vọng xuống tiếng cười nhẹ và tiếng nói :
- Tiền bối bất tất trách cứ bổn sứ giả, đây là mệnh lệnh của bổn chủ
nhân, bổn sứ giả bắt buộc phải tuân hành. Còn về nguyên nhân, xin mời
tiền bối hãy lên Thất Trùng Thiên, bổn chủ nhân tất sẽ đích thân bày tỏ!
Mọi người đều sửng sốt, nhất là Nhạc Quần. Chàng chưa từng nghe nói
trong chốn võ lâm lại có Thất Trùng Thiên, bất giác đưa mắt nhìn về phía quái khách.
Chỉ thấy quái khách buông một chuỗi cười hăng hắc, thân hình nhấp nhoáng đã đến trước mặt quái nhân.
Quái nhân hình như đã hoàn toàn hồi phục, vết nứt trên đầu đã tự động
khép lại, nhưng mũi kim tiễn vẫn còn cắm nơi tim, thấy quái khách xáp
lại gần, tựa hồ giật mình cảnh giác, hú lên một tiếng quái dị, lách vội
sang trái.
Tuy nhiên, quái khách lại càng nhanh hơn. Dường như y biết trước quái
nhân sẽ lách sang trái, liền lẹ làng sấn tới thêm bước nữa, vung tay
chộp tới.
“Soạt” một tiếng, mọi người tin chắc quái nhân chẳng tài nào tránh khỏi
cái chộp ấy, ngờ đâu quái nhân vẫn lách ra được ba bước, và trong tay
quái khách lại đang nắm mũi kim tiễn.
- Ồ! Thì ra quái khách không có ý định bắt giữ quái nhân, mà chỉ rút lấy mũi kim tiễn!
Nhạc Quần chú mắt nhìn vào mũi kim tiễn, thì ra ba chữ nhỏ khắc trên thân là “Thất Trùng Thiên”.
- Vậy thì lão phu chẳng tiện hạ thủ với ngươi. Trong vòng nửa tháng, lão phu nhất định đến gặp chủ nhân ngươi...
Độc Biển Thước luống cuống :
- Nếu quái vật mà tẩu thoát thì bổn nhân vô phương...
Quái khách cười nhạt :
- Âu có lẽ là do ý trời, ngươi cũng bất tất phải lo lắng!
Đoạn bẻ đôi mũi kim tiễn, gằn giọng nói tiếp :
- Trước nay lão phu rất tôn trọng chủ nhân ngươi. Nhưng y lại làm hỏng
đại sự của lão phu, rất có thể khiến cho lão phu phải ân hận trọn đời,
ngươi hãy về đi!
Đoạn vung tay ném hai đoạn tiễn gãy lên trên thiên song.
Ngay khi ấy, bỗng nghe mấy tiếng bùng bùng vang động, đá vụn từ trên
thiên song rơi xuống tới tấp, chỉ thấy quái nhân vọt lên cao hằng mấy
trượng, vượt qua thiên song ra ngoài, hú lên một tiếng ghê rợn rồi biến
mất.
Thì ra thiên song ấy rất nhỏ, một người không sao qua lọt, nhất là cái
thân núc ních của quái nhân. Song Kim Tiễn sứ giả đã đánh vỡ thiên song
rộng ra để cho quái nhân thoát đi.
Trong lúc cát đá bay mịt mù, Nhạc Quần buông tiếng quát vang, lao bổ về
phía quái khách, đồng thời rút Quỷ Đầu trượng xuống, về Phan Liễu Đại
cũng lao về phía lão già hung tợn.
Quái khách trầm giọng quát :
- Lui ngay!
Thạch Lỗi vốn định động thủ, nghe lệnh liền lui ra theo lối huyệt đá, luôn cả Thủy Linh Phụng và Phò mã nọ.
Nhạc Quần đã biết rõ thân thủ của quái khách này rất cao, đồng thời cũng loáng thoáng đoán ra được thân phận của y, nên khi động thủ giở ngay
hết toàn lực, giơ cao ngọn Quỷ Đầu trượng tung ra chiêu kỳ học “Thần
Trượng Lượng Thiên”.
Ngờ đâu quái khách chẳng những không thèm né tránh, lại còn ngang nhiên đưa tay chộp vào cái đầu quỷ của ngọn trượng.
Nhạc Quần rúng động cõi lòng, từ khi xuất đạo đến nay, chưa một cao thủ
nào dám dùng tay không mà chộp trượng cả, ngay như Thủy Thiên Ngao và
Thạch Lỗi cũng còn phải né tránh.
Nhạc Quần bặm môi, dốc nốt hai thành chân lực còn lại, tiếng trượng rít
gió như sấm rền. Mắt thấy muôn vàn sóng trượng đã sắp đè lên đầu quái
khách, ngờ đâu quái khách vẫn chẳng thèm né tránh, lẳng lặng chộp lấy
đầu trượng, người thoáng lay động trầm giọng quát vang, dùng sức vung
mạnh.
Nhạc Quần kinh hoàng thất sắc, bởi đối phương đã nắm được đầu trượng mà
người chỉ chao động một cái. Sức chấn động đã khiến chàng bật tung người lên, như thể ngọn Quỷ Đầu trượng bỗng chốc nặng những mấy vạn cân.
Quái khách lại vung tay và rụt về, ngọn Quỷ Đầu trượng đã bị đoạt mất.
Vũ khí bị người đoạt mất là điều sỉ nhục lớn đối với người trong võ lâm, nếu chẳng phải quái khách này có thân phận trọng đại, với cá tính cương liệt của Nhạc Quần thì hắn đã tự tuyệt ngay tại chỗ rồi.
Quái khách đoạt lấy Quỷ Đầu trượng, buông tiếng cười vang một hồi, đoạn với giọng khinh miệt nói :
- Hùng phong lúc đột vây trên núi Nga Mi đâu cả rồi? Thật không ngờ môn
nhân của Tư Mã Trường Hồng chỉ là phường hư danh vô dụng.
Quái khách với tiếng cười cuồng ngạo, thân hình như một luồng khói đen bay vọt lên thiên song.
Nhạc Quần nghe con tim như vỡ vụn, buông tiếng quát vang cũng phi thân
vọt qua thiên song, quét mắt nhìn quanh, thì ra đây là một mặt của ngọn
núi cao chót vót và hết sức cheo leo. Quái khách lúc này đang lao xuống
núi.
Ngọn Quỷ Đầu trượng trong tay quái khách lấp lánh dưới ánh trăng nhạt
mờ, Nhạc Quần đuổi theo ráo riết, nhưng trái tim đã tan nát.
Chẳng phải chàng không chịu đựng nổi sự thử thách, mà là mọi diễn biến
vừa qua quá ư bi thảm, vượt quá sức chịu đựng của chàng. Hiện nay chàng
đã biết Đoạn Trường Hoa Mai Nghinh Xuân là sư cô của chàng, người tưởng
chừng đã chết một cách không minh bạch, giờ đây tuy đã chứng minh được
là chưa chết, song lại còn đau khổ hơn là chết rồi.
Vô Tâm người bạn thân thiết nhất đời chàng, hiện tại cũng đang sống dở
chết dở. Quái nhân đã bị Kim Tiễn sứ giả dẫn đi, hậu quả rồi sẽ ra sao,
thật khó mà liệu lường?
Còn về bản thân chàng, nghĩ đến đây liền nghe lòng quặn thắt, xốn xang
như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, rát bỏng như bị lửa đỏ thiêu đốt, một
đời anh danh của sư phụ đã bị tiêu tan bởi tay mình.
Ngọn Quỷ Đầu trượng là vũ khí thành danh của sư phụ, vậy mà giờ đây lại nằm trong tay của cự ma...
Quái khách phi thân đi với tốc độ không nhanh không chậm, đồng thời
không ngớt cười vang và múa tít ngọn Quỷ Đầu trượng trong tay, vậy mà
Nhạc Quần dù đã vận dụng hết mức khinh công cũng không tài nào rút ngắn
được khoảng cách hơn hai mươi trượng.
Nhạc Quần như thể điên dại, mặt mày đỏ tía, đôi mắt đầy tia máu. Chàng
ước chi sư phụ đừng có một đồ đệ vô dụng như mình, đã phụ lòng kỳ vọng
và lời ngợi khen của sư phụ.
Chàng tin chắc tốc độ của mình lúc này còn nhanh hơn cả phi mã, vậy mà
vẫn luôn cách xa quái khách hơn hai mươi trượng. Thái độ ung dung bỡn
cợt của quái khách lại càng khiến chàng tức muốn vỡ tung lồng ngực.
Điên cuồng đuổi theo hơn một giờ, bởi trong lòng nóng giận nên Nhạc Quần đã mồ hôi nhễ nhại. Địa thế xung quanh mỗi lúc càng thêm hoang vắng,
chẳng rõ đã vượt qua bao nhiêu đồi núi, song chung quy vẫn không rút
ngắn được khoảng cách dù chỉ một bước.
Đột nhiên, quái khách dừng bước quay phắt lại, “choang” một tiếng ném
Quỷ Đầu trượng xuống đất. Trong lúc ấy Nhạc Quần đã vượt qua hơn mười
trượng, chỉ còn cách quái khách không đầy mười trượng nữa.
Chàng sửng sốt đứng lại thở hổn hển, chỉ thấy quái khách chắp tay sau
lưng ra chiều thong dong, đôi mắt nằm trong chiếc bao trùm đầu lên ánh
lên vẻ sắc lạnh.
Nhạc Quần chỉ lướt nhìn ngọn Quỷ Đầu trượng dưới đất, chứ không hề có ý
định nhặt lại, bởi chàng nghĩ ngọn trượng đã bị vấy bẩn bởi bàn tay của
quái khách rồi.
Bầu không khí tĩnh lặng đến rợn người và se lạnh, song toàn thân Nhạc Quần lại ướt đẫm, và mồ hôi vẫn không ngừng tuôn chảy.
Quái khách nhếch môi cười, chắp tay sau lưng chậm rãi đi qua đi lại vài
bước, đoạn ngửa mặt lên trời thở hắt ra một hơi dài rồi nói :
- Ngươi là đồ đệ của Tư Mã Trường Hồng thật ư?
Nhạc Quần gào to :
- Không, không! Không phải! Bắt đầu kể từ nay, Nhạc mỗ không còn là đệ tử của Tư Mã lão nhân gia nữa!
- Ồ?
Quái khách bật lên một tiếng sửng sốt, quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc
trân trối nhìn vào Nhạc Quần. Lát sau, cất giọng nói sắc lạnh và đượm vẻ quở trách nói :
- Ngươi định ly khai sư môn ư?
Nhạc Quần mặt mày co rúm, méo xệch, cất giọng đau xót :
- Có lẽ! Sư phụ hỡi! Người là một bậc vĩ nhân, một bậc kỳ hiệp! Uy danh
và hào khí của người đã được toàn thể võ lâm sùng kính, người không thể
có một tên đệ tử bất tài vô dụng thế này...
Nói đến những lời cuối, giọng chàng nghẹn lại, nước mắt dàn dụa, tay gãi đầu loạn xạ, toàn thân không ngớt run rẩy.
Quái khách lại đi tới đi lui vài bước, bỗng lạnh lùng nói :
- Nếu ngươi đã không thừa nhận là đệ tử của Tư Mã Trường Hồng, vậy thì
hãy tự tuyệt quách đi! Phải biết lão phu cũng chẳng buông tha cho ngươi
đâu!
Nhạc Quần bỗng ngửa mặt cất lên một tiếng hú dài thống thiết, sải bước
tiến về phía ngọn Quỷ Đầu trượng, co chân quỳ xuống đất, cất giọng đau
xót :
- Quỷ Đầu trượng hỡi! Hãy thay mặt cho ân sư, đêm nay Nhạc Quần này phải cần đến mi một lần nữa để quyết một phen tử chiến với lão ma đầu này!
Đoạn cầm lấy ngọn Quỷ Đầu trượng và đứng phắt lên. Chàng không còn bi
lụy, không còn tự phụ nữa, vẻ mặt chàng đầy trang nghiêm vững vàng,
không một chút sợ sệt, cố ổn định lại tâm thần hầu có thể phát huy tối
đa uy lực.
Quái khách nhếch môi cười :
- Chả lẽ ngươi còn định động thủ nữa ư?
- Không sai!
Nhạc Quần chầm chậm tiến tới, vẻ mặt bộc lộ hết ý chí kiên quyết trong nội tâm chàng, bình tĩnh nói :
- Nhạc mỗ tuy hiện giờ không còn là đệ tử của Tư Mã Trường Hồng, song
vẫn muốn dùng võ công của người quyết một phen tử chiến với tôn giá!
Quái khách cười khẩy :
- Cũng được, lão phu chiều ý ngươi...
Chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, nhanh đến hư vô phiêu hốt, ngọn Quỷ Đầu trượng của chàng vừa giơ lên thì cổ tay đã bị nắm chặt. Niềm hổ thẹn và phẫn uất dữ dội đã khiến mắt chàng mờ đi, cổ họng chợt nóng, rồi thì
máu tươi trào ra khóe miệng, tả chưởng vụt giơ lên, vỗ mạnh xuống đỉnh
đầu.
- Không được...
Tiếng nói của quái khách hết sức kích động, lão chộp vội lấy cổ tay trái Nhạc Quần.
Công lực toàn thân tan biến, Nhạc Quần chỉ còn biết nhắm nghiền mắt lại.
Một người trong lúc xấu hổ đến cực độ mà ngay cả quyền tự tuyệt cũng bị tước mất, thử nghĩ tâm trạng sẽ ra sao?
- Quần nhi... hãy nhìn xem... ta đây là ai?
Nhạc Quần mặt mày tái ngắt, nghiến răng trèo trẹo, chẳng nghe được một lời nào của quái khách cả.
- Quần nhi... hãy mau nhìn xem... ta là ai đây?
Giọng nói quái khách nghèn nghẹn như bị vật gì chẹn nơi cổ họng, và âm điệu cũng trở nên già nua và run rẩy.
Nhạc Quần thờ thẫn mở bừng mắt, chỉ thấy chiếc túi da trùm đầu của quái
khách chầm chậm tự động cất lên, rồi thì “vù” một tiếng bay rơi xuống
đất.
Thì ra quái khách đã dồn chân lực lên mái tóc, khiến tóc dựng đứng lên đẩy rơi chiếc túi trùm đầu.
Nhạc Quần lặng người. Nỗi vui mừng đột ngột và bất ngờ đã khiến chàng
sững người ra trong chốc lát, rồi thì bật lên thành một tiếng xúc động
đến cực độ. Chàng bổ nhào vào lòng quái khách như đứa trẻ vòi vĩnh.
Quái khách ôm chầm lấy chàng, cũng không nói nên lời bởi quá xúc động, hai giọng lệ lã chã tuôn rơi xuống lưng Nhạc Quần.
Hai người đều không muốn lên tiếng, chỉ sợ phá vỡ bầu không khí đầy thân thương nồng ấm giữa hai thầy trò.
Hồi lâu, quái khách móc ra một hoàn thuốc bỏ vào trong miệng Nhạc Quần, nắm lấy hai vai chàng cảm động nói :
- Quần nhi, nhận xét của sư phụ đã không lầm, con quả xứng đáng là đồ đệ của ta!
Nhạc Quần dẩu môi hờn dỗi :
- Sư phụ đã lừa dối và trêu cợt đồ nhi, đồ nhi không thèm nói chuyện với sư phụ nữa đâu!
Tư Mã Trường Hồng bật cười ha hả :
- Đừng có như vậy! Trước đây sư phụ giả chết là điều vạn bất đắc dĩ, bởi sư phụ cần phải đi phó ước một cuộc hẹn quan trọng, nhưng sư phụ biết
chắc đồ nhi chẳng thể nào chết được. Còn về lần dối gạt này, cho sư phụ
xin lỗi!
Nhạc Quần thắc mắc hỏi :
- Cây đồng tiền chẳng là thiên hạ chi độc ư? Tại sao đồ nhi lại không chết?
Tư Mã Trường Hồng mỉm cười :
- Cho nên sư phụ mới ngầm theo dõi con đến bờ sông, trông thấy con được mang lên chiếc thuyền Phụng Hoàng mới bỏ đi!
Nhạc Quần dẩu môi :
- Đó chính là chỗ sai lầm của sư phụ, lão nhân gia đã từng bảo là phải
thận trọng đề phòng nữ nhân trong giới võ lâm, sao lại để cho người ta
mang đồ nhi lên thuyền, rồi chịu ân huệ của hai nữ nhân xa lạ? Để rồi
giờ đây...
Chàng sực nghĩ đến sự phản bội của Thủy Linh Phụng, vẻ mặt lại trở nên nghiêm lạnh.
Tư Mã Trường Hồng trìu mến vỗ vai chàng :
- Không sai! Sư phụ từng có nói như vậy, song vì lúc bấy giờ nội thương
đang phát tác, tự lo cho mình còn chưa xong. Vả lại lúc ấy sư phụ cũng
không muốn gặp họ, đồng thời cũng biết chắc là họ sẽ không bao giờ hãm
hại con, mà chỉ cứu con thôi!
Nhạc Quần cười nhạt :
- Họ tuy không hãm hại con, nhưng lại muốn cho con tức chết!
Tư Mã Trường Hồng mỉm cười :
- Đâu thể trách sư phụ được, chỉ trách con kinh nghiệm non kém, tầm mắt
thấp hẹp, kẻ nên yêu lại không yêu, kẻ không nên yêu thì lại yêu say đắm điên cuồng!
Nhạc Quần ngơ ngẩn :
- Ý sư phụ muốn nói Thủy Linh Phụng vốn là một nữ nhân xấu xa ư?
Tư Mã Trường Hồng lắc đầu :
- Sư phụ đâu có nói vậy. Cho đến giờ phút này nàng ta vẫn là một người con gái hiền thục, có điều... con đã chọn lầm đối tượng.
Nhạc Quần như kẻ đi lạc trong sương mù, ngơ ngác hỏi :
- Nếu nàng ta hiền thục thì sao lại thay lòng đổi dạ? Và sư phụ lại bảo là đồ nhi đã chọn lầm đối tượng?
- Sư phụ là kẻ khách quan, tất nhiên thấu hiểu được tâm trạng của con
trong lúc này. Hãy cởi mở đi, thiếu chi con gái xứng đáng để cho con
yêu, Thủy Linh Phụng chính là một người tốt nhất, và nàng ta cũng hết
sức quý mến con!
Nhạc Quần dằn dỗi vùng ra, lên tiếng :
- Đồ nhi không thèm! Thủy Linh Phụng đã làm cho đồ nhi đau lòng lắm rồi. Trọn đời này đồ nhi sẽ chẳng bao giờ yêu thương người con gái nào cả,
cũng như sư phụ vậy!
- Hay cho tiểu tử ngươi, ngươi biết gì kia chứ?
Nhạc Quần thè lưỡi, làm mặt xấu nói :
- Nhẫn tâm như là sư phụ vậy, xa lánh tam sư cô và nhị sư cô, tự mình sống trọn kiếp thanh cao!
Tư Mã Trường Hồng chợt nghiêm mặt, đoạn lại phá lên cười, song giọng cười đến sau cuối lại lạc hẳn đi.
Nhạc Quần áy náy :
- Sư phụ, xin hãy lượng thứ cho đồ nhi đã khơi dậy nỗi buồn của lão nhân gia!
Tư Mã Trường Hồng lắc đầu :
- Đồ nhi chẳng có lỗi lầm gì cả, và nhị vị sư cô của con cũng vậy, chẳng ai có lỗi lầm cả. Họ có quyền giành lấy người mà họ mến yêu. Thế nhưng, sư phụ có lỗi hay không? Đó là vấn đề mà sư phụ suốt bao nhiêu năm nay
không tìm được câu giải đáp. Và cho mãi đến giờ phút này, sư phụ cũng
không nghĩ là mình đã sai lầm.
Đoạn buông tiếng thở dài nói tiếp :
- Vậy thì sai lầm ở đâu? Có lẽ là ở tạo hóa cả!
Nhạc Quần ngây ngẩn nhìn sư phụ. Ông đã quá già rồi! Song qua mối tình
thắm thiết của nhị vị sư cô đã dành cho sư phụ năm xưa, đủ biết hồi thời trai trẻ ông anh tuấn hào hoa và hùng khí oai phong đến dường nào. Thời gian quả là vô tình, có ai tin rằng lão nhân hiện đang đứng đây lại là
đối tượng tranh giành nhau của ba tuyệt đại mỹ nhân thủa xưa?
Nhạc Quần đã loáng thoáng đoán ra, Bạch Phát Hằng Nga cũng là một trong
những thiếu nữ đã ái mộ sư phụ khi xưa. Ba vị mỹ nhân ấy giờ đây đã hoàn toàn đổi khác. Một người đầu tóc bạc phơ, một người tuy có thuật trụ
nhan, song phong thái thủa xuân thì cũng đã phai nhạt, người thứ ba lại
càng bi thảm hơn, linh hồn phải gởi vào thể xác của Bát Tý Điếu Khách,
chưa biết rồi đây số phận sẽ ra sao?
Tư Mã Trường Hồng đăm chiêu nhìn vào khoảng không vô tận, thần thái hết
sức cô quạnh. Nhạc Quần thấy thế không khỏi nghe lòng se thắt, vội
chuyển hướng câu chuyện :
- Sư phụ, nhớ khi ở trên núi Nga Mi, chính tay đồ nhi đã an táng sư phụ...
Tư Mã Trường Hồng khẽ thở dài :
- Đâu có chi lạ? Đó chỉ là một thứ “Quy Tức đại pháp”, khi đồ nhi vừa rời khỏi thì sư phụ liền phá đất ra ngay!
- Còn Lục Bình thì sao? Phải chăng sư phụ đã biết rõ...
Tư Mã Trường Hồng nghiêm mặt :
- Tất nhiên, sư phụ đã sớm biết y là con trai của Hồ Điệp. Bởi khi xưa
giao tình giữa sư phụ với Hồ Điệp rất sâu đậm nên qua diện mạo của Lục
Bình, dĩ nhiên là có thể nhận ra được. Tuy nhiên, bởi sư phụ tự thấy hổ
thẹn với mẫu thân y, nên đã giả vờ không hề hay biết, định dùng tình
thương để cảm hóa y, nào ngờ...
Ông thương cảm lắc đầu nói tiếp :
- Trong số ba người, lòng dạ Hồ Điệp hẹp hòi hơn cả, vì vậy mà mãi cho
đến nay vẫn còn oán hờn sư phụ. Mà sự thật thì sư phụ cũng có điều không phải với bà ấy...
Nhạc Quần ôm lấy Tư Mã Trường Hồng, an ủi :
- Sư phụ đừng bi thương mà! Lão nhân gia không nên giống như đồ nhi vậy chứ!
Tư Mã Trường Hồng nhoẻn cười, giữa hai sư đồ cư xử với nhau rất xuề xòa
tự nhiên, đôi khi không câu nệ lễ giáo, bởi tính tình của họ gần tương
tự nhau, nên sự cảm thông rất cao.
Nhạc Quần bỗng lại thắc mắc hỏi :
- Sư phụ, khi ở trong thung lũng hôm trước, sư phụ đã trao đổi vài chiêu với quái nhân, kỳ phùng địch thủ, nhưng sao bỗng dưng sư phụ lại bỏ đi?
Tư Mã Trường Hồng lắc đầu :
- Đồ nhi đã lầm rồi, người đó không phải là sư phụ đâu! Trên cõi đời
này, võ công tương đương với sư phụ chỉ có năm ba người thôi. Người đó
chính là một trong số ấy!
Nhạc Quần ngẩn người, lại dẩu môi :
- Sư phụ lại gạt đồ nhi nữa! Quái khách ấy ẩn thân ở mặt tây, lát sau đã chiếu ra một luồng sáng rất mạnh, và rồi quái nhân đã theo người ấy đi
mất. Thoạt tiên đồ nhi đã ngỡ là Thủy Thiên Ngao, bởi nhật kính lúc đó
đang ở trong tay lão ta. Nhưng giờ đây thì đồ nhi lại nghĩ là sư phụ, có lẽ sư phụ đã lấy được nhật kính, bằng không thì quái nhân làm sao lại ở bên sư phụ?
Tư Mã Trường Hồng lắc đầu :
- Hoàn toàn sai lầm! Hôm ấy sư phụ cũng có mặt ở gần đó, song không hề
ra tay. Mãi cho đến khi người kia dẫn quái nhân đi mới ngầm đuổi theo,
về sau người kia đã chế ngự quái nhân, giao cho Thạch Lỗi mang về huyệt
đá khi nãy vì có việc phải đi gấp. Thế là sư phụ bèn tìm cách giả mạo,
phái Hoạt Chung Húc với Phương Khôn đi bắt Độc Biển Thước, chuẩn bị dùng thủ thuật cải biến hung tính của quái nhân, rồi sau đó tìm kiếm thân
xác của sư cô ngươi, nào ngờ Thất Trùng Thiên lại chen chân vào...
Nhạc Quần vỡ lẽ :
- Ra vậy! Ngay cả lão ma đầu Thạch Lỗi mà cũng bị sư phụ đánh lừa. Thất
Trùng Thiên hẳn là một nơi chí hiểm chí tuyệt trong võ lâm phải không?
Tư Mã Trường Hồng khẽ lắc đầu :
- Bảo là chí hiểm thì không quá đáng, còn như bảo là chí tuyệt thì cũng chưa hẳn, chỉ là rất thần bí mà thôi!