Thần Tử Hoang Cổ

Chương 118



Chương 118 

Tiên Quỳnh Lâu được xem như một trong những lầu các xa xỉ đẹp đẽ nhất trong hoàng đô thần triều. 

Chỉ phí vào cửa Tiên Quỳnh Lâu thôi đã là mười viên thần nguyên hạ phẩm. 

Có thể nói, nơi này là xa xỉ nhất, chỉ có đệ tử đạo thống đỉnh cấp, vương công quý tộc thần triều, thiên kiêu thế lực bất hữu mới có khả năng tiến vào. 

Mà hôm nay, ở tầng cao nhất của Tiên Quỳnh Lâu có mưa hoa rơi rụng, có ráng màu bao phủ. 

Rất nhiều tuấn kiệt tuổi trẻ đều hội tụ tại đây. 

Có thể nói ngoài yến hội chọn rể sau đó của trưởng công chúa thì hội đấu cầm này xem như long trọng nhất. 

Trong những thiên kiêu đan xen bốn phía, có rất nhiều khí tức kinh người, đều là tuấn kiệt của những thế lực đỉnh cấp khắp nơi. 

Trên một ghế khách quý, một thanh niên mặc trường bào hoa lệ quý giá màu vàng ròng đang ngồi ngay ngắn. 

Hắn ta có dung nhan anh tuấn, khí chất thong dong, mang theo khí tức của người thượng vị, đó là Tam hoàng tử của Bàn Võ Thần Triều. 

Giờ phút này, hắn ta dùng ánh mắt mang theo si mê, quyến luyến mà nhìn lên đài cao. 

Trên đài cao, mây khói mù mịt. 

Một nữ tử mặc một chiếc váy bào hoa nhí màu đỏ rực, dung mạo lãnh diễm ung dung đang ngồi ngay ngắn trên đó. 

Da thịt nàng rất trắng, dung mạo cực đẹp, ngón tay như cọng hành, miệng như ngậm chu đan. 

Một cây cầm mộc mạc được đặt trước người, nàng khẽ vuốt dây đàn, từ xa nhìn lại tựa như cảnh sắc tuyệt lệ trong họa quyển. 

Nàng chính là thiên chi kiêu nữ của Tiên Vũ Cầm Tông, Thiên Cầm Nữ. 

Một nữ tử lấy cầm nhập đạo, băng thanh ngọc khiết. 

Giờ phút này, bàn tay mảnh khảnh tuyết trắng như dương chi ngọc của nàng đang nhẹ nhàng khảy dây đàn, tiếng đàn róc rách như nước chảy, hấp dẫn cả linh điểu bay tới, vờn quanh Tiên Quỳnh Lâu. 

“Khúc này chỉ trên trời mới có, nhân gian khó được vài lần nghe...” Tam hoàng tử nghe như si như say, khen không dứt miệng. 

Sức hấp dẫn của Thiên Cầm Nữ không chỉ nằm ở dung mạo của nàng, còn là khí chất tỏa ra từ trong xương cốt. 

“Nghe một khúc của tiên tử, tẩy sạch hồng trần nhân gian...” Bên kia, một thanh niên dung mạo tuấn tú, mang theo khí chất quý công tử cũng cảm thán. 

Hắn chính là thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội. 

Vạn Bảo thương hội là một thương hội rất nổi danh của Hoang Thiên Tiên Vực, thực lực hùng hậu, có giao dịch với rất nhiều bất hủ đạo thống. 

Mà ba trăm khối tiên nguyên lần này trong hội đấu cầm, một phần rất lớn trong đó đều là thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội bỏ ra. 

Đương nhiên, bọn họ ra tiên nguyên này tuy đau mình, nhưng cũng vì nụ cười của giai nhân. 

Chỉ là, làm Thiên Cầm Nữ cười rất khó. 

Muốn nàng nhìn bằng con mắt khác càng khó như lên trời. 

Mà đúng lúc này, phía chân trời xa xa có một con hoàng điểu ánh vàng rực rỡ lôi kéo một chiếc liễn xa, bay về hướng Tiên Quỳnh Lâu. 

Khi nhìn thấy con hoàng điểu kia, rất nhiều thiên kiêu trên tầng cao nhất của Tiên Quỳnh Lâu đều kinh ngạc. 

“Đó là... hoàng điểu của Vạn Hoàng Linh Sơn, hay là Vạn Hoàng Linh Sơn có truyền nhân xuất thế?” 

Mọi người ở đây kinh nghi đến cực điểm. 

Hoàng điểu ngừng lại trên hư không, một bóng hình xinh đẹp yểu điệu quanh người có thần hà màu đỏ đậm bao phủ đi ra từ liễn xa. 

Sau lưng nàng có một đôi cánh phượng, dung nhan tuyệt đẹp có thần hà lượn lờ, làm người ta nhìn không rõ mặt. 

Đó là Phượng Thanh Linh. 

Sau khi nàng và Hoàng Huyền Nhất tới hoàng đô thần triều thì nghe nói đến hội đấu cầm. 

Vừa vặn Phượng Thanh Linh cũng giỏi về cầm khúc, trong lòng nổi lên lòng tranh cường đấu thắng nên một mình tiến đến gặp mặt. 

Thiên Cầm Nữ nhìn thoáng qua Phượng Thanh Linh, chưa nói cái gì. 

So thực lực, có lẽ nàng không bằng vị truyền nhân của Thái Cổ Hoàng tộc này. 

Nhưng so về cầm nghệ, nàng tự nhận không thua thiên kiêu nào của bất hủ đạo thống. 

Theo thời gian chuyển dời, các tuấn kiệt đều tới đông đủ, hội đấu cầm cũng sắp bắt đầu. 

Mà cũng đúng lúc này, một bóng dáng bạch y siêu nhiên bước vào Tiên Quỳnh Lâu... 

… 

“Công tử, chúng ta thật sự phải vào đó sao?” 

Tần Huyên Đi đi theo bên cạnh Quân Tiêu Dao, ánh mắt nhìn quét qua Tiên Quỳnh Lâu xa xỉ đẹp đẽ, trên mặt mang theo chút lo sợ bất an. 

Nàng chưa bao giờ tiến vào nơi xa hoa như vậy. 

“Không tiến vào thì làm sao tham gia hội đấu cầm?” Quân Tiêu Dao cười cười. 

Hắn tiện tay đã lấy ra một viên thần nguyên tuyệt phẩm, ném cho gã sai vặt của Tiên Quỳnh Lâu. 

Gã sai vặt kia nhìn ngây người, căn bản không dám ngăn trở Quân Tiêu Dao tiến vào. 

Tần Huyên hơi gật đầu. 

Nàng cũng nghĩ Quân Tiêu Dao là người theo đuổi thưởng thức ngưỡng mộ Thiên Cầm Nữ. 

Còn về đấu cầm? 

Tần Huyên căn bản không nghĩ tới. 

Rất nhanh, Quân Tiêu Dao và Tần Huyên cùng bước lên đ ỉnh tầng Tiên Quỳnh Lâu. 

Khi Quân Tiêu Dao vừa xuất hiện thì ánh mắt toàn trường đều không khỏi tụ về hướng hắn. 

Loại ý vị này quá đặc thù, làm người ta muốn không chú ý cũng khó. 

“Hả, đó là người nào, sao lại có khí tượng kinh người như vậy?” 

“Sao ta cảm thấy như một tiên nhân xuống phàm trần?” 

Trong mắt rất nhiều tuấn kiệt thế lực lớn đều lộ ra dị sắc. 

Tam hoàng tử và thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội cũng là lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. 

Đặc biệt là Tam hoàng tử, trong kinh ngạc dưới đáy mắt còn mơ hồ hiện ra chút đề phòng. 

Trong mắt hắn ta, nam tính tiến đến tham gia hội đấu cầm, phần lớn đều là vì chiêm ngưỡng tiên tư của Thiên Cầm Nữ. 

Mà Tam hoàng tử đã sớm xem Thiên Cầm Nữ trở thành cấm luyến. 

Công tử thần bí được tiên quang bao phủ trước mặt làm Tam hoàng tử sinh ra một cảm giác uy hiếp mơ hồ. 

Bởi vì trước mặt bạch y công tử này, cả hoàng tử như hắn ta mà cũng loáng thoáng sinh ra tự ti. 

Cứ như một phàm nhân hèn mọn đối mặt với một tiên nhân. 

Loại cảm giác này làm Tam hoàng tử cực kỳ khó chịu trong lòng. 

Mà càng làm hắn ta khó chịu là, ánh mắt Thiên Cầm Nữ cũng bị vị bạch y công tử này hấp dẫn. 

“Ý vị thật kinh người...” 

Cả Thiên Cầm Nữ có tính cách lạnh như băng sương, giờ phút này trong lòng cũng sinh ra kinh ngạc. 

Nàng cũng mơ hồ có cảm giác tự biết xấu hổ khi đứng trước mặt vị bạch y công tử này. 

Quân Tiêu Dao cũng không để ý ánh mắt toàn trường, tùy ý tìm một vị trí rồi ngồi xuống. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.