Thần Tử Hoang Cổ

Chương 122



Chương 122 

“Công tử, cẩn thận...” Tần Huyên và Thiên Cầm Nữ đều la lên thất thanh. 

Nhìn thấy Thiên Cầm Nữ để ý Quân Tiêu Dao như vậy, sắc mặt Tam hoàng tử cũng càng trầm xuống. 

“Trêu chọc quý nữ của Vạn Hoàng Linh Sơn, chết thế nào cũng không biết...” Tam hoàng tử lạnh lùng nói trong lòng. 

Mà ngay khi trong lòng hắn ta dâng lên suy nghĩ này. 

Ngay sau đó, Quân Tiêu Dao lại ra tay. 

Không vận dụng chiêu thức nào, chỉ vô cùng đơn giản mà đấm ra một chưởng. 

Phụt! 

Một chưởng của Quân Tiêu Dao va chạm với chiêu thức của Phượng Thanh Linh. 

Đi kèm theo đó là một tiếng răng rắc làm da đầu người ta tê dại. 

Sắc mặt Phượng Thanh Linh chợt trở nên trắng bệch. 

Răng rắc! 

Bàn tay ngọc phất ra của nàng ta trực tiếp bị một cự lực kh ủng bố đánh gãy, cốt cách tan nát. 

Cả người nàng cũng bị đẩy lui, cuối cùng ầm ầm đánh lên một cột đá. 

Cũng may cả tòa Tiên Quỳnh Lâu được lạc ấn đầy các pháp trận phòng ngự, nếu không thì chỉ cú va chạm này thôi đã đủ để đánh sụp nửa tòa Tiên Quỳnh Lâu. 

“Sao có thể?” Đôi môi đỏ của Phượng Thanh Linh tái nhợt như tờ. 

Thần diễm ráng màu quanh thân nàng đều là bị chụp tan, lộ ra chân dung. 

Trên dung nhan tuyết trắng tuyệt đẹp mang theo một tia kinh hoàng. 

Đừng nhìn nàng là nữ tử, thân thể thước tha, cốt cách tinh tế. 

Nhưng nàng có được một chút huyết thống phượng hoàng, cường độ thân thể còn mạnh hơn một ít tu sĩ Nhân tộc chuyên về luyện thể. 

Cũng bởi vậy, nàng mới giật mình, sao thân thể nhân tộc đối diện có thể kh ủng bố đến mức này? 

Chẳng lẽ hắn cũng là Thái Cổ Hoàng tộc như nàng ta? 

Quân Tiêu Dao thấy thế thì lại vô cùng đơn giản đấm ra một chưởng. 

Đối đầu với Phượng Thanh Linh, hắn không cần thi triển ra chiêu thức nào, chỉ giơ tay là có thể trấn áp. 

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao lại nâng chưởng đánh ra, Phượng Thanh Linh cắn răng. 

Sự kiêu ngạo của Thái Cổ Hoàng tộc làm nàng không thể chấp nhận khuất nhục như vậy. 

Cánh tay Phượng Thanh Linh có xích hà nở rộ, khí huyết lượn lờ, cốt cách cánh tay nàng bắt đầu nhanh chóng khép lại. 

“Thân thể thật cường đại!” 

“Nghe đồn Phượng Thanh Linh này từng tiếp nhận tẩy lễ trong Hoàng Huyết Trì ở Vạn Hoàng Linh Sơn, thân thể kinh người, vậy xem ra cũng không phải lời đồn đãi.” 

Trạng thái của Phượng Thanh Linh lại làm những người ở đây kinh ngạc cảm thán. 

Không hổ là truyền nhân của bất hủ đạo thống, các loại thủ đoạn, át chủ bài nhiều hơn thiên kiêu bình thường rất nhiều. 

“Có tác dụng gì?” Quân Tiêu Dao hờ hững mà vô cảm nói. 

“Phi Hoàng Trảo!” 

Phượng Thanh Linh hóa chưởng thành trảo, một xích hà quấn quanh hoàng trảo hiện lên, xé rách không khí, phát ra tiếng động tê tê cắt tan cả gió. 

Một trảo này giáng xuống, một thiên kiêu Quy Nhất Cảnh bình thường sẽ lập tức bị xé nát. 

Quân Tiêu Dao đưa tay tung ra quyền ấn, trực tiếp đánh văng phi hoàng trảo kia, Phượng Thanh Linh lại bị đánh bay, khụ ra một ngụm máu tươi. 

Đôi mắt Quân Tiêu Dao lộ ra sắc lạnh, cánh tay phải của hắn có thần quang mơ hồ, có tiên hà quấn quanh. 

Hắn thúc giục sức mạnh của một khối Đại La Tiên Cốt. 

Chỉ thoáng chốc, khắp người Phượng Thanh Linh nổi da gà cả lên, một cảm giác nguy hiểm cực độ dâng lên từ trong lòng nàng. 

Quân Tiêu Dao không lưu tình chút nào, tung ra quyền phong kinh thế. 

Phượng Thanh Linh đưa tay tung một chiêu, vội vàng dùng pháp bảo hộ thân, đó là một tấm chắn màu vàng ròng như đôi cánh vàng khép lại. 

Oanh! 

Đi kèm với một tiếng chấn vang, giống như thần thiết đang giao kích. 

Tấm chắn kia có phẩm giai không thấp, nhưng lại trực tiếp bị đánh cho chia năm xẻ bảy. 

Phượng Thanh Linh sợ tới mức hồn bay ra thiên ngoại, cánh phượng sau lưng chấn động, trực tiếp bay lên trời, lắc mình chui vào liễn xa, vội vàng trốn đi. 

Thậm chí không kịp lưu lại cả một câu tàn nhẫn. 

... 

Tĩnh mịch. 

Tất cả thiên kiêu tuấn kiệt trên cả tầng cao nhất Tiên Quỳnh Lâu đều như thạch hóa, cả người cứng đờ. 

Quý nữ Phượng Thanh Linh tiếng tăm lừng lẫy của Vạn Hoàng Linh Sơn lại bị ba chiêu đánh chạy. 

Nếu tin tức này truyền ra, sẽ nhấc lên chấn động không nhỏ. 

Ánh mắt Thiên Cầm Nữ nhìn về phía Quân Tiêu Dao càng tỏa ra tia sáng kỳ dị. 

Cái miệng nhỏ của Tần Huyên cũng mở to, hiển nhiên cũng không ngờ Quân Tiêu Dao có thể mạnh đến mức này. 

Sắc mặt thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội từ ngờ vực, kiêng kỵ lúc bắt đầu, hiện tại đã biến thành trầm trọng. 

Hắn ta thân là thiếu chủ của thương hội, tính cách khéo đưa đẩy, cũng rất khôn khéo, biết nhân vật như vậy tuyệt đối không thể trêu chọc chút nào. 

Mà Tam hoàng tử thì khác. 

Hắn ta sinh ra đã cao cao tại thượng, là tồn tại hô mưa gọi gió ở Bàn Võ Thần Triều. 

Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao xuất hiện đã lập tức làm cảm giác nguy cơ trong lòng hắn ta tăng mạnh. 

Lại nhìn thái độ của Thiên Cầm Nữ đối với Quân Tiêu Dao, Tam hoàng tử càng khó chịu đến tận xương tủy. 

“Công tử, ngài còn chưa đáp lại yêu cầu nho nhỏ trước đó của Thiên Cầm Nữ?” Thiên Cầm Nữ buồn bã nói. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.