Thần Tử Hoang Cổ

Chương 129



Chương 129 

Mấy ánh lưu quang rơi xuống từ cổ thú phi hành. 

Ánh mắt mọi người cùng nhìn lại, cầm đầu là một thiếu niên dáng người đ ĩnh bạt, mặt mày mang theo kiệt ngạo. 

Nhìn thấy người này, tu sĩ chung quanh đều hơi thất vọng. 

“Không phải là Vương gia Thiếu Đế, mà là đệ đệ của Vương Đằng - Vương Cương.” Một thiên kiêu khẽ lắc đầu, mang theo vài phần thất vọng. 

Bọn họ còn muốn chiêm ngưỡng chút phong thái của Thiếu Đế. 

“Hừ, sao ca ca ta có thể đến nơi này tranh đoạt vị trí phò mã với một đám người?” Vương Cương đưa mắt nhìn chung quanh, lạnh lùng cười. 

Gã cũng cực kỳ tôn kính Vương Đằng. 

Trong suy nghĩ của gã, nếu Võ Minh Nguyệt kia chủ động cho không, nói không chừng Vương Đằng còn có thể chấp nhận. 

Bảo Vương Đằng chủ động đến tranh đoạt vị trí phò mã, quả thực là làm mất thân phận Thiếu Đế. 

Toàn bộ bắc địa Vương gia đều lấy Vương Đằng làm vinh. 

Lúc này, trên trời cao lại có liễn xa nổ vang. 

“Rốt cuộc Quân gia cũng tới rồi!” 

Các tu sĩ rất nhiều thế lực ở đây đều là không khỏi đứng lên nhìn ra xa, muốn nhìn Quân Tiêu Dao có xuất hiện không. 

Nhưng làm cho bọn họ thất vọng là, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Cửu Đầu Sư Tử. 

Cửu Đầu Sư Tử là tọa kỵ ngự dụng của Quân Tiêu Dao. 

Quân Chiến Thiên dẫn theo đám người Quân Trượng Kiếm xuất hiện. 

Khi nhìn thấy thật sự không có bóng dáng Quân Tiêu Dao xuất hiện, đủ loại cách nói đều truyền ra. 

Đương nhiên, đa số vẫn tin tưởng, mặc dù Quân Tiêu Dao không thể đánh bại Quan Quân Hầu, nhưng tuyệt đối cũng không sợ hãi. 

Cũng có một số người cho rằng, Quân Tiêu Dao đang chột dạ, không dám tiến đến. 

“Thật là một đám ánh mắt thiển cận, há người bình thường có thể suy đoán thực lực của công tử?” Quân Linh Lung lạnh nhạt nói. 

Cả những người thân cận nhất như các nàng cũng không biết thực lực thật sự của Quân Tiêu Dao. 

Những kẻ bên ngoài đó thì biết cái gì chứ? 

“Không cần để ý tới, ta tin Tiêu Dao sẽ đến.” Quân Chiến Thiên cười, mang theo tự tin. 

Mà không bao lâu sau, Khương gia cũng tới. 

Khương Thánh Y và Khương Lạc Ly - hai vị mỹ nhân một lớn một nhỏ hiện thân như khiến cho thiên địa cũng tăng thêm sáng chói. 

Vô số ánh mắt bị hai bóng hình xinh đẹp này đoạt đi. 

“Ai cũng nói trưởng công chúa thần triều là tuyệt sắc, nhưng song mỹ Khương gia chỉ có hơn chứ không kém.” Một thiên kiêu trẻ tuổi tán thưởng. 

“Nếu được lọt vào mắt xanh của một trong hai vị mỹ nhân này thì ta chết cũng không tiếc!” Có nam tu sĩ ngơ ngác nói. 

“Ngươi cứ nằm mơ giữa ban ngày, ngươi cho rằng mình là Thần Tử của Quân gia sao?” Một đám người trợn trắng mắt. 

Phía Diệp gia, đồng tử Diệp Tinh Vân khẽ run lên. 

Bóng hình xinh đẹp thướt tha làm hắn ta ngày đêm tơ tưởng đã xuất hiện. 

Tuy tính cách hắn ta đã ngấm ngầm xảy ra biến hóa, nhưng tình cảm vẫn không thay đổi. 

Ngay khi Diệp Tinh Vân muốn tiến lên chào hỏi. 

Khương Lạc Ly lại trực tiếp nhảy tới chỗ Quân gia. 

“Tiêu Dao ca ca đâu, Tiêu Dao ca ca đâu, hắn ở nơi nào?” Khương Lạc Ly thò đầu thò cổ, quét tới quét lui trong đám người Quân gia. 

Nhưng ngó trái ngó phải vẫn không nhìn thấy bóng dáng làm nàng ngày đêm nhớ mong kia. 

“Tiêu Dao còn chưa tới.” Quân Chiến Thiên nói. 

“Cô nàng này, gấp như vậy làm gì?” Khương Thánh Y đi tới, tuyết y vô trần, tiên nhan mỹ lệ tựa như ảo mộng, khiến người ta trầm luân. 

“Hừ...” Khương Lạc Ly phồng má lên, nhăn cái mũi xinh đẹp lại. 

Nàng có chút không vui. 

Bởi vì không nhìn thấy người mà mình muốn gặp. 

Mà không biết trùng hợp hay thế nào, lúc này Diệp Tinh Vân lại xông tới. 

“Lạc Ly, đã lâu không gặp.” Diệp Tinh Vân lộ ra một nụ cười thong dong khéo léo. 

“Ngươi là ai?” Khương Lạc Ly đang buồn bực trong lòng nên bực bội nói. 

“Ta là Diệp Tinh Vân.” Gương mặt Diệp Tinh Vân lại cứng đờ. 

“À, người ta nhớ ra rồi...” Khương Lạc Ly gật gật cái đầu nhỏ. 

Nhưng mà, còn không đợi Diệp Tinh Vân mừng thầm trong lòng thì đã nghe thấy. 

“Ngươi chính là cái người nào đó bị Tiêu Dao ca ca đánh đến ngất xỉu đúng không.” 

Dù tính cách Diệp Tinh Vân trầm ổn đến mấy, giờ phút này thiếu chút nữa cũng phun ra một ngụm máu. 

Khương Lạc Ly mở miệng là Tiêu Dao ca ca, ngậm miệng là Tiêu Dao ca ca. 

Quả thực giống như ma chú, khiến Diệp Tinh Vân phát điên trong lòng, hận không thể trực tiếp tiêu diệt Quân Tiêu Dao. 

Hắn ta miễn cưỡng lộ ra một nụ cười cứng đờ, sau đó xoay người rời đi. 

Khương Lạc Ly cũng không thèm để ý, trong lòng nàng chỉ có Quân Tiêu Dao. 

“Cô nàng này, yên tâm đi, ta cảm thấy hắn sẽ đến.” Khương Thánh Y cười khẽ an ủi. 

Tuy nàng không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng... 

Thật ra cũng có hơi muốn gặp Quân Tiêu Dao. 

Không... Là rất muốn gặp. 

Theo thời gian chuyển dời, các đại thế lực bất hữu cũng đã đến gần hết. 

Nhưng mà, không ai chú ý tới có một bóng dáng đầu đội mũ choàng đang ngồi trên chiếc ghế ở góc sau cùng. 

Đó là Tiêu Trần. 

Hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Quân gia. 

Ai cũng nói yêu ai yêu cả đường đi, hận cũng vậy. 

“Ngày sau nếu Tiêu Trần ta có thể hoàn toàn quật khởi, nhất định sẽ diệt sạch Quân gia, nhổ cỏ tận gốc!” Tiêu Trần thầm thề trong lòng. 

Mà ngay vào giờ phút này, chung quanh vang lên rất nhiều tiếng ồn ào kinh hô. 

Trên trời cao, một bóng dáng cả người bao phủ trong thần quang đạp không mà đến. 

“Là Quan Quân Hầu!” Rất nhiều tu sĩ hô lên. 

Không thể trách bọn họ chú ý như vậy, bởi vì Quan Quân Hầu vốn là tồn tại đứng trong mắt bão. 

Gã là người có khả năng được chọn làm phò mã của Võ Minh Nguyệt nhất. 

Hơn nữa gã còn ước chiến với Quân Tiêu Dao. 

Tất cả chuyện này đều đẩy Quan Quân Hầu về nơi đầu sóng ngọn gió. 

Quan Quân Hầu giờ phút này rất khác với Quan Quân Hầu ở Chu Tước Cổ Quốc. 

Quan Quân Hầu kia chỉ là phân thân. 

Mà đây là bản tôn. 

Quan Quân Hầu chân chính mặc một bộ thần khải Thiên Mang Giác đen nhánh dữ tợn, cầm Thương Mang Thần Thương sắc nhọn lãnh lệ trong tay. 

Ở trong thân thể gã còn mơ hồ có một kiếm ý hạo nhiên đang không ngừng sinh sôi tràn ngập, đó chính là Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm. 

“Đây là Quan Quân Hầu của thần triều sao, khí tức quả nhiên cường đại!” 

“Đúng vậy, trăm nghe không bằng một thấy, tuy thanh danh của Quan Quân Hầu này không tốt mấy, nhưng thực lực thật sự rất mạnh!” 

Nhìn thấy Quan Quân Hầu chân chính hiện thân, sắc mặt rất nhiều thiên kiêu các thế lực bất hữu đều có chút trầm trọng. 

Khí tức của Quan Quân Hầu quá mạnh. 

Hơn nữa còn may mắn nhặt được thần trang. 

Cho dù là thiên kiêu đỉnh cấp các thế lực bất hữu đều phải kiêng kỵ. 

Trong một góc, Tiêu Trần nhìn thấy Quan Quân Hầu thì sắc mặt lập tức bao trùm một lớp sương lạnh. 

“Người này chính là tên cặn bã vọng tưởng có được Minh Nguyệt kia à, thật sự không thể khinh thường.” Trong lòng Tiêu Trần tràn ngập lạnh lẽo. 

Phía chân trời, ánh mắt Dương Bàn dừng lại ở chỗ Quân gia. 

“A, quả nhiên không xuất hiện, xem ra là ta quá xem trọng Quân Tiêu Dao.” Trên mặt Dương Bàn mang theo một ý cười lạnh. 

Quân Tiêu Dao chặn ngang một tay giữa chừng, đoạt lấy cơ duyên, còn giết phân thân và con rối Thánh Nhân của gã. 

Dương Bàn thật sự muốn giết quách Quân Tiêu Dao cho xong. 

Nhưng ở trước công chúng, hung hăng chà đạp thanh danh của Quân Tiêu Dao cũng coi như một loại trả thù. 

Nhưng gã vừa dứt lời, một giọng nói mềm mại giòn tan mang theo phẫn nộ lập tức vang lên. 

“Ngươi có tư cách gì đánh giá Tiêu Dao ca ca, đồ con bọ cánh cứng to tướng đen xì xấu xí!” 

Người lên tiếng là Khương Lạc Ly. 

Lời nói của nàng khiến toàn trường ngạc nhiên. 

Sau đó không ít ánh mắt nhìn về phía Quan Quân Hầu. 

Quan Quân Hầu mặc thần khải Thiên Mang Giác đen nhánh, trên đầu còn có hai cái sừng cong cong màu đen. 

Từ xa nhìn lại, thật sự có hơi giống con bọ cánh cứng to tướng màu đen. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.