Thần Tử Hoang Cổ

Chương 13: Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp, bị đạo đức bắt cóc?



Quân gia, trong Thiên Đế Cung. 

Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng trong một mật thất tu luyện. 

Chung quanh chất đầy rất nhiều thần nguyên tuyệt phẩm, phóng thích linh khí nồng đậm gần như vô tận. 

Ở tiên vực, thông thường võ giả đều dùng nguyên thạch bình thường để tu luyện. 

Mà một vài đạo thống đỉnh cấp, thế lực tu sĩ nhất lưu sẽ dùng thiên nguyên càng thêm trân quý. 

Chỉ có các thế lực như Hoang Cổ thế gia, đạo thống vô thượng, hoàng triều bất hủ mới dùng nổi thần nguyên trân quý nhất. 

Mà phía trên thần nguyên còn có tiên nguyên, nhưng thứ này khả ngộ bất khả cầu(1), Hoang Cổ thế gia bình thường cũng không lấy ra được bao nhiêu. 

(1) Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu là cầu không được. 

Nguyên thạch có độ hi hữu bất đồng, chia thành bốn phẩm cấp là hạ, trung, thượng, tuyệt. 

Quân Tiêu Dao thường dùng tiên nguyên để tu luyện, ngoài ra còn có thần nguyên tuyệt phẩm đỉnh cấp nhất. 

Có thể nói, Quân Tiêu Dao tùy tiện lấy ra một thần nguyên tuyệt phẩm, đưa ra ngoại giới cũng sẽ làm một nhóm người tranh đoạt vỡ đầu. 

Giờ phút này, Quân Tiêu Dao đang nhắm mắt ngồi xếp bằng. 

Trong đầu hắn có một tòa cung điện rộng lớn lộng lẫy. 

Đây là thần cung ngưng tụ ra từ linh hồn lực. 

Nhục Thân Ngũ Cảnh, Thần Tàng Ngũ Cảnh đều tu luyện thân thể đến mức tận cùng. 

Linh Hải Cửu Trọng Thiên là tu luyện Linh Hải đan điền, liên quan đến trình độ hùng hồn của pháp lực. 

Mà Thần Cung Cửu Trọng Thiên lại là tu luyện thần cung, làm linh hồn khỏe mạnh. 

Chờ đến khi Quân Tiêu Dao đột phá tới Chân Linh Cảnh thì trong Thần cung sẽ dựng dục ra một chân linh, khi đó linh hồn lực của hắn sẽ tăng mạnh lên lần nữa. 

Ngày sau thậm chí có thể hóa chân linh thành nguyên thần, thoát ly thân thể, ngao du Tứ Hải Bát Hoang. 

“Quả nhiên Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp này không tầm thường...” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ trong lòng. 

Trong đầu hắn như diễn sinh ra một thế giới hỗn độn. 

Trong hỗn độn, một Thần Ma khổng lồ vô biên chậm rãi chuyển động, nghiền áp thiên địa. 

Trên Thần Ma lây dính vết máu loang lổ, nhìn giống như máu của Thần Ma. 

Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp này chính là dựa vào quan tưởng Thần Ma để nghiền nát ý thức linh hồn con người, sau đó trọng tố lại lần nữa. 

Linh hồn của Quân Tiêu Dao càng ngày càng ngưng đọng khỏe mạnh dưới sự hủy diệt và trọng sinh này. 

“Đổi là người bình thường tu luyện pháp môn này, tuyệt đối sẽ bị tra tấn đến mức sống không bằng chết, nhưng đối với ta mà nói, có vẻ nó không quá mức khó khăn.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ. 

Có lẽ là vì hắn là linh hồn xuyên đến đây, cho nên linh hồn lực hơn xa người thường. 

Hỗn Độn Thần Ma này trợ giúp hắn rất lớn, cũng không mang đến thống khổ. 

“Hơn nữa tu luyện càng về sau thì có thể trực tiếp dùng linh hồn lực diễn hóa ra Hỗn Độn Thần Ma, coi như thủ đoạn đối địch.” 

“Ta có thể chịu đựng được loại thống khổ này, người khác thì tuyệt đối không nổi.” Quân Tiêu Dao tấm tắc thở dài. 

Có vẻ hắn lại có thêm một át chủ bài cường hãn. 

Cùng lúc đó, trên không Hoàng Châu. 

Một con hỏa linh tước lôi kéo một chiếc liễn xa hoa lệ, vỗ cánh bay qua hư không, kéo theo một phần đuôi lửa sáng lạn. 

Thứ này hấp dẫn rất nhiều người chú ý. 

“Hả, chiếc liễn xa kia có đồ đằng Chu Tước, hình như là của Chu Tước Cổ Quốc?” 

“Không sai, nghe đồn người của hoàng tộc Chu Tước Cổ Quốc kéo xe bằng hỏa linh tước, chẳng lẽ là vị hoàng nữ mỹ danh truyền xa kia, Bái Ngọc Nhi?” 

“Xem hướng đi thì chính là Quân gia!” 

Chiếc liễn xa bay đến làm rất nhiều người nghị luận. 

Không bao lâu sau, liễn xa ngừng lại trên nơi đóng quân bên ngoài Quân gia. 

Toàn bộ khoảng không Quân gia, trừ người trong nhà của Quân gia ra thì những thế lực còn lại dám can đảm tùy tiện bay ngang qua đều bị coi là xâm lấn, trực tiếp tiêu diệt. 

Mành của liễn xa được đẩy ra, một nữ tử dáng người cao gầy, hai chân thon dài, mặc vũ y mỹ lệ màu đỏ bước ra, nàng chính là Bái Ngọc Nhi. 

Lần này nàng lẻ loi một mình tiến đến, cũng không mang theo tùy tùng. 

Bái Ngọc Nhi đưa mắt nhìn ra, trên hư không nơi đóng quân của Quân gia có vô số thần đảo lơ lửng, các loại động thiên phúc địa phụt ra ráng màu. 

Điều này làm Bái Ngọc Nhi chấn động trong lòng. 

Chu Tước Cổ Quốc tuy cũng là thế lực nhất lưu, thanh danh truyền xa, nhưng so với Hoang Cổ thế gia là Quân gia thì vẫn như gặp sư phụ, không có khả năng so sánh. 

Nhưng ngay sau đó, khóe miệng Bái Ngọc Nhi lại nhếch lên một nụ cười tự tin và khinh thường nhàn nhạt. 

Quân gia siêu nhiên đến mấy thì đã sao nào? 

Không phải nhân vật thiên kiêu kia của Quân gia còn thèm muốn thân thể nàng, muốn đưa Bất Tử Dược cho nàng à? 

Nhưng Bái Ngọc Nhi đã hạ quyết tâm, sẽ không dễ dàng giao thân thể cho thiên kiêu Quân gia kia. 

Dù sao nàng cũng là người có hôn ước. 

Đến lúc đó gây ra chuyện gì thì chẳng phải là làm trên đầu Đại hoàng tử của Thanh Long Cổ Quốc xanh mượt một mảnh? 

Sau khi nghĩ kỹ, Bái Ngọc Nhi lập tức tiến lên phía trước. 

Ở cổng của Quân gia có cấm vệ đứng gác, nguy nga như tháp sắt, khí huyết ngập trời. 

“Người tới dừng bước, hãy xưng tên ra.” Cấm vệ Quân gia lạnh nhạt nói. 

“Ta là hoàng nữ của Chu Tước Cổ Quốc, Bái Ngọc Nhi, tiến đến bái kiến Quân Linh Lung.” Bái Ngọc Nhi lạnh nhạt nói. 

“Bái kiến quý nữ? Có tín vật không, không có thì cút.” Cấm vệ của Quân gia lãnh đạm đáp. 

Kiều nhan của Bái Ngọc Nhi cứng lại. 

Tốt xấu gì nàng cũng là hoàng nữ của một quốc gia, chỉ là một môn vệ của Quân gia mà dám quát nàng như vậy. 

Nhưng lần này nàng đến là có việc cầu xin, chỉ có thể kiềm nén tính tình, lấy ra ngọc giản truyền tin với Quân Linh Lung. 

“Vào đi.” Cấm vệ của Quân gia lạnh nhạt mà phất phất tay. 

Bái Ngọc Nhi cắn môi, ở trước mặt Quân gia, thân phận hoàng nữ của nàng lại có vẻ không đáng nhắc tới như thế. 

Mà phía bên kia, Quân Linh Lung cũng đã tìm đến Quân Tiêu Dao. 

“Thần Tử đại nhân, nàng đã tới.” Quân Linh Lung nói. 

“Đi đi, đi xem vị hoàng nữ này.” 

Quân Tiêu Dao đứng dậy, hắn mặc một bộ bạch sam, thần tú tuấn dật, tuy chỉ có tám tuổi, nhưng dáng người lại trưởng thành như thiếu niên. 

Phía bên kia, Bái Ngọc Nhi đi tới một đình viện như tiên cảnh. 

Quân Linh Lung và nàng đã hẹn gặp nhau ở chỗ này. 

Không bao lâu sau, Bái Ngọc Nhi nghe thấy tiếng bước chân, liếc mắt nhìn lại một cái. 

Chỉ thấy một thiếu niên dáng người trưởng thành, da thịt cả người như tiên ngọc đang thong thả dạo bước đến. 

Hắn như Thần Linh chi Tử, thần tư ngọc cốt, tuấn nhan tuyệt thế, quanh thân được bao phủ bởi một tầng quang huy hơi mỏng. 

Bái Ngọc Nhi cũng nhìn đến mức ngây người. 

Thiên chi kiêu tử, tuấn kiệt tuổi trẻ mà nàng gặp qua không phải số ít, ai cũng anh tuấn phong lưu. 

Nhưng so với thiếu niên trước mặt thì lại như ánh sáng đom đóm và trăng sáng, cá chạch và chân long, căn bản không thể so bì. 

Thậm chí cả vị hôn phu kia của nàng, Đại hoàng tử của Thanh Long Cổ Quốc, cũng thanh tú tuấn dật, thiên phú siêu phàm, nhưng so với thiếu niên trước mặt thì vẫn có vẻ ảm đạm không ánh sáng. 

Ở bên cạnh Quân Tiêu Dao, Quân Linh Lung ăn vận cung trang, đi theo sau hắn nửa nhịp. 

Bái Ngọc Nhi nhìn thấy chi tiết này thì dưới đáy lòng càng hít sâu một hơi. 

Quân Linh Lung là quý nữ của Quân gia, là tồn tại mà cả nàng cũng phải lấy lòng nịnh bợ, kết quả hiện tại, sao cứ cảm thấy như biến thành nha hoàn tùy tùng thế này? 

“Rốt cục vị thiên kiêu Quân gia này có lai lịch gì, chẳng lẽ là một vị Tự Liệt?” Trong lòng Bái Ngọc Nhi dâng lên sóng gió. 

“Ngươi chính là Bái Ngọc Nhi?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi. 

“Đúng vậy.” Bái Ngọc Nhi hơi hành lễ, nhưng rất dè dặt. 

Nàng cũng phục hồi tinh thần. 

Thiếu niên trước mặt siêu nhiên đến mấy thì đã sao, còn không phải có mưu đồ với nàng à>? 

Một khi đã vậy, nàng cũng không cần thiết quá mức hèn mọn, tự hạ giá trị bản thân. 

“Ngươi muốn cầu một gốc Bất Tử Dược, cứu phụ thân của ngươi?” Quân Tiêu Dao tiếp tục hỏi. 

“Không sai, hy vọng công tử có thể đại phát thiện tâm, vươn viện thủ giúp.” Bái Ngọc Nhi thong dong nói, giọng điệu lại không có chút nhún nhường nào. 

Quân Tiêu Dao thấy tình cảnh này thì hơi nhướng mày. 

Tại sao hắn lại cảm thấy thái độ này... 

Không quá thích hợp. 

Giống như nàng căn bản không phải tới xin thuốc, mà đến đòi lấy như điều đương nhiên. 

“À? Nhưng ngươi có thể cho ta một lý do không, dù sao Bất Tử Dược cũng không phải từ trên trời rơi xuống.” Quân Tiêu Dao nói với giọng điệu lạnh nhạt. 

Ngọc nhan của Bái Ngọc Nhi hơi cứng lại, sau đó khóe miệng nhếch lên một tia chê cười nhàn nhạt. 

Quả nhiên là mang theo mục đích sao? 

Nhưng tất nhiên Bái Ngọc Nhi không có khả năng lấy mình làm điều kiện để trao đổi Bất Tử Dược. 

Nàng mở miệng nói: “Công tử không phải phàm nhân, chắc hẳn có địa vị không tầm thường ở Quân gia, hẳn sẽ không thiếu Bất Tử Dược, mà công tử dâng ra một gốc Bất Tử Dược là có thể cứu lại một sinh mệnh.” 

“Không chỉ như thế, cứu phụ hoàng của ta là cứu tánh mạng hàng tỉ con dân của cả Chu Tước Cổ Quốc.” 

“Điều này đối với công tử cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, lại có thể thu hoạch công đức và mỹ danh, chẳng lẽ công tử không muốn làm sao?” Bái Ngọc Nhi mở miệng, cứ như đứng ở điểm cao đạo đức. 

Quân Tiêu Dao có năng lực cứu tế, vì sao không làm chứ? 

Năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, chẳng lẽ không phải sao? 

Nghe ngôn luận có hơi quen tai này, Quân Tiêu Dao lại có chút buồn cười. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.