Chương 130
Nhưng khi ánh mắt gã dừng lại trên người Khương Lạc Ly, vẻ mặt âm trầm hơi dịu lại, đáy mắt cũng mơ hồ lộ ra một tia kinh diễm.
Bản thân Dương Bàn có ham mê mở hậu cung thu thập mỹ nhân.
Khương Lạc Ly trông có vẻ đáng yêu trong trẻo, nhỏ xinh động lòng người, đổi lại là ai, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng cũng sẽ bị kinh diễm.
Thậm chí còn mơ hồ sinh ra cảm giác muốn khi dễ.
Cảm nhận được tầm mắt dâm tà của Dương Bàn, trên da thịt tuyết trắng của Khương Lạc Ly nổi đầy da gà, có cảm giác thật ghê tởm.
“Con bọ cánh cứng nhà ngươi nhìn cái gì mà nhìn!” Khương Lạc Ly lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Dương Bàn cũng không ngại, còn khẽ cười và nói: “Hhòn ngọc quý trên tay Khương gia, quả nhiên có dung nhan phi phàm.”
D*c vọng trong lòng gã bắt đầu dâng trào.
Nếu không phải hôm nay tới tranh đoạt vị trí phò mã thì Dương Bàn thật sự muốn thu phục Khương Lạc Ly.
Hình như đã nhận ra ý đồ của Dương Bàn, đôi mắt xinh đẹp của Khương Lạc Ly trừng to, khuôn mặt nhỏ trong trẻo tức giận đến đỏ lên.
“Con bọ cánh cứng ghê tởm, nhận lấy cái chết!”
Khương Lạc Ly không màn hậu quả mà trực tiếp ra tay.
Nàng phất bàn tay nhỏ ra, linh khí trong thiên địa như hội tụ lại rồi hóa thành một chưởng ấn linh khí cuồn cuộn, trấn áp về hướng Dương Bàn.
“Không hổ là Nguyên Linh Đạo Thể, giơ tay nhấc chân thôi đã dẫn động đại thế thiên địa.”
Rất nhiều người đều tán thưởng.
Dương Bàn thấy thế thì sắc mặt cực kỳ nhẹ nhàng mà tùy ý dựng tay lên, Thương Mang Thần Thương bay ra, thương mang kh ủng bố cắt qua trời cao, đâm về hướng chưởng ấn linh khí kia.
Dương Bàn vừa ra tay thì đã để lộ tu vi.
Gã cũng đạt tới Quy Nhất Cảnh đại viên mãn.
Mà sở dĩ nhiều thiên kiêu mắc kẹt ở cảnh giới này, không phải là vì họ không thể đột phá.
Mà là cảnh giới Hợp Đạo tiếp theo cần tìm được linh loại, tiên loại phù hợp với bản thân.
Linh loại tiên loại cấp bậc bất đồng sẽ mang đến ảnh hưởng rất quan trọng đối với tốc độ tu luyện và thực lực sau đó.
Một ít tiên loại hi hữu, như cây non Thế Giới Thụ, Hồng Mông tử khí chủng..v…v, có thể mang đến gia trì kh ủng bố cho thiên kiêu.
Bởi vậy, không có thiên kiêu nào sẽ tùy tùy tiện đột phá đến Hợp Đạo Cảnh.
Ầm vang!
Thương mang va chạm vào chưởng ấn linh khí, sau đó trực tiếp xuyên thủng nó.
Nguyên Linh Đạo Thể của Khương Lạc Ly có sức chiến đấu không yếu, nhưng am hiểu nhất lại nằm ở phương diện tu luyện.
Mà Dương Bàn mặc thần trang, cảnh giới tu vi cũng đứng đầu.
Cho nên Khương Lạc Ly muốn đối phó với Dương Bàn, hiển nhiên không phải chuyện đơn giản.
Ánh mắt Dương Bàn chợt lóe, tiếp tục ra tay, Thương Mang Thần Thương trong tay vẽ ra từng thương mang đen nhánh đáng sợ.
Cường chiêu, Thiên Ma loạn vũ!
Hư không như sôi trào, thương mang làm bạo loạn cả thiên địa, đánh về hướng Khương Lạc Ly.
Dưới đáy lòng Dương Bàn sinh ra một tia tà niệm quái ác.
Khương Lạc Ly đáng yêu như vậy, đánh một quyền hẳn sẽ khóc thật lâu đúng không?
Đôi mắt xinh đẹp ngập nước của Khương Lạc Ly cũng lộ ra chút trầm trọng.
Nàng nói muốn thay thế Quân Tiêu Dao dạy cho Dương Bàn một bài học, nhưng hiện tại xem ra, thực lực của Dương Bàn thật sự không phải tầm thường.
“Quá đáng rồi.” Khương Thánh Y nhíu đôi mày đẹp lại.
Ngay vào lúc nàng muốn ra tay.
Bỗng có một chưởng ấn kim sắc vô cùng to lớn mãnh liệttừ trên trời giáng xuống, ầm ầm nện vào Dương Bàn!
“Là ai!”
Sắc mặt Dương Bàn đột nhiên thay đổi, đồng tử co rút kịch liệt lại, một áp lực kh ủng bố trút xuống, cả thương mang gã phóng ra cũng bị nghiền nát.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Dương Bàn bị đánh trở tay không kịp, chỉ có thể lấy thần khải Thiên Mang Giác phòng ngự, đồng thời giơ ngang thương chắn lại.
Oanh!
Chưởng ấn ẩn chứa sức mạnh cuồn cuộn trực tiếp đập cả người Dương Bàn lún xuống mặt đất, mặt đất chung quanh lan tràn những khe nứt thô to.
Vào giờ phút này, toàn bộ Tử Cấm Thành ầm ĩ giống như bị đóng băng.
Vẻ mặt của vô số người đều đọng lại.
Quan Quân Hầu vừa rồi còn vô cùng trương dương, mang theo uy thế vô địch, giờ phút này đã bị đập lún vào trong đất.
Tương phản này quá lớn, khiến rất nhiều người một lúc lâu sau cũng không phục hồi tinh thần lại.
Mà lúc này, một giọng nói lạnh nhạt mang theo thong dong mới chậm rãi truyền đến: “Đây là thứ gọi là Quan Quân Hầu sao? Chỉ thường thôi.”
Nghe giọng nói này, ánh mắt mọi người đều đột nhiên nhìn lên trời cao.
Một con Cửu Đầu Sư Tử như tòa thành hoàng kim chở hai bóng dáng xuất hiện.
Bóng dáng bạch y đứng phía trước đắm chìm trong tiên huy, siêu nhiên tuyệt đại, giọng nói lạnh nhạt mà nghiền ngẫm kia truyền ra từ miệng hắn.
“Là Thần Tử Quân gia, rốt cuộc hắn cũng tới!”
Nơi nơi sôi trào, cả trường ồ lên!
Bắt đầu từ lúc Dương Bàn đưa ra tin ước chiến, mọi người đều chờ mong Quân Tiêu Dao sẽ đáp lại thế nào.
Nhưng Quân Tiêu Dao trước sau vẫn chưa từng trả lời.
Điều này làm một ít thế lực đối địch bắt được nhược điểm, dùng sức bôi đen Quân Tiêu Dao.
Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao xuất hiện.
Vẫn cường thế trước sau như một!
Vừa rồi Quan Quân Hầu còn kiêu căng kiệt ngạo, không ngừng nhảy nhót, giờ phút này lại mặt xám mày tro, đứng lên từ cái khe trên mặt đất.
Gã cũng không bị thương nặng, chỉ là thực sự có chút mất thể diện.
“Quân Tiêu Dao, ngươi dám đánh lén!” Sắc mặt Dương Bàn lạnh lẽo đến đáng sợ, xấu hổ buồn bực vô cùng.
Nếu không phải đột nhiên không kịp phòng bị, gã sẽ không chật vật như vậy.
“Ngươi chụp một con ruồi bọ, chẳng lẽ còn muốn hỏi trước ruồi bọ có đồng ý hay không à?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nhìn thoáng qua Dương Bàn.
Giọng điệu của hắn hết sức miệt thị.
Hành động này không phải kiêu ngạo, mà là vô địch chi thế bẩm sinh đã có.
Dương Bàn nghe vậy thì mặt đều tái đi, gã thân là thổ hoàng đế của Bàn Võ Thần Triều, chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy.
Mà bên kia, khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Ly đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó hoan hô một tiếng, chạy còn nhanh hơn thỏ, trực tiếp lắc mình tới bên cạnh Quân Tiêu Dao, giống như bạch tuộc treo trên người hắn.
Như là một vật trang sức đáng yêu.
“Tiêu Dao ca ca, Lạc Ly biết ngươi sẽ đến mà!” Khương Lạc Ly cười tươi đến mức mắt cong thành ánh trăng non.
“Đi xuống.” Quân Tiêu Dao bất đắc dĩ.
“Không, người ta đã hai năm lẻ bốn tháng mười sáu ngày ba canh giờ ba mươi phút chưa gặp được Tiêu Dao ca ca.” Khương Lạc Ly chu mỏ nói, có chút tủi thân.
Quân Tiêu Dao nghe vậy thì càng xấu hổ.
Sao hắn cảm thấy Khương Lạc Ly có tiềm chất bệnh kiều(1).
(1) Bệnh kiều: là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác...