Thần Tử Hoang Cổ

Chương 135



Chương 135 

Tất cả mọi người trừng to đôi mắt, nhất thời không biết nên lộ ra vẻ mặt gì. 

Trước đó Dương Bàn bị đập lún vào đất, còn có thể nói là bị đánh bất ngờ không kịp phòng bị. 

Vậy hiện tại thì sao? 

Quân Tiêu Dao đang đường đường chính chính, trực tiếp tung một chưởng ấn Dương Bàn xuống đất cọ xát. 

Cái này thì tính là gì? 

Ồ... 

Tiếng suýt xoa truyền khắp bát phương. 

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Quân Tiêu Dao đều mang theo hoảng sợ. 

“Sao ta cảm thấy, một chiêu vừa rồi của Thần Tử Quân gia có chứa tiên ý?” 

“Đúng vậy, vậy cũng quá kh ủng bố, Thần Tử Quân gia chỉ mới có tu vi Quy Nhất Cảnh mà đã làm người ta cảm thấy giống như tiên thần.” 

Quân Tiêu Dao không ra tay thì thôi. 

Vừa ra tay đã kinh vi thiên nhân (1)! 

(1) khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy 

“Sao có thể, sao hắn có thể mạnh đến mức này?” Gương mặt Tiêu Trần cũng dại ra. 

Hắn ta cho rằng thực lực hiện giờ của mình đã dần đuổi kịp Quân Tiêu Dao. 

Nhưng hiện tại xem ra, chênh lệch vẫn như lạch trời! 

Hắn ta bị Quan Quân Hầu đánh bại, mà hiện tại, Quan Quân Hầu lại bị Quân Tiêu Dao một chưởng chụp vào đất. 

Sự tương phản này càng chứng tỏ chênh lệch giữa hắn ta và Quân Tiêu Dao còn chưa thể ngắn lại! 

“Cái tên này...” Vẻ mặt Diệp Tinh Vân cũng trầm trọng rất nhiều. 

Mặc dù hắn ta thức tỉnh một ít ký ức, tu vi bắt đầu tăng mạnh. 

Nhưng giờ phút này nhìn thấy Quân Tiêu Dao ra tay, hắn ta vẫn có cảm giác sởn tóc gáy. 

Những thiên kiêu còn lại cũng có suy nghĩ này. 

Trên khán đài, Võ Minh Nguyệt thấy cảnh tượng này thì nội tâm không biết có cảm giác gì. 

May mắn cũng có, giật mình cũng có. 

Ít nhất, nếu Quân Tiêu Dao có thể đánh bại Dương Bàn, nàng không cần gả cho Dương Bàn. 

Nhưng... 

Chẳng lẽ phải gả cho Quân Tiêu Dao? 

Võ Minh Nguyệt cắn môi, suy nghĩ miên man trong lòng. 

Nếu Quân Tiêu Dao thật sự muốn cưới nàng làm phò mã, vậy nên làm sao bây giờ? 

Nhưng nghĩ lại, lấy tính cách thanh lãnh cao ngạo của Quân Tiêu Dao, phỏng chừng cũng không quá nhìn trúng mình. 

Võ Minh Nguyệt nghĩ đến đây thì sắc mặt hơi ảm đạm. 

Trong mắt Quân Tiêu Dao, nàng chỉ là một quân cờ dùng để uy hiếp và lợi dụng mà thôi. 

Trong chiến cuộc. 

Dương Bàn đứng dậy từ mặt đất, sắc mặt lãnh lệ xưa nay chưa từng có. 

Gã biết, nếu không dùng đến sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm thì căn bản không có khả năng đối phó Quân Tiêu Dao. 

Mà lúc này, hai người Hoàng Huyền Nhất và Phượng Thanh Linh lại lắc mình đi ra, trực tiếp ra tay với Quân Tiêu Dao. 

Mục đích bọn họ tới đây vốn chính là điều tra thực lực của của Quân Tiêu Dao. 

“Quân Tiêu Dao, ta phải báo mối thù trước đó ở Tiên Quỳnh Lâu vào hôm nay!” Phượng Thanh Linh giơ tay, pháp lực hùng hồn hóa thành thất luyện rồi phụt ra. 

Hoàng Huyền Nhất cũng ra tay, chung quanh hiện lên phù văn phượng hoàng, cứ như từng đại tinh màu đỏ đậm, oanh kích về hướng Quân Tiêu Dao. 

Quân Tiêu Dao không để bụng, hắn dùng một tay thao túng Binh Phạt Quyết, những thần binh đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa chi chít hiện lên quanh thân, cứ như biến thành một dòng nước lũ kim sắc, thổi quét về hướng hai người kia. 

Ầm vang! 

Như một viên lại một viên đại tinh nổ tung. 

Lấy thực lực hiện giờ của Quân Tiêu Dao, thi triển thủ đoạn nào thì uy lực cũng cực kỳ kinh người. 

Phượng Thanh Linh đã chịu trùng kích, oa một tiếng phun ra máu tươi, thân thể mềm mại bay ngược ra sau. 

Nàng không chịu được nổi một chiêu của Quân Tiêu Dao. 

Hoàng Huyền Nhất còn đỡ, chỉ bị đẩy lui. 

Chẳng qua hai tay hắn ta đang run lên nhè nhẹ, trong mắt lộ ra một tia kinh sắc. 

Thực lực của Quân Tiêu Dao vượt xa dự đoán của hắn ta! 

Đúng lúc này, ánh mắt Diệp Tinh Vân chợt lóe, cũng ra tay. 

Hắn ta đẩy ngang một tay, một ngôi sao xuất hiện, ầm vang nghiền áp hư không, dao động kinh người. 

“Ừm?” Quân Tiêu Dao khẽ nhướng đuôi mày. 

Cảm giác Diệp Tinh Vân mang đến cho hắn luôn có chỗ nào không đúng. 

Không đơn thuần chỉ là thực lực tăng lên, mà là một loại biến hóa vi diệu. 

Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới, đôi mắt Diệp Tinh Vân vô cùng thâm thúy, mang theo một cảm giác lạnh lẽo và thăm dò. 

Khác xa dáng vẻ thiếu niên kiệt ngạo trước kia. 

“Chẳng lẽ...” Trong lòng Quân Tiêu Dao hiện lên suy đoán nào đó. 

Hắn cũng không nhàn rỗi, một tay tung ra Nhân Vương Ấn, bóng dáng Đế Hoàng khổng lồ đỉnh thiên địa hiện hóa ra. 

Một ấn trấn thiên địa! 

Chiêu thức của Diệp Tinh Vân trực tiếp bị phá giải, thân thể hắn ta cũng ầm ầm bị đẩy lui, khí huyết trong ngực quay cuồng không thôi. 

“Thực lực của Quân Tiêu Dao đã gia tăng nhanh như vậy sao?” Ánh mắt Diệp Tinh Vân trầm lãnh. 

Hắn ta vốn tưởng mình thức tỉnh ký ức rồi thì tốc độ tu luyện đã xem như nghịch thiên. 

Nhưng chưa từng nghĩ đến, tốc độ tu luyện của Quân Tiêu Dao còn nhanh hơn hắn ta. 

“Hay là, kể cả đời trước của ta cũng thua kém Quân Tiêu Dao?” Diệp Tinh Vân bỗng nghĩ đến. 

Hắn ta lắc lắc đầu, cảm thấy không có khả năng. 

Trong trí nhớ của hắn ta, bóng dáng khoác nhật nguyệt sao trời kia tuyệt đối là chí cường giả trong thiên địa. 

Sao Quân Tiêu Dao có thể so được? 

“Thần Tử Quân gia à, để Vương Cương ta đụng độ một lần!” 

Bỗng dưng, bắc địa Vương gia Vương Cương cũng ra tay. 

Gã đưa tay tung ra quyền ấn, kim quang chợt phóng, toàn bộ cánh tay như bị nhuộm đẫm thành kim sắc, lạc ấn rất nhiều phù văn. 

“Là tuyệt học của Vương gia, Kim Cương Phù Đồ Thủ, nghe đồn là Vương gia có được từ Tiểu Tây Thiên.” Ánh mắt một số người lộ ra dị sắc. 

Đây là một môn thần thông cực kỳ cường đại, đánh ra một kích có thể chấn vỡ núi sông, không gì không phá. 

“Bắc địa Vương gia?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm. 

Nổi tiếng nhất Bắc địa Vương gia không có gì khác ngoài vị Vương gia Thiếu Đế có Đại Đế chi tư kia. 

Trong mắt Quân Tiêu Dao, hắn ta quả thực là một cây rau hẹ tươi tốt. 

Khí vận của Vương gia Thiếu Đế thật sự còn kh ủng bố hơn cả Dương Bàn. 

Vương Cương trước mắt là đệ đệ của Vương Đằng, thực lực cũng không yếu. 

Nhưng đáng tiếc gã lại đụng phải Quân Tiêu Dao. 

Thậm chí Quân Tiêu Dao còn chưa tung ra thần thông võ học, chỉ đơn thuần đánh ra một quyền. 

Dựa vào cường độ thân thể của bản thân Hoang Cổ Thánh Thể là đủ để nghiền áp. 

Răng rắc! 

Quyền phong hai người đan xen, vẻ mặt Vương Cương đột nhiên thay đổi. 

Gã chỉ cảm thấy, một lực phản chấn khủ ng bố không thể ngăn cản truyền đến từ quyền phong. 

Kim Cương Phù Đồ Thủ của gã trực tiếp bị đánh bại, cốt cách toàn bộ cánh tay như rách nát, cả người bay ngược ra sau. 

Nhìn thấy Vương Cương bị một kích đánh lui, rất nhiều người đều khiếp sợ. 

Hay là ở đây thật sự không có thiên kiêu nào có thể địch lại Quân Tiêu Dao? 

“Quân Tiêu Dao, mối thù giết cha, mối hận diệt quốc, ta muốn ngươi trả lại gấp trăm ngàn lần!” 

Tiêu Trần đã nhịn không được, rốt cuộc cũng ra tay. 

Hắn ta trực tiếp biến thành hình thái nửa long nhân, thúc giục Thanh Thiên Hóa Long Quyết tới cực hạn. 

Sau lưng hắn ta kéo dài ra long dực, ngoài thân phủ đầy vảy, bàn tay biến thành long trảo dữ tợn mà bén nhọn. 

Hắn ta có tốc độ cực nhanh, hóa thành một tàn ảnh màu xanh lá, lao đến muốn xé nát Quân Tiêu Dao! 

“Tiêu Trần, ngươi cũng nhảy nhót đủ lâu rồi đúng không, là chán sống sao?” 

Quân Tiêu Dao lộ ra vẻ mặt hờ hững, hắn thúc giục long khí, đánh ra một tay, pháp lực ngập trời hóa thành long trảo. 

Đó là tuyệt học của Tổ Long Sào, Tiệt Long Thủ! 

Oanh! 

Kích này của Quân Tiêu Dao thêm vào một tỷ cân cự lực. 

Thần lực mênh mông mà cuồn cuộn khiến hư không cũng chấn động, tiếng chém gió bén nhọn mà chói tai. 

Phụt! 

Kích này gần trực tiếp đánh nát nửa người Tiêu Trần, máu bắn lên trời cao. 

Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật hờ hững, hắn bước ra một bước, trực tiếp xé đôi long dực sau lưng Tiêu Trần xuống! 

“A!” 

Tiêu Trần phát ra một tiếng hét thảm, phun ra máu tươi, thân thể bay theo một đường cong rồi đập mạnh xuống đất. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.