Thần Tử Hoang Cổ

Chương 145



Chương 145 

Hiện giờ Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm đang nằm trong tay Dương Bàn. 

Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm thì thuộc về Quân Tiêu Dao. 

Cuối cùng chỉ còn lại Bàn Hoàng Hư Không Kiếm. 

“Không vội, sở dĩ ta giữ một mạng cho Dương Bàn, không phải là vì để hắn làm cu li, đi tìm Bàn Hoàng Hư Không Kiếm sao, đến lúc đó ta chỉ cần đoạt của hắn thì được rồi.” 

Quân Tiêu Dao tính toán không bỏ sót điều gì, đã sớm nghĩ tới chuẩn bị sau đó. 

Giá trị tồn tại duy nhất của Dương Bàn chính là giúp hắn tìm kiếm Bàn Hoàng Hư Không Kiếm cuối cùng. 

Hiển nhiên Bàn Võ Thần Chủ cũng ôm ý tưởng này. 

Nhưng Quân Tiêu Dao không ngại, vật hắn phải có được thì không ai có thể đoạt đi. 

“Chỉ tính đến Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm này thôi đã coi như không đi uổng công một chuyến.” Quân Tiêu Dao tiếp tục đi tới. 

Dù cuối cùng Quân Tiêu Dao không tìm được cơ duyên lột xác của Thánh Thể Dị Tượng thì hắn cũng không có gì tiếc nuối. 

Một thanh kiếm đã đủ hồi vốn rồi. 

Sau khi thoát khỏi những con rối thanh đồng đó, Quân Tiêu Dao tiếp tục thâm nhập vào Bàn Võ Lăng. 

Cung điện cổ xưa phủ tro bụi thật dày. 

Đa số cung điện trong đó đều trống rỗng. 

Hiển nhiên, cơ duyên bên trong đã sớm bị Bàn Võ Thần Triều cướp đoạt đi rồi. 

Còn về một ít thánh đan, bảo dược, thánh dược, binh khí vương hầu … tình cờ thất lạc kia, Quân Tiêu Dao hoàn toàn không thèm để ý. 

Lúc này, một cung điện đặc thù bỗng xuất hiện trong tầm nhìn của Quân Tiêu Dao. 

Cung điện kia nằm trong một góc hẻo lánh nhất sâu trong Bàn Võ Lăng, chung quanh cỏ hoang mọc thành cụm. 

Bên ngoài thậm chí có một ít xiềng xích bao quanh khu vực đó, cứ như không muốn để người ta tiếp cận. 

“Hả... Đó là...” Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi trầm xuống. 

Trong Bàn Võ Lăng, đa số mọi nơi đều có thể nhìn thấy lạc ấn có người từng tra xét. 

Chỉ có cung điện kia giống như không có vết chân. 

Hơn nữa hình như chung quanh có sương mù huyết sắc đang lượn lờ. 

Điều làm Quân Tiêu Dao cảm thấy tò mò không chỉ là dị trạng của cung điện kia. 

Còn bởi vì trong mơ hồ Hoang Cổ Thánh Thể của hắn lại có một tia phản ứng. 

Quân Tiêu Dao thầm đưa ra quyết định, trực tiếp bước chậm đến đó. 

Hắn đẩy cửa cung điện ra, bên trong là một mảnh đen nhánh. 

Từng luồng âm phong thổi quét ra, người bình thường tuyệt đối sẽ sợ tới mức lông tơ dựng ngược, Quân Tiêu Dao lại thản nhiên tự tại. 

Hoang Cổ Thánh Thể của hắn khắc chế tất cả yêu quỷ tà ám, sức mạnh âm u, cho nên căn bản không sao cả. 

Đúng lúc này, sâu trong hắc ám vang lên tiếng xiềng xích xôn xao. 

Cảm giác này giống như một thứ gì bị xiềng xích cầm tù đang bắt đầu di chuyển. 

“Hừm?” Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao ngưng thần tập trung. 

Một quyền phong huyết sắc bỗng bay ra từ sâu trong hắc ám. 

Đồng thời còn có tiếng dã thú gào rống vang lên. 

“Cái quỷ gì?” 

Quân Tiêu Dao đẩy ngang cánh tay phải ra, hai mươi khối Đại La Tiên Cốt tỏa ánh sáng, khí tức vô cùng thần thánh lượn lờ, va chạm với quyền phong huyết sắc kia. 

Oanh! 

Một tiếng chấn động làm cả tòa cung điện đều run rẩy. 

Mà dưới ánh hào quang chiếu rọi của Đại La Tiên Cốt, hắn cũng thấy rõ bóng dáng trước mặt. 

Đó là một bóng dáng tóc dài rũ đến mặt đất, nhìn giống như dã nhân. 

Đôi mắt màu đỏ tươi kia tràn ngập hỗn loạn cuồng bạo. 

Nhưng điều Quân Tiêu Dao để ý không phải hình tượng của dã nhân này, mà là thể chất của gã. 

Gã cũng có Hoang Cổ Thánh Thể! 

Phanh! 

Sau một kích va chạm, Quân Tiêu Dao và bóng dáng dã nhân kia cùng lùi lại. 

Cánh tay Quân Tiêu Dao tê dại cả đi. 

“Cũng may có Đại La Tiên Cốt và Tượng Thần Trấn Ngục Kính gia trì, bằng không kết quả khó đoán trước được.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao rất trầm trọng. 

Tại sao trong cung điện bị đóng kín sâu trong Bàn Võ Lăng lại xuất hiện một Hoang Cổ Thánh Thể? 

Còn không phải Hoang Cổ Thánh Thể bình thường. 

Hắn cảm thấy Hoang Cổ Thánh Thể này như trải qua cải tạo nào đó, là Đọa Lạc Thánh Thể đã bị dị biến. 

Không sai, chính là Đọa Lạc Thánh Thể! 

Bởi vì khí huyết Thánh Thể đều là kim sắc lộng lẫy mà thần thánh, mà khí huyết của Đọa Lạc Thánh Thể này lại là một màu đỏ sậm bất tường. 

“Khối Đọa Lạc Thánh Thể này tuyệt đối không phải là Bàn Võ Đại Đế, rốt cuộc là tồn tại ra sao?” 

Dưới đáy lòng Quân Tiêu Dao tràn ngập nghi hoặc khó hiểu. 

… 

Là ai biến Hoang Cổ Thánh Thể thành Đọa Lạc Thánh Thể? 

Trực giác nói cho Quân Tiêu Dao biết, hẳn không phải bút tích của đám người Bàn Võ Thần Chủ. 

Nếu thật sự do đám người Bàn Võ Thần Chủ làm thì cũng không cần thiết phong ấn lại trong Bàn Võ Lăng này. 

Khối Đọa Lạc Thánh Thể này càng giống đã bị phong ấn ở đây từ rất lâu trước kia. 

Đám người Bàn Võ Thần Chủ cũng không quan tâm đ ến. 

Phỏng chừng bọn họ cũng không quản được. 

Bởi vì khối Đọa Lạc Thánh Thể trước mắt gần như đánh mất lý tính và thần thức, giống như một con dã thú điên cuồng. 

Rống! 

Ngay vào lúc khối Đọa Lạc Thánh Thể muốn trùng sát đến lần nữa thì thân thể nó lại bị hạn chế. 

Có xiềng xích quấn quanh cổ, cổ tay và cổ chân gã, trên đó còn có phù văn trấn áp chi chít. 

Quân Tiêu Dao hơi bước ra sau một chút thì sẽ không bị Đọa Lạc Thánh Thể công kích trúng. 

“Khó trách ta cảm thấy sức mạnh của khối thánh thể này không đặc biệt mạnh, thì ra là bị phong ấn rồi.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm. 

Đều là Hoang Cổ Thánh Thể nên hắn cũng mơ hồ nhận ra. 

Khối Đọa Lạc Thánh Thể trước mặt đã đánh vỡ được chừng bốn sợi gông xiềng. 

Ở hoàn cảnh cận cổ thì điều này đã là cực kỳ không dễ. 

Dù sao không phải ai cũng như Quân Tiêu Dao, trời sinh đã đánh vỡ mười lớp gông xiềng. 

Hơn nữa Quân Tiêu Dao cũng đại khái phát hiện tu vi của khối Đọa Lạc Thánh Thể này nằm khoảng Thánh Nhân Cảnh. 

Ánh mắt Quân Tiêu Dao biến ảo. 

Có xiềng xích phong ấn, khối Đọa Lạc Thánh Thể này còn không thể uy hiếp được hắn. 

Chỉ là nếu rời đi như vậy thì Quân Tiêu Dao thật sự có chút không cam lòng. 

Hắn tin chắc sâu trong tòa cung điện này, nhất định có bí mật nào đó liên quan đến Hoang Cổ Thánh Thể. 

Quân Tiêu Dao nhìn về phía Đọa Lạc Thánh Thể, trong đầu bỗng chợt lóe linh quang. 

“Nếu có thể tạm thời trấn áp khối Đọa Lạc Thánh Thể này, sau đó mang đi...” Quân Tiêu Dao suy tư. 

Thật vất vả mới tiến vào Bàn Võ Lăng một lần, vật nào có thể mang đi thì Quân Tiêu Dao nhất định phải đem đi. 

Không cần thiết khách sáo với Bàn Võ Thần Triều. 

Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao cũng nảy ra một ý tưởng, hắn lấy khí huyết Hoang Cổ Thánh Thể của bản thân, tạm thời ngăn chặn ma tính hỗn loạn của Đọa Lạc Thánh Thể. 

Biện pháp này chưa chắc thành công trăm phần trăm, nhưng có thể thử một lần. 

Quân Tiêu Dao đầu tiên là thúc giục dị tượng Vạn Thánh Triều Bái, hư không chung quanh hiện lên hư ảnh vạn bóng dáng thánh nhân, cùng bái lạy Quân Tiêu Dao. 

Một sức mạnh to lớn cuồn cuộn đè ép tứ phương, dù là Đọa Lạc Thánh Thể kia cũng bị áp chế rất nhiều. 

Sau đó Quân Tiêu Dao bắt đầu thúc giục khí huyết của Hoang Cổ Thánh Thể. 

Khí huyết ánh vàng rực rỡ bốc lên, mang theo một khí tức thần thánh, điềm lành, tinh lọc tất cả tà ám. 

Quân Tiêu Dao giơ tay tìm tòi, khí huyết kim sắc vô tận hóa thành một lạc ấn khí huyết ánh vàng rực rỡ trong tay hắn. 

Quân Tiêu Dao trực tiếp chưởng ra một cái, đánh lạc ấn khí huyết này lên trán Đọa Lạc Thánh Thể. 

Đọa Lạc Thánh Thể phát ra tiếng gào rống, khói trắng xèo xèo trào ra từ đỉnh đầu nó. 

Quân Tiêu Dao liên tục chuyển vận khí huyết kim sắc, rốt cuộc cũng tạm thời phong ấn thần thức hỗn loạn này. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.