Thần Tử Hoang Cổ

Chương 148



Chương 148 

Sau khi yến hội Bàn Võ Thần Triều kết thúc, những chuyện xảy ra trong đó cũng truyền khắp Hoang Thiên Tiên Vực. 

Trong lúc nhất thời, Quân Tiêu Dao lại trở thành đối tượng để vô số người nghị luận và cảm thán. 

Lần trước khi hắn gây nên oanh động như vậy là lúc chống lại ma thi chí tôn ở bí tàng Nguyên Thiên. 

Nhưng lần này thì càng thêm oanh động. 

Bởi vì Quân Tiêu Dao ra tay vả mặt cả một bất hủ thần triều! 

Đương nhiên, cũng có một ít nam tử cảm thấy đáng tiếc thay cho Võ Minh Nguyệt. 

Qua vụ bê bối này, hồng nhan giai nhân tốt đẹp này coi như không tuyển phò mã được nữa. 

Quân Tiêu Dao vốn có thể làm phò mã, nhưng lại chướng mắt Võ Minh Nguyệt. 

Điều này làm rất nhiều tu sĩ nam tính căm giận, chênh lệch giữa người với người có thể lớn đến mức này sao. 

Nữ thần mà bọn họ không thể với tới, Quân Tiêu Dao lại khinh thường nhìn lại, lười muốn. 

Sau khi yến hội kết thúc, thế lực khắp nơi rời đi, đám người Khương Lạc Ly cũng lưu luyến không rời mà đi về. 

Trải qua sự kiện lần này, Khương Lạc Ly càng thích và sùng bái Quân Tiêu Dao. 

Ít nhất Quân Tiêu Dao không phải loại tra nam không cự tuyệt bất cứ nữ nhân nào. 

Quân Tiêu Dao cũng thực bất đắc dĩ, hắn chỉ không muốn liên hôn với nữ nô của mình mà thôi. 

Sao đồn một cái đã biến thành nam nhân ba tốt trong mắt nữ nhân khác thế này? 

Những nữ nhân đó cũng não bổ quá lợi hại rồi. 

Xong việc, Quân Tiêu Dao cũng không trực tiếp rời đi mà nán lại ở hoàng đô mấy ngày. 

Sở dĩ hắn ở lại, tất nhiên là vì còn một việc phải làm. 

Đêm dài, hoàng cung Tử Cấm Thành, mọi âm thanh đều im ắng đi. 

Một bóng dáng bạch y lặng lẽ đi tới trước một thiên điện, đó là Quân Tiêu Dao. 

Ở cửa có một tiểu nha hoàn đang mơ mơ màng màng ngủ gật, đó là thị nữ bên cạnh Võ Minh Nguyệt - Hỉ Nhi. 

Đôi mắt xinh đẹp của Hỉ Nhi mông lung nhập nhèm, bỗng nhìn thấy dưới ánh trăng có một bóng dáng bạch y siêu tuyệt đang chậm rãi đi đến, nàng nhất thời mơ hồ. 

“Là tiên nhân hạ phàm sao?” Hỉ Nhi lẩm bẩm nói. 

Nàng cho rằng mình đang nằm mơ. 

“Võ Minh Nguyệt ở bên trong đúng không?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi. 

“Là... Là Thần Tử của Quân gia!” Hỉ Nhi bỗng tỉnh táo lại, trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, gương mặt hiện lên vui sướng kích động. 

Nàng giống như gà con mổ thóc mà gật đầu và nói: “Công chúa điện hạ ở trong đó.” 

“Được.” Quân Tiêu Dao trực tiếp đẩy cửa bước vào. 

Hỉ Nhi chắp tay trước ngực, vẻ mặt như muốn say. 

“Hỉ Nhi lại được nói chuyện với Thần Tử Quân gia, trời ạ, nhìn gần thì Thần Tử càng hoàn mỹ vô khuyết, như trích tiên dưới ánh trăng ...” 

Hỉ Nhi còn đang say mê dưới mị lực của Quân Tiêu Dao, không thể tự kềm chế. 

Trong cung điện, trước một bàn trang điểm. 

Khuôn mặt tuyệt đẹp của Võ Minh Nguyệt có vẻ khá tiều tụy, nàng nhìn gương đồng trước mặt mà đau thương một mình. 

Những chuyện xảy ra gần đây quá tàn khốc đối với một nữ tử như nàng. 

Bị bắt đoạn tuyệt quan hệ với Tiêu Trần, bị Quân Tiêu Dao ghét bỏ ngay trước mặt mọi người. 

Nàng đường đường là trưởng công chúa của hoàng triều, hiện tại lại trở thành một trò cười. 

Đổi lại là bất cứ nữ tử nào cũng không thể chịu đựng, thậm chí sinh ra ý định tìm đến cái chết. 

Nhưng Võ Minh Nguyệt cũng coi như kiên cường, trong lòng còn có một điều giúp nàng chống đỡ. 

Đó là Tiêu Trần. 

Nàng tin tưởng, lấy sự nghị lực và quyết tâm của Tiêu Trần, hắn ta nhất định có thể quật khởi lần nữa. 

Mà lúc này, một bạch y bóng dáng bất tri bất giác xuất hiện ở phía sau nàng. 

Gương đồng chiếu rọi ra một gương mặt tiên huy mông lung, tuấn dật tuyệt trần. 

“Quân Tiêu Dao!” 

Võ Minh Nguyệt đột nhiên tỉnh táo lại, trên mặt lộ ra chút kinh sắc, không ngờ Quân Tiêu Dao lại đến tìm mình. 

“Ngươi nên gọi ta là cái gì?” Quân Tiêu Dao nói. 

Tiếng nói của Võ Minh Nguyệt hơi cứng lại, sau đó gần như nặn ra hai chữ từ kẽ răng: “Chủ nhân...” 

“Rất tốt, xem ra ngươi còn chưa quên thân phận nữ nô của mình.” Quân Tiêu Dao cười nhạt. 

Võ Minh Nguyệt siết chặt bàn tay mềm, hơi cúi đầu xuống, nội tâm sinh ra cảm giác khuất nhục. 

“Không phải ngươi nói Minh Nguyệt không xứng với ngươi sao, vậy còn tới nơi này làm gì?” Võ Minh Nguyệt lạnh lùng nói. 

“Ngươi đang... Giận dỗi?” Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày. 

Sao hắn lại cảm thấy giọng điệu của Võ Minh Nguyệt như một oán phụ bị trượng phu vứt bỏ? 

“Không có.” Võ Minh Nguyệt quay mặt đi, sao nàng lại có cảm xúc đó được chứ. 

Quân Tiêu Dao không trở thành phò mã, nàng còn thở phào nhẹ nhõm một hơi. 

Chỉ là trước mặt mọi người, bị Quân Tiêu Dao làm thấp đi như vậy, Võ Minh Nguyệt vẫn nghẹn cục tức trong lòng. 

“A... Tính ra cũng làm ngươi bị ủy khuất, không quan tâm đ ến tâm tình của ngươi, xin lỗi.” Quân Tiêu Dao ôn hòa cười. 

Võ Minh Nguyệt hơi nâng mí mắt lên, ánh mắt thoáng có chút bất ngờ. 

Quân Tiêu Dao lại nói xin lỗi nàng? 

Hơn nữa ý cười ôn hòa kia là như thế nào? 

Sao lại loá mắt như vậy? 

Suy nghĩ của Võ Minh Nguyệt có chút hỗn loạn, nhất thời không biết nên lộ ra vẻ mặt gì. 

Chẳng lẽ Quân Tiêu Dao tới an ủi nàng? 

Ngay vào lúc Võ Minh Nguyệt nghĩ như vậy trong lòng. 

Ý cười trên mặt Quân Tiêu Dao càng sâu, mở miệng nói: “Lần này tới tìm ngươi là muốn hỏi trên người ngươi có bao nhiêu tiên nguyên, đều giao ra đây đi, đừng để ta cưỡng chế.” 

Võ Minh Nguyệt: “????” 

Hoá ra là nàng tự mình đa tình. 

Quân Tiêu Dao căn bản không phải tới an ủi nàng, mà là tới cướp tiên nguyên. 

Cho dù Quân Tiêu Dao lộ ra ý cười phúc hậu và vô hại tuấn tú, nhưng đó vẫn nụ cười là ác ma! 

“Quân Tiêu Dao... Ngươi!” Ngọc nhan trong trẻo của Võ Minh Nguyệt đỏ lên, trong lòng căm giận, thật muốn cắn Quân Tiêu Dao một cái! 

Người này quá đáng giận! 

“Thế nào, không cho?” Sắc mặt Quân Tiêu Dao lập tức trầm xuống. 

Vừa rồi vẻ mặt còn đầy ý cười, hiện tại lại âm trầm giống như bão táp. 

“Trên người ta chỉ có hơn năm mươi khối.” Võ Minh Nguyệt thầm cắn răng mà nói. 

“Giao ra đây.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói. 

Võ Minh Nguyệt căm giận giao hơn năm mươi khối tiên nguyên ra, đôi mắt xinh đẹp trừng Quân Tiêu Dao. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.