Thần Tử Hoang Cổ

Chương 149



Chương 149 

Sau khi lấy được tiên nguyên, Quân Tiêu Dao âm thầm lắc đầu. 

Xem ra công chúa của bất hủ thần triều cũng không giàu có như trong tưởng tượng của hắn. 

Nhìn ngọc nhan không có cảm xúc của Võ Minh Nguyệt, Quân Tiêu Dao hơi suy nghĩ, sau đó nói: “Ngươi còn ôm ảo tưởng đối với Tiêu Trần kia đúng không?” 

Võ Minh Nguyệt không hé răng, chỉ khẽ cắn môi ngọc. 

Quân Tiêu Dao cười một tiếng rồi nói: “Xem ra ngươi còn chưa nhận rõ gương mặt thật của Tiêu Trần, từ lúc bắt đầu hắn chỉ muốn lợi dụng ngươi để có được thân phận phò mã, sau đó được Bàn Võ Thần Triều ủng hộ để đối nghịch với ta thôi.” 

“Ngươi đừng nghĩ người nào cũng như mình vậy!” Võ Minh Nguyệt lạnh lùng nói. 

Ở phương diện này, nàng tuyệt đối tin tưởng vào nhân cách của Tiêu Trần. 

“Vậy chúng ta đánh cược không?” Quân Tiêu Dao nói. 

“Đánh cược thế nào?” Võ Minh Nguyệt hỏi. 

“Cứ đánh cược vào Tiêu Trần này, nếu phẩm cách của hắn thật sự như ngươi nói, vậy coi như ta thua, ta có thể cởi bỏ nô ấn cho ngươi.” Quân Tiêu Dao nói. 

“Lời này là thật sao?” 

Nghe Quân Tiêu Dao sẽ giải trừ nô ấn cho mình, Võ Minh Nguyệt lộ ra một chút vui sướng. 

Nàng ngày ngày đêm đêm đều muốn Quân Tiêu Dao giải trừ nô ấn. 

“Đương nhiên, nhưng nếu ta nói đúng, vậy ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện thần phục bản Thần Tử!” Quân Tiêu Dao phất tay áo, lạnh nhạt nói. 

Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì gần như không do dự mà trực tiếp gật đầu đáp ứng. 

Theo cái nhìn của nàng, Quân Tiêu Dao đang cho không nàng một cơ hội giải trừ nô ấn. 

“Cũng tốt, đánh cược như vậy đi.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi. 

Ngọc nhan tuyết trắng của Võ Minh Nguyệt lộ ra chút mong đợi. 

Rất nhanh nàng sẽ tự do, không bị Quân Tiêu Dao trói buộc nữa. 

Mà phía bên này, khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một ý cười, âm thầm lắc đầu. 

“Công chúa này quá ngốc bạch ngọt, hiện thực rất tàn khốc...” 

Ngay từ đầu Quân Tiêu Dao đã chú ý tới, khi Tiêu Trần rời đi, trong mắt hắn ta lộ ra sự điên cuồng và ngoan tuyệt. 

Một kẻ điên thì chuyện gì cũng có thể làm ra được. 

Đây cũng là một cái bẫy mà Quân Tiêu Dao sắp xếp sẵn cho Võ Minh Nguyệt. 

Vị trưởng công chúa hoàng triều này hoàn toàn bị Quân Tiêu Dao đùa bỡn trong lòng bàn tay! 

… 

Sau khi đi ra khỏi hoàng cung, Quân Tiêu Dao cũng về tới đình viện tịch mịch. 

Hắn chuẩn bị luyện hóa những tiên nguyên đó, sau đó thông qua ngọc giản đưa tin, hỏi Quân Trượng Kiếm về tung tích của Tiêu Trần. 

Hắn cứ cảm thấy sau lưng Tiêu Trần còn có một bí mật lớn nhất. 

Nhưng Quân Tiêu Dao cũng chỉ tò mò thôi. 

Hiện giờ Tiêu Trần đã hoàn toàn không tạo thành uy hiếp gì đối với hắn. 

Đợi biết được bí mật này, Quân Tiêu Dao cũng có thể một chưởng chụp chết con kiến đó. 

Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao trở về đình viện, bỗng có tiếng đàn róc rách vang lên. 

Ánh mắt Quân Tiêu Dao dời đi. 

Chỉ thấy trên đỉnh một lầu các, một nữ tử áo xám phong hoa tuyệt đại đang ngồi xếp bằng đánh đàn. 

Ánh trăng rằm làm nữ tử nổi bật giống như tiên trong tranh vẽ. 

Áo xám tuy không hoa lệ, lại không cách nào che giấu vẻ đẹp tuyệt đại của nàng. 

Đó là A Cửu. 

Quân Tiêu Dao yên lặng đứng tại chỗ lắng nghe, cũng không quấy rầy. 

Cầm khúc này không có sự nhu nhược của nữ tử, ngược lại mang theo một cảm giác dũng mãnh. 

Hắn như nhìn thấy từ cầm khúc, một bóng dáng bạch y tuyệt thế đứng sừng sững trong thiên địa. 

Ngài như tản bộ nơi sân vắng, đè ép Thái Cổ hoàng tộc, đánh ngang cấm khu sinh mệnh. 

Phía sau bóng dáng kia còn có tám hình hài tuyệt thế, trấn áp một phương, uy nghi thiên hạ. 

Cảnh tượng này chắc chính là phụ thân hắn - Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối và Thần Vương Bát Bộ Chúng dưới trướng. 

Một khúc vừa dứt, Quân Tiêu Dao vẫn đang nhắm mắt dư vị. 

Thật lâu sau, hắn mới mở mắt ra. 

“Quân mỗ vẫn cho rằng, cầm nghệ của mình không tính là thiên hạ vô song, nhưng cũng coi như số một, mãi đến khi nghe xong tiếng đàn của tiền bối, mới cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng.” 

“Cầm khúc của tiền bối đã có thể dung nhập chuyện xưa vào trong đó.” Quân Tiêu Dao cười khẽ. 

A Cửu nhìn nhìn Quân Tiêu Dao, có gió nhẹ phất qua, thổi bay một chút tóc đen trước mặt nàng, lộ ra non nửa dung nhan tuyệt thế trong trẻo. 

“Thiếu chủ chớ nói như thế, trực tiếp gọi A Cửu là được.” 

Tuy bàn về bối phận, thực lực, không biết A Cửu cao hơn Quân Tiêu Dao bao nhiêu, nhưng lời nói của nàng lại cực kỳ khiêm tốn cung kính, tự nhận mình mang thân phận hộ đạo nhân. 

Chỉ vì Quân Tiêu Dao là con nối dõi duy nhất của chủ thượng. 

“A... Cửu.” Quân Tiêu Dao cũng có chút không quen. 

Dù sao thân phận của A Cửu cũng quá cao. 

Tuy nàng không phải người của Quân gia, nhưng bởi vì là người theo đuổi của Quân Vô Hối nên cũng có địa vị rất cao ở Quân gia. 

Đừng nói là làm hộ đạo nhân, bình thường xảy ra chuyện gì, Quân gia cũng sẽ không đi quấy rầy A Cửu, mọi chuyện đều để nàng tùy tâm sở dục. 

Mà lần này, A Cửu lại chủ động yêu cầu muốn trở thành hộ đạo nhân của Quân Tiêu Dao. 

Cả những tộc lão của Quân gia cũng rất giật mình bất ngờ. 

Bởi vì trước đó, Trọng Đồng Giả Đệ Nhất Tự Liệt Quân gia có uy danh hiển hách từng muốn thỉnh A Cửu rời núi, trở thành sư tôn của hắn. 

Không sai, thậm chí Đệ Nhất Tự Liệt cũng không dám mong để A Cửu trở thành hộ đạo nhân của mình. 

Chỉ cần có thể trở thành sư tôn thì Trọng Đồng Giả đã thấy đủ. 

Bởi vì A Cửu cũng có được trọng đồng, làm sư tôn của Trọng Đồng Giả thì quá thích hợp. 

Nhưng A Cửu cự tuyệt, hoàn toàn không có hứng thú với chuyện trở thành sư tôn của Trọng Đồng Giả. 

Mà hiện tại, nàng lại chủ động muốn làm người theo đuổi của Quân Tiêu Dao. 

Chênh lệch thái độ cũng quá lớn. 

Nghe Quân Tiêu Dao gọi mình là A Cửu, khóe môi A Cửu nhếch lên một ý cười nhàn nhạt. 

Nụ cười tuyệt sắc khuynh tẫn thiên hạ. 

Tuy là loại thẳng nam sắt thép miễn dịch với sắc đẹp như Quân Tiêu Dao cũng hơi ngây người một chút. 

Đồng thời trong đầu nảy lên một suy nghĩ cổ quái. 

Không phải phụ thân hắn căn cứ vào giá trị sắc đẹp để lựa chọn bộ hạ đó chứ? 

Hắn hơi lắc đầu, Quân Tiêu Dao biết suy nghĩ này thực vớ vẩn. 

“Quá giống...” A Cửu bỗng nói. 

Trong cặp trọng đồng có sao trời lưu chuyển, hỗn độn khép mở kia, giờ phút này lại mang theo một chút hồi ức. 

Quân Tiêu Dao quá giống phụ thân hắn. 

Cũng bạch y tuyệt thế, cũng siêu phàm tuyệt đại. 

“A Cửu, rốt cục tình hình hiện tại của phụ thân ta là như thế nào?” Quân Tiêu Dao hỏi. 

Hắn quá tò mò về chuyện này. 

Mười năm trước đã xảy ra chuyện gì mà khiến phụ thân hắn phải rời đi? 

A Cửu hơi lắc đầu và nói: “Nếu thân nhân không nói cho ngài biết thì A Cửu cũng không thể phụng cáo.” 

“Nhưng thiếu chủ đừng vội, tin chắc không bao lâu sau, ngài nhất định sẽ đuổi kịp bước chân của chủ thượng, không thua kém gì chủ thượng.” A Cửu nói. 

Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu. 

Vị nữ tử có thể tranh phong so đấui với Bàn Võ Thần Chủ này lại có thái độ thân thuộc mà khiêm nhường cung kính như vậy trước mặt hắn. 

Quân Tiêu Dao biết, một phần nguyên nhân rất lớn trong đó là vì hắn là nhi tử của Quân Vô Hối. 

Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để ý. 

Ngày sau tất nhiên hắn sẽ làm A Cửu toàn tâm toàn ý đi theo hắn, mà không phải vì nguyên nhân nào khác. 

Mấy ngày sau đó, Quân Tiêu Dao vẫn luôn luyện hóa tiên nguyên. 

Hơn năm mươi khối tiên nguyên lại giúp Quân Tiêu Dao rèn luyện thêm ba khối Đại La Tiên Cốt. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.