Thần Tử Hoang Cổ

Chương 150



Chương 150 

Quân gia phái ra quân đội và một đám tộc lão, thậm chí cả cường giả chí tôn để đi tiêu diệt U Minh Thiên. 

Thân là tổ chức sát thủ tiếng tăm lừng lẫy của Hoang Thiên Tiên Vực, U Minh Thiên xuất quỷ nhập thần, căn bản không có cứ điểm cố định. 

Bọn họ như Tử Thần nấp trong bóng đêm, người bình thường căn bản không bắt được tung tích. 

Cũng từng có thế lực bất hủ vì hậu bối bị U Minh Thiên ám sát nên muốn trả thù. 

Cuối cùng chẳng những không hoàn toàn trừ tận gốc U Minh Thiên, ngược lại còn bị U Minh Thiên huyết tinh trả thù, hậu bối đệ tử thương vong vô số. 

Nhưng lần này, không chỉ có Quân gia hành động. 

Hoang cổ Khương gia - quái vật khổng lồ này cũng xuất lực. 

Dù sao Quân Tiêu Dao cũng coi như một nửa người Khương gia. 

Quân gia mời được một vị cường giả am hiểu suy tính thiên cơ của Khương gia, tính ra các cứ điểm của U Minh Thiên. 

Sau đó Quân gia cường thế ra tay, nhổ tận gốc toàn bộ U Minh Thiên! 

Thậm chí vài sát thủ chí tôn đỉnh cao của U Minh Thiên cũng bị đám người Thập Bát Tổ của Quân gia chém giết. 

Trong nhất thời, toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực chấn động. 

Tuy U Minh Thiên không phải thế lực bất hủ, nhưng cũng xem như một trong những thế lực mạnh nhất nằm dưới thế lực bất hủ. 

Mà một thế lực kh ủng bố như vậy lại bị Quân gia nhổ tận gốc chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tất cả thành viên U Minh Thiên đều bị tàn sát sạch sẽ. 

Tư thái cường thế này làm mọi người nhận thức được thêm sự cường đại của Quân gia. 

Ai ai cũng biết không thể tùy tiện trêu chọc Thần Tử của Quân gia. 

Quân gia không để bụng những thiên kiêu cùng thế hệ tranh chấp. 

Nhưng nếu sử dụng các loại quỷ kế để hãm hại Quân Tiêu Dao, vậy nghênh đón sẽ là sự trả thù kh ủng bố của Quân gia. 

Mấy ngày sau Quân Tiêu Dao mới biết được tin tức này. 

Hắn tấm tắc cảm thán. 

Đây là chỗ tốt khi sinh ra trong gia tộc đỉnh cấp. 

Không cần sợ thế lực nào uy hiếp, cũng không sợ cổ lão nào gây bất lợi với mình. 

Quân Tiêu Dao chỉ cần thanh thản ổn định tu luyện, tiếp tục vô địch, đẩy ngang thiên kiêu vạn tộc là được rồi. 

Mà đúng lúc này, ngọc giản truyền tin bỗng có phản ứng. 

Quân Tiêu Dao lấy ra, trong đó truyền đến giọng nói của Quân Trượng Kiếm. 

“Thần Tử, ngài nhất định không thể tin được Tiêu Trần kia làm chuyện táng tận thiên lương gì đâu!” 

Kế tiếp, từng cảnh tượng huyết tinh mà tàn nhẫn truyền tới phía Quân Tiêu Dao. 

Trong cảnh tượng đó, một rồi lại một thôn trang bị tàn sát sạch sẽ. 

Tiêu Trần đầy người máu me, trên mặt mang theo nụ cười ma quỷ dữ tợn. 

Ở bên cạnh hắn ta có rất nhiều thi thể đang nằm, nam nữ già trẻ đều có. 

Bởi vì Quân Trượng Kiếm không thể rút dây động rừng, cho nên chỉ đứng đằng xa ghi lại, sau đó truyền cho Quân Tiêu Dao. 

“Xem ra mức độ điên cuồng của Tiêu Trần này còn vượt qua dự đoán của ta, mục đích của hắn là gì chứ?” Quân Tiêu Dao suy nghĩ rồi nói. 

Hành động này rất giống một nghi thức hiến tế. 

Là muốn triệu hồi ra đại tà thần sao? 

“Mặc kệ thế nào, cảnh tượng như vậy nên để Võ Minh Nguyệt nhìn thấy.” 

“Nhìn xem Tiêu Trần chính nghĩa thiện lương, kiên cường bất khuất trong cảm nhận của nàng ta rốt cục có bộ mặt thật ra sao.” 

…. 

Quân Tiêu Dao khẽ cười. 

Để Võ Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này, phỏng chừng nàng sẽ không chấp nhận nổi. 

Dù sao trong cảm nhận của Võ Minh Nguyệt, Tiêu Trần luôn là một thanh niên dương quang kiên cường, hăng hái hướng về trước kia. 

Nhưng hiện tại thanh niên dương quanh kia lại làm ra chuyện của ác quỷ. 

Chuyện này sẽ đánh nát ảo tưởng tốt đẹp trong lòng Võ Minh Nguyệt. 

Nhưng Quân Tiêu Dao không để bụng cảm nhận của nàng ta. 

Hắn muốn đánh nát ảo tưởng trong lòng Võ Minh Nguyệt, bằng không thì làm sao khống chế nàng? 

Chờ đến khi đáy lòng Võ Minh Nguyệt không còn lại gì, bóng dáng của Quân Tiêu Dao nhất định sẽ khắc thật sâu vào lòng nàng. 

“Ta làm như vậy có xấu quá hay không?” Quân Tiêu Dao sờ sờ cằm. 

Ai chơi chiến thuật tâm cũng dơ, lời này thật không sai. 

Bởi vì hắn đã gieo nô ấn trong thần cung của Võ Minh Nguyệt. 

Cho nên tâm niệm của Quân Tiêu Dao vừa động, đã lập tức thông báo Võ Minh Nguyệt tiến đến. 

Không bao lâu sau, Võ Minh Nguyệt đã đi tới đình viện của Quân Tiêu Dao. 

Nàng đang mặc bộ váy lụa vẫn thường mặc, dáng người cao gầy yểu điệu, đồi núi no đủ, eo ngọc tinh tế, mông vểnh cong cong. 

Dung nhan thì càng không cần nhiều lời, mắt như hồ thu, mặt mày như họa, da như ngưng chi. 

Giờ phút này giữa mày liễu của Võ Minh Nguyệt ngưng kết chút u sầu nhàn nhạt, càng tăng thêm vài phần động lòng người, nhìn thấy mà thương. 

Chỉ sợ không có một nam tử nào thấy Võ Minh Nguyệt mà không tâm động. 

Đương nhiên, ngoại trừ Quân Tiêu Dao. 

Trong mắt hắn lộ ra một tia nghiền ngẫm, lạnh nhạt nói: “Biết kêu ngươi tới làm gì không?” 

“Làm gì?” Võ Minh Nguyệt khó hiểu. 

“Tự mình xem.” Quân Tiêu Dao ném ngọc giản ra. 

Đủ loại cảnh tượng hiện hóa ra, triển lộ trước mặt Võ Minh Nguyệt. 

“Đây là cái gì...” Võ Minh Nguyệt vừa dứt lời thì đã thấy được cảnh tượng bên trong, Tiêu Trần đầy mặt là máu, dữ tợn như quỷ. 

Trong nháy mắt, hô hấp của nàng như ngừng lại. 

Đại não nàng lập tức trống rỗng 

Toàn bộ thân thể mềm mại giống như đọng lại, cứng còng tại chỗ. 

Đôi mắt mỹ lệ mang theo cảm xúc sợ hãi chậm rãi trợn to, sắc mặt tái nhợt như tờ. 

Đó là một gương mặt quen thuộc mà lại xa lạ. 

Cho nên sau một lúc lâu Võ Minh Nguyệt cũng không tỉnh táo lại nổi. 

Quân Tiêu Dao chỉ lạnh nhạt nhìn như vậy, tâm cảnh không hề gợn sóng. 

“Cái này... Đây là cái gì, Quân Tiêu Dao, vì sao ngươi lại lấy vật này lừa gạt ta?” Sắc mặt Võ Minh Nguyệt trắng bệch, như quét một tầng sơn. 

Thậm chí nàng còn quên kêu chủ nhân mà gọi thẳng tên Quân Tiêu Dao ra. 

Thể hiện sự hỗn loạn và kinh hoàng trong nội tâm nàng cao đến mức nào. 

Sao người kia có thể là Tiêu Trần?! 

Quân Tiêu Dao cũng không ngại, cười khẽ và nói: “Bản Thần Tử còn không đến mức vì một vụ đánh cược mà lừa gạt ngươi.” 

“Không... Nhất định là ngươi đang lừa ta, sao người này có thể là Tiêu Trần?” 

“Chàng ấy sẽ không lạm sát kẻ vô tội, trừ phi thật sự là người có tội!” 

Võ Minh Nguyệt không thể tin mà gào rống, trên chiếc cổ ngọc bạch cũng lộ ra một ít gân xanh. 

“Người có tội? Những thôn dân vô tội đó đều có tội sao, những hài đồng đó cũng có tội sao?” Quân Tiêu Dao cười lạnh và nói. 

Võ Minh Nguyệt vẫn không tin. 

Quân Tiêu Dao đã sớm dự đoán được điều này, hắn đứng dậy và nói: “Nếu không tin, vậy đi xem đi.” 

Trước đó Quân Tiêu Dao bảo Quân Trượng Kiếm truyền địa điểm cho hắn. 

Cũng may Tiêu Trần không cách nơi này quá xa. 

Hắn chỉ cần xông thẳng qua đó là được. 

Cửu Đầu Sư Tử nhảy lên, Quân Tiêu Dao dùng một tay nâng thân thể mềm mại của Võ Minh Nguyệt, cùng bước lên sau lưng Cửu Đầu Sư Tử. 

Nó giẫm chân sau một cái, lập tức lao ngang qua vòm trời, tốc độ nhanh đến cực điểm. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.