Chương 154
Nếu hỏi trước khi thanh danh của Quân Tiêu Dao vang dội thì thiên kiêu nổi tiếng nhất của Quân gia là ai.
Không ai khác chính là Đệ Nhất Tự Liệt, Trọng Đồng Giả, Quân Lăng Thương!
Thập Đại Tự Liệt được tuyển chọn ra từ hàng ngàn hàng vạn kiêu tử của Quân gia.
Mỗi một người đều mang một tài năng riêng, có thể là mang thể chất đặc thù, hoặc được truyền thừa cấm kỵ, thực lực đủ để quét ngang tứ phương.
Mà giữa Thập Đại Tự Liệt, có xếp hạng càng cao thì thực lực cũng nhân lên gấp bội.
Ví dụ như Đệ Ngũ Tự Liệt Quân Vạn Kiếp có thể dễ dàng đánh bại Đệ Thập Tự Liệt Quân Trượng Kiếm.
Mà các Tự Liệt xếp hạng đằng trước cũng có thể dễ dàng đánh bại Quân Vạn Kiếp.
Bởi vậy có thể suy luận ra, Trọng Đồng Giả Quân Lăng Thương xếp hạng đệ nhất rốt cục mạnh tới mức độ nào.
Nếu hắn đối đầu với Quân Vạn Kiếp, phỏng chừng cũng không cần dùng mấy chiêu.
Giống như lúc trước Quân Tiêu Dao nghiền áp Quân Vạn Kiếp vậy.
Trọng Đồng Giả trở về làm cả Quân gia lại vang lên tiếng ồn ào.
Rốt cuộc trước kia Quân Lăng Thương vẫn luôn rèn luyện trong một cấm địa thượng cổ kh ủng bố.
Cường giả Thông Thiên Cảnh, thậm chí Thần Hỏa Cảnh bình thường cũng không dám tùy tiện đặt chân vào cấm địa này.
Nhưng Quân Lăng Thương lại nán lại trong đó rất lâu.
Nếu không phải mệnh bài của Quân Lăng Thương không vỡ vụn, người của Quân gia thật sự cho rằng hắn đã ngã xuống trong đó.
Trước sơn môn Quân gia, vô số tộc nhân của Quân gia xuất hiện, trên mặt đều mơ hồ mang theo kích động.
Dù sao đây chính là Đệ Nhất Tự Liệt của Quân gia, có địa vị phi phàm.
Rất nhiều người không có cả tư cách gặp mặt một lần.
Hơn nữa, khi Quân Lăng Thương mười tuổi, cũng từng tổ chức yến hội thanh thế to lớn, mời khách nhân khắp tứ phương.
Có thể nói, nếu không có Quân Tiêu Dao thì Quân Lăng Thương sẽ là trụ cột mà Quân gia dốc sức bồi dưỡng.
Đương nhiên, hiện tại vẫn là thế.
Phía trên vòm trời, một con dị thú giống như kỳ lân màu tím đạp không mà đến, dưới chân có mây tía cuộn trào.
Một bóng dáng trẻ tuổi mà thon dài, lạnh nhạt đứng trên đó.
Đó là một thanh niên phong thần tuấn dật, thần thái anh tuấn.
Chung quanh hắn có mây khói lượn lờ, muôn hình vạn trạng, có long tư phượng biểu, giờ phút này đạp trên người dị thú kỳ lân, giống như thần vương hạ giới, tuần du bát phương!
Hai mắt hắn bị một mảnh vải màu đen che lại, trên đó có phù văn phong ấn màu vàng nhạt.
Chỉ một chút khí tức mơ hồ tiết lộ ra cũng khiến lòng người run sợ.
“Ồ... Thật sự là Lăng Thương đại nhân, ngài ấy thật sự trở về!”
“Đó là một con kỳ lân sao, khí tức quá kh ủng bố!”
“Không phải, hẳn là kỳ lân thú có được huyết mạch kỳ lân, nhưng cũng rất cường đại, thiên kiêu bình thường khó có thể hàng phục.”
Quân Lăng Thương buông xuống với tư thái này, khiến rất nhiều người của Quân gia chấn động, tâm thần kích động.
“Thật tốt quá, Quân gia chúng ta không chỉ có Thần Tử đại nhân, còn có Lăng Thương đại nhân, thế hệ trẻ Tiên Vực còn ai là đối thủ của Quân gia nữa?” Có thiên kiêu tuổi trẻ của Quân gia nhịn không được mà rống to.
Nhưng mà, trong mắt một ít tộc lão Quân gia lại mơ hồ lộ ra chút sầu lo.
Bởi vì họ biết, Quân Lăng Thương đã từng muốn A Cửu trở thành sư tôn của mình.
Nhưng A Cửu cự tuyệt.
Hiện giờ, A Cửu lại trở thành hộ đạo nhân của Quân Tiêu Dao.
Lấy sự cường thế và địa vị cao của Quân Lăng Thương, hắn sẽ cam tâm sao?
Có sinh khúc mắc trong lòng hay không?
Thật ra Quân gia cũng không bài xích đệ tử môn hạ đấu tranh, nhưng tiền đề là không thể quá mức.
“Lăng Thương đại nhân!”
Lúc này, sâu trong Quân gia có hai ánh lưu quang lao vút ra.
Trong đó hiển lộ bóng dáng một nam một nữ.
Một nam tử người mặc đạo bào mộc mạc, trong tay nâng một trận bàn bát quái.
Hắn là Đệ Lục Tự Liệt của Quân gia, Quân Đạo Lâm.
Lúc hắn giáng sinh, trong cơ thể trời sinh có chứa một cổ thánh binh, chính là trận bàn bát quái, cũng chính là vật trong tay hắn.
Quân Đạo Lâm am hiểu trận pháp.
Mà nữ tử còn lại thì mặc cung váy màu đỏ, dung mạo xinh đẹp diêm dúa, mang theo một cảm giác mị hoặc.
Nàng tên là Quân Tích Ngọc, chính là Đệ Bát Tự Liệt của Quân gia.
Quân Tích Ngọc trời sinh có mị cốt, am hiểu ảo thuật thần hồn.
Nghe đồn nàng chỉ cần nhìn một cái đã đủ để một thiên kiêu Quy Nhất Cảnh không còn sức phản kháng, trở thành bề tôi dưới làn váy của mình.
Mà giờ phút này, Quân Đạo Lâm, Quân Tích Ngọc, hai thiên kiêu địa vị phi phàm này lại trực tiếp tiến lên, chắp tay trước Quân Lăng Thương.
Nếu là người không biết, còn tưởng rằng bọn họ là người theo đuổi của Quân Lăng Thương.
Mà sự thật cũng như thế.
Quân Lăng Thương lấy thực lực cường đại thuyết phục bọn họ cam nguyện đi theo.
Giống như Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng và Quân Vạn Kiếp tự nguyện đi theo Quân Tiêu Dao vậy.
“Không cần đa lễ.” Quân Lăng Thương hơi xua tay.
Tuy đôi mắt hắn bị vải đen che lại để phong ấn trọng đồng, nhưng vẫn có thể lấy thần niệm cường đại tra xét tứ phương.
“Lăng Thương đại nhân, trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện.” Quân Đạo Lâm nói.
“Trở về rồi nói sau.” Quân Lăng Thương xua xua tay.
Một tộc lão nhất mạch của hắn cũng tiến đến tiếp dẫn.
Quân gia đang bình tĩnh lại vì sự trở về của Quân Lăng Thương mà náo nhiệt lên lần nữa.
Mà bên kia, bốn người Quân Linh Lung, Quân Trượng Kiếm đang tụ tập với nhau.
“Các ngươi nói xem, Quân Lăng Thương có vì chuyện của A Cửu tiền bối mà xung đột với công tử không?” Quân Linh Lung hơi lo lắng mà nói.
Quân Lăng Thương cũng không phải tiểu nhân vật.
Những kẻ địch trước nay mà Quân Tiêu Dao đối mặt, có thể nói không ai có thể thật sự so được với Quân Lăng Thương.
Đổi là Quân Lăng Thương thì cũng có thể nhẹ nhàng trấn áp bọn họ.