Thần Tử Hoang Cổ

Chương 155



Chương 155 

 

 Hiện giờ, toàn bộ Thập Đại Tự Liệt Quân gia như chia thành ba trận doanh. 

 Một bên thuộc về Linh Hào Tự Liệt Quân Tiêu Dao. 

 Một bên quy thuận Đệ Nhất Tự Liệt Quân Lăng Thương. 

 Còn lại là đám người Đệ Nhị Tự Liệt, Đệ Tam Tự Liệt không rõ thái độ, không can thiệp cả hai bên. 

 Mà phía trên thần đảo của Quân Lăng Thương, nhất mạch tộc lão của hắn và đám người Quân Đạo Lâm, Quân Tích Ngọc đang tề tụ với nhau. 

 Bởi vì Quân Lăng Thương luôn chuyên tâm rèn luyện trong cấm địa thượng cổ, cho nên hắn cũng không biết những tin tức gần đây. 

 Sau khi nghe kể về đủ loại sự tích của Quân Tiêu Dao, Quân Lăng Thương âm thầm cảm thán. 

 Quân gia lại xuất hiện một yêu nghiệt không kém gì hắn. 

 Nhưng mà, khi hắn nghe đến chuyện A Cửu ra mặt cho Quân Tiêu Dao ở hoàng đô thần triều. 

 Mọi người ở đây có thể cảm nhận được khí tức của Quân Lăng Thương hơi rối loạn. 

 Khí cơ tản mát ra trong nháy mắt đó khiến các Tự Liệt Quân Đạo Lâm đều sinh ra cảm giác run rẩy trong lòng. 

 Nhưng chỉ chớp mắt Quân Lăng Thương đã khôi phục bình tĩnh. 

 “Phải không, A Cửu trở thành hộ đạo nhân của đường đệ.” Quân Lăng Thương lẩm bẩm tự nói. 

 Bởi vì hai mắt hắn bị vải đen che lại, cho nên mọi người ở đây không nhìn thấy ánh mắt hắn. 

 Nhất mạch của Quân Lăng Thương và Quân Tiêu Dao có quan hệ huyết mạch tương đối gần. 

 Cho nên hắn cũng gọi Quân Tiêu Dao là đường đệ. 

 Quân Đạo Lâm và Quân Tích Ngọc liếc nhìn nhau một cái, đều ngậm miệng lại. 

 Bọn họ cũng mơ hồ biết, hình như Quân Lăng Thương không chỉ đơn giản muốn A Cửu làm sư tôn mà thôi. 

 “A Cửu trở thành hộ đạo nhân của đường đệ ta, một mặt là vì thiên tư của đường đệ, mặt khác cũng là do thân phận của hắn.” 

 Quân Lăng Thương nhìn nhận sự việc rất thấu đáo, nhìn một cái đã hiểu. 

 Chỉ là... 

 Trong lòng khó tránh khỏi có chút vướng mắc. 

 …. 

 Hắn thân là Đệ Nhất Tự Liệt, cũng từng cung cung kính kính mà thỉnh cầu A Cửu trở thành sư tôn của mình. 

 A Cửu cự tuyệt. 

 Nhưng hiện tại lại cam nguyện trở thành hộ đạo nhân của Quân Tiêu Dao. 

 Đối đãi khác nhau như vậy cũng quá lớn. 

 Quân Lăng Thương thừa nhận hắn có chút ghen ghét. 

 Dù sao hắn cũng không thể quên. 

 Lúc hắn còn nhỏ, từng bị một tiếng đàn hấp dẫn, đi đến một đình viện hoang vắng, thấy được bóng hình xinh đẹp tuyệt mỹ đánh đàn dưới ánh trăng kia. 

 Liếc mắt một cái đã khó có thể quên. 

 Cho dù sau đó Quân Lăng Thương có trọng đồng kinh thế, trở thành Đệ Nhất Tự Liệt thân phận cao cao tại thượng, nhưng trước sau gì hắn vẫn không quên được bóng hình xinh đẹp kia. 

 Mà nay, hắn rèn luyện trở về từ cấm địa thượng cổ. 

 Cho rằng rốt cuộc có tư cách có thể để A Cửu liếc nhìn hắn một cái, trở thành sư tôn của hắn. 

 Nào ngờ A Cửu đã sớm trở thành hộ đạo nhân của Quân Tiêu Dao. 

 Đổi là ai cũng sẽ khó có thể chấp nhận. 

 Nhưng Quân Lăng Thương cũng không hổ là Đệ Nhất Tự Liệt của Quân gia, tính cách thâm trầm, như giếng cổ không gợn sóng. 

 Hắn cũng không có cảm xúc bạo nộ hay căm phẫn, ngược lại rất bình tĩnh. 

 Quân Đạo Lâm lại bắt đầu phun nước đắng với Quân Lăng Thương. 

 “Lăng Thương đại nhân, ngài không biết đó thôi, gia tộc không khỏi quá thiên vị Thần Tử, lần trước ta muốn đi lãnh mười khối tiên nguyên, kết quả lão nhân trong tộc nói phải nhường cho Thần Tử tu luyện.” 

 Quân Đạo Lâm nghĩ đến đây thì có chút buồn bực. 

 Hắn muốn lấy mấy khối tiên nguyên đi thử nghiệm một trận pháp mới, kết quả bị báo cho biết, tiên nguyên phải giao hết cho Quân Tiêu Dao. 

 Điều này làm Quân Đạo Lâm thật câm nín, tốt xấu gì hắn cũng là một trong Thập Đại Tự Liệt, chẳng lẽ lại có đãi ngộ như thế này? 

 “Thật sự, gia tộc quá thiên vị Thần Tử, thậm chí một ít tài nguyên vốn thuộc về Lăng Thương đại nhân, cũng được giao cho Thần Tử hết \.” Ở bên cạnh, Quân Tích Ngọc cũng mở miệng nói, bênh vực thay cho Quân Lăng Thương. 

 Sự sùng bái của nàng đối với Quân Lăng Thương tương đương với mức độ tôn sùng của Quân Linh Lung và Quân Tuyết Hoàng dành cho Quân Tiêu Dao. 

 Nàng thật sự cho rằng Quân Lăng Thương chính là cường giả tuổi trẻ đệ nhất trên Tiên Vực. 

 Cho dù là Quân Tiêu Dao cũng còn kém xa. 

 “Vậy thật sự cũng không ổn lắm.” Quân Lăng Thương thản nhiên nói. 

 “Cho nên Lăng Thương đại nhân, ngài thật vất vả mới trở lại, nhất định phải đè áp uy phong của Thần Tử, đừng để gia tộc quá thiên vị hắn.” Quân Đạo Lâm nói. 

 Quân Lăng Thương lạnh nhạt nói: “Ý các ngươi là muốn ta đi chèn ép đường đệ?” 

 Quân Đạo Lâm và Quân Tích Ngọc đều yên lặng không nói, nhưng hiển nhiên là có ý này. 

 “Ngu xuẩn!” Sắc mặt Quân Lăng Thương hơi lạnh đi, hắn quát lớn. 

 Quân Đạo Lâm và Quân Tích Ngọc đều ngẩn người, nhất thời không phục hồi tinh thần. 

 “Gia tộc bồi dưỡng những Tự Liệt các ngươi là để các ngươi lục đục với nhau sao?” Quân Lăng Thương lạnh giọng trách cứ. 

 “Nhưng Lăng Thương đại nhân...” Quân Đạo Lâm và Quân Tích Ngọc còn muốn phản bác một chút. 

 Bọn họ cảm thấy, Quân gia quá thiên vị Quân Tiêu Dao, bất công với Quân Lăng Thương. 

 “Tranh đấu thì được, nhưng cái các ngươi nên tranh là đi giết Thái Cổ hoàng tộc, là đi tranh phong với những thiên kiêu của Hoang Cổ thế gia khác, mà không phải đấu tranh nội bộ.” Quân Lăng Thương đứng dậy, vẻ mặt thật lạnh nhạt. 

 “Ta thực thất vọng với các ngươi.” Quân Lăng Thương quay người đi, khoanh tay mà đứng. 

 “Thỉnh Lăng Thương đại nhân thứ tội!” Hai người vội vàng khom người bái lạy. 

 Tộc lão nhất mạch này thấy thế cũng không khỏi tấm tắc cảm thán. 

 Quân Lăng Thương không hổ là nhân vật dẫn đầu có thể đảm đương Đệ Nhất Tự Liệt. 

 Thử nghĩ một chút, đường đường là Hoang Cổ Quân gia, sao có thể để một thiên kiêu tâm tư bất chính, tính cách bất thường làm dê đầu đàn chứ? 

 “Biết sai là được rồi, không có lần sau.” Giọng điệu của Quân Lăng Thương hơi hòa hoãn lại. 

 Lúc này hai người mới đứng dậy. 

 Chẳng qua, Quân Tích Ngọc không những không cảm thấy ủy khuất, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Quân Lăng Thương càng thêm sùng bái. 

 Đây mới là nhân vật dẫn đầu chân chính của Quân gia, trí tuệ rộng lớn như biển cả. 

 So ra thì tuy tính cách của Quân Tiêu Dao cũng khí phách siêu tuyệt, nhưng không khỏi có chút ích kỷ, luôn chỉ suy nghĩ cho bản thân, thậm chí cả tiên nguyên cũng không để lại cho bọn họ một chút. 

 Nghĩ đến đây, Quân Tích Ngọc vẫn cảm thấy bất bình cho Quân Lăng Thương. 

 Vì sao Linh Hào Tự Liệt không phải là Quân Lăng Thương, mà là Quân Tiêu Dao chứ? 

 “Đường đệ kia của ta còn đang bế quan sao?” Quân Lăng Thương hỏi. 

 “Không sai.” Quân Đạo Lâm trả lời. 

 “Đáng tiếc, ta cũng muốn gặp một lần, xem là nhân vật như thế nào.” Quân Lăng Thương khẽ lắc đầu. 

 Nghe thấy lời này, dù là Quân Đạo Lâm, Quân Tích Ngọc, hay là tộc lão nhất mạch này cũng lộ ra vẻ mặt kinh sắc. 

 Xem ra cũng không phải Quân Lăng Thương từ bỏ tranh đấu với Quân Tiêu Dao. 

 A Cửu trước sau vẫn là cái gai cắm trong lòng hắn ta. 

 “Quân Tiêu Dao, ta sẽ đường đường chính chính mà chiến thắng ngươi, để A Cửu hiểu được, ai mới là người đáng để đi theo...” Quân Lăng Thương khoanh tay mà đứng, lẩm bẩm nói trong lòng. 

 Hắn ta sẽ không sử dụng thủ đoạn thấp kém hèn hạ nào. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.