Thần Tử Hoang Cổ

Chương 193



Chương 193 

 

 Kim Dực Tiểu Bằng Vương, Phật Tử của Tiểu Tây Thiên, chỉ cần một trong hai người này cũng đủ để đứng trên đỉnh thiên kiêu. 

 Nhưng hiện tại, họ lại cùng ra tay, liên thủ đối phó với Quân Tiêu Dao. 

 Quân Tiêu Dao lộ ra vẻ mặt đạm nhiên, nâng chưởng tung ra, chỉ chụp ra một chưởng vô cùng đơn giản. 

 Đây là một chưởng đơn giản, cũng là một chưởng không đơn giản. 

 Bởi vì chưởng này ẩn chứa ba tỷ bảy trăm triệu cân cự lực! 

 Đây là khái niệm gì? 

 Nó đã vượt xa tưởng tượng của một ít tu sĩ. 

 Ầm ầm ầm! 

 Không khí phát ra tiếng khí nổ chói tai, phía trước bàn tay của Quân Tiêu Dao, tất cả không khí đều bị áp súc, hư không như mặt hồ không ngừng chấn động. 

 Đây là biểu hiện cực hạn của sức mạnh! 

 Phanh! 

 Một chưởng! 

 Chỉ một chưởng mà thôi! 

 Mười vạn tám ngàn kiếm vũ đều tan nát! 

 Khí áp và chưởng phong kh ủng bố trực tiếp hung hăng đập mạnh Kim Dực Tiểu Bằng Vương xuống mặt đất, lún thật sâu vào nền đất. 

 Còn về Pháp Hải, tuy rằng thúc giục Trượng Lục Kim Thân, sức mạnh nhục thân tăng lên vô số lần, nhưng hắn ta vẫn bị một chưởng của Quân Tiêu Dao chụp bay, không ngừng ói máu tươi. 

 Cuối cùng hắn ta đâm sụp mấy lầu các cách đó không xa, mới miễn cưỡng dừng lại. 

 Tu sĩ ở đây cảm thấy ớn lạnh đến mức không khỏi rùng mình một cái. 

 Kh ủng bố! 

 Quả thực không có cách nào hình dung! 

 Quân Tiêu Dao căn bản không thi triển thủ đoạn gì, chỉ dùng một chưởng vô cùng đơn giản đã khiến Tiểu Bằng Vương và Pháp Hải đều không chịu nổi! 

 “Sức mạnh nhục thân của Thần Tử Quân gia lại tăng lên, rốt cục hắn tu luyện pháp môn gì?” 

 “Đây là điểm kh ủng bố của Hoang Cổ Thánh Thể sao, rốt cuộc Thần Tử của Quân gia đã đánh vỡ mấy lớp gông xiềng?” 

 Rất nhiều tu sĩ thiên kiêu đều kinh hô thất thanh, không thể tin nổi. 

 Ánh mắt Cơ Thanh Y trở nên ngưng trọng trước nay chưa từng có. 

 Không bàn đến những chuyện khác, chỉ nói về sức mạnh nhục thân, có mười nàng cộng lại cũng không sánh bằng Quân Tiêu Dao. 

 “Khụ khụ... Quân Tiêu Dao ngươi...” Kim Dực Tiểu Bằng Vương đang ho ra máu, nhào ra từ hố sâu, ánh mắt dữ tợn như dã thú. 

 Quả thực mất mặt ném đến nhà bà ngoại. 

 Càng đáng giận chính là, lúc này Cửu Đầu Sư Tử lại châm chọc mỉa mai, cười nhạo nói: “Còn cười nhạo ta đi theo chủ nhân, tốt xấu gì ta cũng là tọa kỵ của chủ nhân, mà ngươi thì sao, cả một cái tát của chủ nhân cũng không chịu được, thật là rác rưởi.” 

 Cửu Đầu Sư Tử trào phúng làm Kim Dực Tiểu Bằng Vương thiếu chút nữa tức ra nội thương. 

 Phía bên kia, Trượng Lục Kim Thân của Pháp Hải cũng giống như sắp nứt nẻ, trên người toàn là những vết rạn vỡ ra, chảy máu, nhìn cực kỳ khiếp người. 

 Vẻ mặt hắn ta cũng lãnh lệ tới cực điểm. 

 “Bần tăng không tin!” 

 Pháp Hải tiếp tục ra tay. 

 “Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Đích Tàng, Bàn Nhược Chư Phật, Bàn Nhược Ba Ma Không!” 

 Pháp Hải tụng chân kinh, thúc giục chí tôn pháp của Tiểu Tây Thiên, Đại Uy Thiên Long chân kinh. 

 Trong thoáng chốc, phật quang chiếu khắp, từng phật đà xuất hiện, đi cùng một thiên long hộ pháp thần, phụ trợ khiến Pháp Hải giống như Thánh Tử trong giới Phật. 

 Mà Kim Dực Tiểu Bằng Vương cũng bùng nổ toàn bộ thực lực, gã tung ra thần thông huyết mạch cường hãn của nhất mạch Kim Sí Đại Bằng. 

 Trên hư không có hư ảnh thần bằng hiện hóa, xé rách một con chân long. 

 Đó là thần thông huyết mạch của Kim Sí Đại Bằng tộc, Thiên Bằng Bác Long Đồ! 

 Đây có thể xem như cực chiêu của hai người, giờ phút này cùng phóng thích, cho dù là các chí tôn tuổi trẻ như Quân Lăng Thương, Cơ Thanh Y cũng phải chau mày. 

 Đổi lại là bọn họ, muốn tiếp được cực chiêu của hai người này thì cũng có chút khó khăn. 

 Nhưng vẻ mặt Quân Tiêu Dao lại chưa từng thay đổi, hắn ra quyền. 

 Một sức mạnh luân hồi phát ra, ảnh hưởng thiên địa, như có thể đánh nứt chư thiên. 

 Sáu lốc xoáy luân hồi khủ ng bố cùng trấn áp xuống theo quyền phong của Quân Tiêu Dao. 

 Đó là Lục Đạo Luân Hồi quyền! 

 Một đấm tung ra, thiên địa kinh, chúng sinh sợ, càn khôn đảo lộn! 

 Quyền này như muốn làm vạn vật đi vào lòng đất, đánh hư không rách tả tơi, cỏ cây chung quanh đều cô quạnh, điêu tàn chỉ trong phút chốc. 

 “Đây là tuyệt học gì!” 

 Kim Dực Tiểu Bằng Vương lộ ra vẻ mặt hoảng sợ hiếm có. 

 Sắc mặt Pháp Hải cũng kịch biến, cảm nhận được một sự run rẩy xưa nay chưa từng có! 

 Oanh! 

 Một quyền giáng xuống, mặt đất vỡ ra mấy chục dặm, tất cả mọi thứ chung quanh hóa thành tro bụi. 

 Pháp Hải và Kim Dực Tiểu Bằng Vương trực tiếp bị đập lún sâu vào nền đất, không rõ sinh tử. 

 Kinh hãi và sợ hãi tột độ tràn ngập trong lòng mỗi người. 

 Quyền pháp này giống như muốn kéo người ta vào luân hồi, thân thể và cả linh hồn đều bị dập nát sạch sẽ! 

 Rất nhiều người kinh sợ, linh hồn cũng đang run rẩy. 

 Bọn họ cảm thấy nếu là mình đối mặt với chiêu này của Quân Tiêu Dao, phỏng chừng quyền phong còn chưa đánh đến, chỉ khí tức thôi đã đủ để bọn họ hỏng mất. 

 “Quyền pháp này mang theo một chân ý luân hồi, chẳng lẽ là khen thưởng do Thần Tử Quân gia thông qua tầng năm mươi?” Một ít nhân vật thế hệ trước tinh mắt suy đoán. 

 Nhưng dù thế nào thì mọi người cũng biết được. 

 Trải qua trận chiến này, có lẽ Quân Tiêu Dao sẽ ngồi vững trên vị trí đệ nhất nhân trẻ tuổi của Tiên Vực. 

 Trừ phi có yêu nghiệt khác xuất hiện lay động được địa vị của Quân Tiêu Dao và đánh bại hắn. 

 Nhưng điều này có khả năng không? 

 Một vài người nghĩ tới Long Ngạo Thiên của Tổ Long Sào, Bắc Địa Vương Gia Thiếu Đế, còn có kiếm ma chuyển thế của Hoang Cổ Diệp gia…v…v… 

 Nhưng những yêu nghiệt đỉnh cấp đó đều đang bế quan, tiến hành thăng hoa, tạm thời không nhập thế. 

 “Tuy nói còn có rất nhiều yêu nghiệt thiên kiêu chưa từng nhập thế, nhưng Thần Tử Quân gia đã dần hiện vô địch chi tư, các thiên kiêu khác muốn lay động địa vị của hắn là rất khó.” 

 “Đúng vậy, đừng nói những người khác, ngay cả quái thai cổ đại Long Cát công chúa mà Thần Tử của Quân gia cũng không để vào mắt.” 

 Biểu hiện lần này của Quân Tiêu Dao, cho dù là đánh vỡ cực cảnh tầng năm mươi của Thiên Đạo Lâu, hay là ra tay nghiền áp Kim Dực Tiểu Bằng Vương và Pháp Hải, đều khiến mọi người kinh ngạc cảm thán không thôi. 

 Qua một lúc sau, Kim Dực Tiểu Bằng Vương và Pháp Hải mới gian nan bò ra từ dưới đất. 

 Đúng, không sai, chính là bò ra từng chút một. 

 Hai người họ đầy người là máu, vô cùng chật vật. 

 Khác với dáng vẻ kiêu ngạo kiệt ngạo lúc bắt đầu, giờ phút này ánh mắt Kim Dực Tiểu Bằng Vương nhìn về phía Quân Tiêu Dao đã mang theo một loại kinh sợ xưa nay chưa từng có. 

 Loại quyền ý này thật đáng sợ, cứ như muốn kéo người ta vào luân hồi vô tận. 

 Kim Dực Tiểu Bằng Vương chưa bao giờ gặp phải quyền pháp kh ủng bố như thế. 

 Đạo tâm vô địch của gã giống như bị đánh hỏng mất. 

 Pháp Hải cũng như thế. 

 Hắn ta đi ra khỏi Tiểu Tây Thiên với tự tin tràn đầy, muốn xưng hùng, để cả thiên hạ ngâm tụng Phật danh của mình. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.