Thần Tử Hoang Cổ

Chương 206



Chương 206 

 

 Những chuyện Lâm Phong trải qua quả thực chính là khuôn mẫu tiêu chuẩn. 

 Bị từ hôn, có một thanh mai trúc mã bối cảnh bất phàm. 

 Sau đó chỉ trong vòng một năm đã từ phế tài biến thành thiên kiêu tuyệt thế, cũng sắp đuổi kịp và vượt qua cả thiên kiêu của Tiên Vực. 

 Có thể khai quải lớn như vậy, trừ Nghịch Thiên Thập Tử ra thì không còn người nào khác. 

 Nói hắn ta không phải vai chính của thiên địa, Quân Tiêu Dao không tin. 

 Nhìn thấy vẻ mặt của Quân Tiêu Dao, Tô Tử Quỳnh vội vàng mở miệng biện giải: “Thần Tử đại nhân, đều là tên Lâm Phong này gây chuyện, thật ra thánh địa Tử Phủ chúng ta và gia tộc Nạp Lan cũng không bất cứ ân oán gì.” 

 Nghe thấy lời này, Nạp Lan Chiến còn châm chọc nói: “Trước đó là ai nói, Lâm Phong sẽ trở thành người của thánh địa Tử Phủ các ngươi?” 

 Sắc mặt Tô Tử Quỳnh trắng bệch, trong lòng cáu giận không thôi. 

 Nàng xoay người, nhìn về phía Tử Yên cũng đã mặt mày tái xanh, lửa giận cuộn trào trong lòng nàng. 

 Nếu không phải Tử Yên đề cử Lâm Phong cho nàng thì Tô Tử Quỳnh này, thậm chí toàn bộ thánh địa Tử Phủ sao lại lưu lạc đến mức chật vật như vậy. 

 “Tử Yên, ngươi là tội nhân của thánh địa Tử Phủ ta!” Tô Tử Quỳnh chưởng một cái về phía Tử Yên. 

 “Tử Quỳnh sư tỷ, ngươi làm cái gì vậy?!” Tử Yên sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, gương mặt ngọc mỹ lệ động lòng người cũng vặn vẹo. 

 Phụt một tiếng! 

 Ngọc chưởng của Tô Tử Quỳnh oanh kích lên trán của Tử Yên, Tử Yên thất khiếu đổ máu, lập tức ngã quỵ xuống mặt đất, không còn sinh lợi. 

 “Tử Yên!” 

 Lâm Phong thấy thế thì phát ra tiếng gào rống đau đớn xé lòng, đôi mắt đỏ bừng như máu! 

 Thanh mai trúc mã Tử Yên luôn trung trinh như một lại chết trước mặt hắn ta như vậy! 

 Mọi chuyện đều là do đại nhân tuổi trẻ trên Tiên Vực kia! 

 “A a a a a, chết cho ta!” 

 Mặt Lâm Phong nhăn nhó, dữ tợn giống như ác quỷ. 

 Hắn ta có được vai chính khí vận, đột nhiên bùng nổ tiểu vũ trụ, thực lực lại dâng trào, lập tức oanh sát về hướng Quân Tiêu Dao. 

 “Ta muốn ngươi chết!” Trên cổ Lâm Phong nổi đầy gân xanh, phát ra tiếng rống giận khắc cốt. 

 “Tìm đường chết!” Nghệ Vũ muốn ra tay. 

 Quân Tiêu Dao lại khẽ lắc đầu, dứt khoát lưu loát mà tung ra một chưởng. 

 Chấn vỡ hư không, thiên địa lật nhào! 

 Chỉ một chưởng mà trời cao đã rách nát! 

 Hiện tại Quân Tiêu Dao giơ tay nhấc chân thôi cũng đã có ba tỷ bảy trăm triệu cân cự lực. 

 Mà con số này còn không tính đến sức mạnh của Hoang Cổ Thánh Thể. 

 Không gian trên Tiên Vực cực kỳ củng cố, cho nên dù Quân Tiêu Dao có thần lực kinh thế ra sao cũng không có khả năng trực tiếp xé rách hư không. 

 Nhưng thập địa hạ giới thì khác. 

 Mức độ vững chải của không gian Thiên Huyền đại lục kém xa Tiên Vực. 

 Cho nên cũng dẫn tới Quân Tiêu Dao chỉ oanh kích một tay mà không gian đã bị chấn nát, trời cao đều run rẩy. 

 Từng cái khe không gian đen nhánh lan era từ bàn tay của Quân Tiêu Dao rồi cắt qua hư không! 

 “Sao có thể!” Một ít thiên kiêu bản xứ của Đông Huyền vực nhìn mà cứng họng. 

 Trong suy nghĩ của bọn họ, chỉ có cường giả bước lên Thông Thánh cửu giai mới có thể giơ tay nhấc chân đã khiến không gian rách nát. 

 Nhưng hiện tại, cảnh tượng kh ủng bố này lại xuất hiện trên người một thiên kiêu trẻ tuổi. 

 Chủ yếu là bọn họ cũng không cảm nhận được khí tức Hợp Đạo Cảnh từ trên người Quân Tiêu Dao. 

 Nói cách khác, Quân Tiêu Dao cũng không phải Hợp Đạo Cảnh. 

 Nhưng lại có thể xé rách hư không! 

 Quân Tiêu Dao hoàn toàn làm điên đảo tam quan của những thiên kiêu bản xứ trên Đông Huyền vực. 

 “Thực lực của Thần Tử Quân gia không khỏi quá mức kh ủng bố!” 

 Đừng nói là những thiên kiêu bản xứ, dù là một ít thiên kiêu trên Tiên Vực cũng da đầu tê dại. 

 Bọn họ khó có thể tưởng tượng, chờ Quân Tiêu Dao hợp đạo thì thực lực sẽ cường đại đến mức nào! 

 “Sao lại như thế được!” 

 Lâm Phong vốn mất đi lý trí, rơi vào điên cuồng, nhưng sau khi cảm nhận được uy thế kh ủng bố trên một chưởng của Quân Tiêu Dao thì trái tim cũng phát lạnh. 

 Giống như ngày mùa đông bị ném vào hồ băng vạn năm, lạnh thấu tim từ trong ra ngoài. 

 Lâm Phong cũng thúc giục cực chiêu của mình, kiệt lực phản kháng. 

 Nhưng mà... 

 Vẫn vô dụng! 

 Oanh! 

 Một tiếng gầm rú chấn động thiên địa truyền ra. 

 Một chưởng của Quân Tiêu Dao đã áp chế đè Lâm Phong xuống mặt đất, hắn ta há to mồm ho ra máu. 

 Mặt đất chung quanh cũng chấn động ra những khe hở hình dạng mạng nhện. 

 Hơn mười vạn tu sĩ bốn phía giống như hóa thành từng pho tượng, tất cả đều cứng đờ. 

 Trong một năm gần đây, Lâm Phong cường thế quật khởi, mọi người đều nhìn thấy mồm một. 

 Đừng nói là dân bản xứ của Đông Huyền vực, cho dù là thiên kiêu trên Tiên Vực thì Lâm Phong cũng đã đánh bại không ít. 

 Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao nhẹ nhàng bâng quơ, không thi triển ra bất cứ thần thông nào, chỉ cần một cái tát đã hoàn toàn chế phục Lâm Phong. 

 Cách nghiền áp dứt khoát lưu loát này quá kinh sợ lòng người! 

 “Thực lực của công tử thật sự quá mạnh...” Nạp Lan Nhược Hi nhìn mà đôi mắt xinh đẹp liên tục lập loè tia sáng kỳ dị. 

 Nàng từng đánh nhau với Lâm Phong, biết thực lực của Lâm Phong cực kỳ cường đại. 

 Mà một nghịch thiên kiêu tử cường đại như vậy lại bị Quân Tiêu Dao dùng một chưởng chụp đổ. 

 “Ở trước mặt bản Thần Tử không tồn tại vai chính của thiên địa gì cả, bởi vì cả thiên địa cũng phải thần phục dưới chân bản Thần Tử!” 

 Quân Tiêu Dao khoanh tay giẫm lên hư không mà đứng, vạt áo phiêu phiêu. 

 Hắn cúi đầu quan sát Lâm Phong, giống như thần linh quan sát một con kiến phàm trần. 

 “Ngươi... Khụ khụ...” 

 Lâm Phong quỳ rạp trên mặt đất như một con cóc, cả người toàn là máu, cốt cách rách nát, không ngừng ho ra máu. 

 Lâm Phong thu hoạch đủ loại cơ duyên, cường hóa thân thể, còn được căn nguyên thế giới bảo vệ, lúc này mới có thể miễn cưỡng giữ lại một mạng. 

 Nếu không hắn ta tuyệt đối sẽ bị Quân Tiêu Dao tát một cái chụp chết. 

 “Đáng giận...” Kkhóe mắt Lâm Phong như muốn nứt ra. 

 Hắn ta cứ nghĩ mình đã là vai chính của thiên địa. 

 Kết quả hiện tại, một nhân vật tôn quý có thể đạp thiên địa ở dưới chân xuất hiện. 

 Hắn ta phát hiện mình vẫn là phế vật của trước kia. 

 Điều này làm Lâm Phong không thể chấp nhận, chênh lệch thật sự quá lớn. 

 “Không đúng, ta còn có cơ hội, nếu có thể tìm được những căn nguyên thế giới khác thì ta nhất định có thể vượt qua hắn!” Khuôn mặt nhiễm máu của Lâm Phong có vẻ rất dữ tợn. 

 Căn nguyên thế giới mà hắn ta đoạt được chỉ là một phần nhỏ mà thôi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.