Thần Tử Hoang Cổ

Chương 215



Chương 215 

 

 Nếu chỉ dựa vào Kim Giác tộc và Ngân Giác tộc thì không có khả năng phát hiện tung tích của bọn họ nhanh như vậy. 

 Khả năng duy nhất chính là cường giả của Vô Cực Tinh Cung đang âm thầm truy tung bọn họ. 

 Vô Cực Tinh Cung cắm rễ ở Tinh Thần đại lục vô số năm, cực kỳ hiểu biết cả đại lục này. 

 Truy tung tung tích của bọn họ là chuyện không thể đơn giản hơn. 

 Giờ phút này, ở bên ngoài dãy núi, vô số cao thủ của Kim Giác tộc và Ngân Giác tộc đang đứng sừng sững trên hư không. 

 Đưa mắt nhìn ra, chúng nhiều chi chít như đàn châu chấu, trải rộng khắp vòm trời. 

 Trừ chúng ra, ở một bên khác của vòm trời còn có một đám cường giả khoác tinh bào. 

 Tới hiện tại, thậm chí bọn họ đã không buồn che giấu chút nào, trực tiếp biểu lộ rõ thân phận của mình, đó là người của Vô Cực Tinh Cung. 

 Mà trong nhóm người này, Mạc Phàm khoác tinh bào màu tím đang đứng ở chính giữa. 

 Dáng người gã thon dài, dung mạo vốn chỉ bình thường không có gì nổi bật. 

 Nhưng từ sau khi gã bị sét đánh, dung hợp với người tí hon sao trời. 

 Dung mạo của Mạc Phàm càng ngày càng anh tuấn, càng ngày càng có khí chất. 

 Cảm giác này giống như người tí hon sao trời đang thay đổi gã một cách vô tri vô giác. 

 Hơn nữa tu vi của Mạc Phàm cũng càng ngày càng cao, đạt tới Quy Nhất Cảnh. 

 Bước tiếp theo là dung hợp Đạo Chủng. 

 Mạc Phàm cũng rất cẩn thận đối với chuyện này. 

 Gã mơ hồ cảm thấy, hẳn người tí hon sao trời còn không phải toàn bộ cơ duyên của mình. 

 Trong trí nhớ của gã còn có một tinh cung vô cùng rộng lớn. 

 Còn về bóng dáng vĩ ngạn đứng dưới tinh cung kia, cũng mơ hồ khiến Mạc Phàm có một cảm giác kính sợ. 

 Mạc Phàm không thích cảm giác này. 

 “Không có ai, có thể đè lên đầu Mạc Phàm ta, Huyền Thiên Tông này chính là ví dụ.” Mạc Phàm thầm nói trong lòng. 

 Gã nhìn về phía dãy núi, trong đôi mắt sao trời lộ ra cảm xúc vui sướng. 

 Đối với tông môn từng thu dụng và bồi dưỡng gã, Mạc Phàm không có một tia tình cảm, hiện tại chỉ muốn nhìn thấy nó bị huỷ diệt! 

 Không bao lâu sau, một nhóm người ít ỏi bay lên trời từ sâu trong rừng rậm, đó là đám người Huyền Thiên Tông chủ. 

 Bọn họ biết mình có ẩn nấp tiếp cũng vô dụng, không bằng giáp mặt giằng co. 

 “Ha hả, Huyền Thiên lão nhân, cuối cùng ngươi cũng chịu ra tới.” Trong trận doanh của Kim Giác tộc, một cường giả khí tức đạt tới Thánh Nhân cảnh đi ra. 

 Trên đầu lão có một cái sừng kim sắc, lượn lờ phù văn, trên người bao trùm bởi vảy kim sắc. 

 Lão ta là Kim Giác Đại Vương, người mạnh nhất trong Kim Giác tộc. 

 Mà trong Ngân Giác tộc cũng đi ra một sinh linh khí tức không kém gì Kim Giác Đại Vương, đó là Ngân Giác Đại Vương. 

 “Hai tộc chúng ta bị Huyền Thiên Tông ngươi trấn áp vô số năm, hôm nay, rốt cuộc cũng có thể tự tay huỷ diệt các ngươi!” Ngân Giác Đại Vương lạnh căm căm mà nói. 

 Huyền Thiên Tông chủ không để ý đến hai tộc này. 

 Dù sao bọn họ vốn là sinh tử đại địch. 

 Ông ta nhìn về phía trận doanh Vô Cực Tinh Cung, lạnh lùng nói: “Vô Cực Tinh Cung các ngươi hành động như thế, chẳng lẽ không sợ Hoang Cổ Quân gia Tiên Vực trả thù sao?” 

 một câu của Huyền Thiên Tông chủ khiến sắc mặt rất nhiều cường giả của Vô Cực Tinh Cung đều mơ hồ biến ảo. 

 Bọn họ sinh ra ở hạ giới, tuy không rõ Quân gia mạnh đến mức nào. 

 Nhưng bọn họ cũng từng nghe nói đến tên tuổi của Hoang Cổ thế gia. 

 Càng đừng nói, mạnh như Huyền Thiên Tông mà chẳng qua chỉ là một trong vô số thế lực phụ thuộc của Quân gia mà thôi. 

 Bởi vậy có thể thấy được một chút sự cường đại của Quân gia. 

 Vô Cực Tinh Cung muốn đối kháng Quân gia, không nghi ngờ gì là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình. 

 Kim Giác Đại Vương lại cười lạnh một tiếng và nói: “Ở Tiên Vực còn không tới phiên Hoang Cổ Quân gia một tay che trời, Thái Cổ Hoàng tộc, các đại cổ tộc cũng chưa chắc không thể chống lại Quân gia, đến lúc đó đầu nhập vào Thái Cổ Hoàng tộc là được rồi.” 

 Sở dĩ Kim Giác tộc, Ngân Giác tộc dám phản loạn, là bởi vì sau lưng có chủng tộc Thái Cổ làm chỗ dựa. 

 Mọi người trong Vô Cực Tinh Cung cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. 

 Bọn họ không có trông mong gì trên Tiên Vực, chỉ muốn chế bá Tinh Thần đại lục lần nữa, khôi phục sự hưng thịnh ngày xưa lúc Vô Cực Tinh Quân còn tồn tại. 

 Bọn họ cũng đang kiệt lực tìm kiếm người có khả năng liên quan đến Vô Cực Tinh Quân. 

 Mạc Phàm chính là một quân cờ quan trọng mà bọn họ tìm được. 

 “Các ngươi nhất định sẽ hối hận.” Huyền Thiên Tông chủ nặng nề mà liếc nhìn Vô Cực Tinh Cung một cái. 

 Ông ta tin chắc, nếu Quân gia biết tin này thì nhất định sẽ không chút lưu tình mà hoàn toàn hủy diệt Vô Cực Tinh Cung. 

 “Được rồi, đây là di ngôn của ngươi sao, vậy ngươi có thể đi chết rồi.” Kim Giác Đại Vương ra tay. 

 Lão ta lấy ra một loan đao màu vàng xanh, chém ra một đao, đao cương kim sắc lay động trời cao, hư không cũng bị trảm vỡ thành hai mảnh. 

 Lấy thực lực cường đại của Thánh Nhân thì có thể dễ dàng đánh rách nát không gian tại hạ giới như trở bàn tay. 

 Ngân Giác Đại Vương cũng cùng ra tay, dao động Thánh Cảnh đang tràn ngập, khiến hư không phía trước rách nát. 

 Những người còn lại trong hai tộc cũng cùng lao qua chém giết. 

 Bên này, những cường giả còn lại của Huyền Thiên Tông cũng phát ra tiếng rống giận, trong mắt có quyết tâm hẳn phải chết. 

 Bọn họ biết, e rằng hôm nay khó thoát khỏi cái chết. 

 Nhưng trước khi mất mạng, có thể giết thêm một hai tội tộc cũng coi như đáng giá. 

 Trấn áp tội tộc là sứ mệnh được khắc vào xương tủy của mỗi một người trong Huyền Thiên Tông. 

 Sứ mệnh này là hứa hẹn của Huyền Thiên Tông bọn họ đối với chủ thượng Quân gia! 

 “Mặc kệ chủ thượng Quân gia có vứt bỏ chúng ta hay không, chúng ta cũng phải đánh chết tội tộc, chảy hết giọt máu cuối cùng!” 

 “Không sai, Huyền Thiên Tông chúng ta không phụ chủ thượng Quân gia!” 

 Từng vị cường giả Huyền Thiên Tông đều bi phẫn gào rống. 

 Còn có một ít cường giả Huyền Thiên Tông trọng thương gần chết trực tiếp chọn tự nổ tung, liều chết với tội tộc chung quanh. 

 Nhìn tình cảnh vô cùng bi tráng này, rất nhiều đệ tử tuổi trẻ của Huyền Thiên Tông đều đỏ cả hốc mắt. 

 Cho dù là Huyền Thiên Tông chủ, đôi mắt cũng đang run lên. 

 Huyền Thiên Tông bọn họ sẽ chảy sạch giọt máu cuối cùng vì chủ thượng Quân gia! 

 Bọn họ không phụ chủ thượng Quân gia! 

 Mà đúng lúc này, rốt cuộc người của Vô Cực Tinh Cung cũng chuẩn bị ra tay. 

 Trong bọn họ cũng có tồn tại Thánh Nhân. 

 Nhìn thấy Vô Cực Tinh Cung muốn ra tay, một vị nữ đệ tử của Huyền Thiên Tông đã lộ ra sự tuyệt vọng xưa nay chưa từng có dưới đáy mắt. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.