Thần Tử Hoang Cổ

Chương 222



Chương 222 

 

 Giờ phút này, ở hoàng cung Đại Dận hoàng triều, trên một lầu các. 

 Một thiếu nữ mặc váy lụa màu tím nhạt đang dựa lên lan can. 

 Ngũ quan của nàng tinh xảo tuyệt luân, đôi mắt to trong trẻo, cái miệng nhỏ hồng đào, dáng người tinh tế, da thịt như ngọc. 

 Giống như tinh linh vô cấu, trời sinh đã mang theo một loại khí chất cao quý. 

 Khí chất này phát ra từ huyết mạch cao hơn người ta một bậc. 

 So sánh với thiếu nữ này, những hoàng tử hoàng nữ của Đại Dận hoàng triều đều kém hơn một bậc. 

 Giờ phút này, thiếu nữ đưa bàn tay ngọc lên nâng gò má hương, ngơ ngác nhìn không trung, không biết suy nghĩ chuyện gì mà xuất thần. 

 “Ca ca...” Thiếu nữ lẩm bẩm một câu, có chút phiền muộn. 

 Mười địa chấn loạn, tội tộc quật khởi, Đại Dận hoàng triều cũng bắt đầu xuất hiện nguy cơ và rung chuyển. 

 Dưới tình huống này, thiếu nữ không biết tâm nguyện mà nàng ẩn sâu dưới đáy lòng rốt cục còn có khả năng thực hiện hay không. 

 Ngay vào lúc tâm tư thiếu nữ đang mơ hồ, một giọng nói mang theo khẩn trương thấp thỏm vang lên: “Dĩnh Nhi công chúa.” 

 Quân Dĩnh Nhi ngoái đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Thập lục hoàng tử mặc trên người bộ quần áo nhăn nheo, dáng vẻ có chút khờ khạo. 

 Vị Thập lục hoàng tử này là người không xuất chúng nhất trong những hoàng tử hoàng nữ của Đại Dận hoàng chủ. 

 Hơn nữa bởi vì có chút ngốc nghếch khờ khạo, cho nên thường xuyên bị các hoàng tử hoàng nữ khác bài xích và trào phúng. 

 Trước kia, bởi vì Quân Dĩnh Nhi thương hại hắn ta nên không có việc gì sẽ đi tâm sự với hắn. 

 Có ai ngờ, tên Thập lục hoàng tử này còn quấn lấy nàng. 

 “Dĩnh Nhi công chúa, ta... Ta...” Thập lục hoàng tử Phương Hàn ấp úng nói. 

 “Có chuyện gì, nói đi.” Quân Dĩnh Nhi cũng rất lương thiện, không đành lòng trực tiếp tống cổ hắn ta đi. 

 “Dĩnh Nhi công chúa, có thể làm đạo lữ của ta không?” Phương Hàn do dự một lát, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm mà hỏi. 

 “Làm đạo lữ của ngươi?” 

 Quân Dĩnh Nhi nghe vậy thì lập tức há cái miệng nhỏ hồng nhuận ra thật to. 

 Nàng không ngờ Phương Hàn sẽ nói ra lời này. 

 “Ta biết, có lẽ Dĩnh Nhi công chúa sẽ chướng mắt ta, nhưng ta sẽ thay đổi.” Phương Hàn vội vàng nói. 

 Hắn ta rất có hảo cảm đối với thiếu nữ lương thiện mà mỹ lệ này. 

 Trước kia, khi tất cả mọi người bài xích hắn ta, thậm chí các huynh đệ tỷ muội cũng khi dễ hắn. 

 Là Quân Dĩnh Nhi thay hắn ta đè lại những lời châm chọc mỉa mai đó, còn nguyện ý nói chuyện phiếm tâm sự với hắn. 

 Thậm chí còn đưa một ít tài nguyên tu luyện cho hắn ta dùng. 

 Dạng thiếu nữ vừa thiện lương lại ấm lòng này, ai không yêu kia chứ? 

 Tất nhiên Phương Hàn cũng thích. 

 Chỉ là bởi vì tự ti, mới khiến hắn ta luôn dây dưa dây cà tới hiện tại. 

 Phương Hàn cũng cố lấy dũng khí tỏ tình. 

 Hắn ta tin chắc Quân Dĩnh Nhi không có khả năng thật sự không có chút cảm giác gì với mình. 

 Nếu không có cảm giác thì vì sao Quân Dĩnh Nhi lại chiếu cố hắn ta như vậy? 

 “Ai, Phương Hàn, Dĩnh Nhi thật cảm ơn ngươi, nhưng chúng ta không có khả năng.” Quân Dĩnh Nhi thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu. 

 Sở dĩ nàng nguyện ý chiếu cố Phương Hàn, chỉ là vì thương hại hắn ta mà thôi. 

 Nếu không phải là Phương Hàn, đổi lại là người khác, Quân Dĩnh Nhi vẫn sẽ đối xử bình đẳng như vậy. 

 Chuyện này không phải vì cá nhân Phương Hàn, mà là do Quân Dĩnh Nhi lương thiện. 

 Thậm chí cho dù không phải là Phương Hàn, mà là con chó con mèo gì đấy thì Quân Dĩnh Nhi cũng sẽ chiếu cố thế thôi. 

 Nhưng lại vì nguyên nhân này mà khiến Phương Hàn sinh ra một trong ba ảo giác lớn nhất của cuộc đời, chính là nàng thích ta. 

 “Dĩnh Nhi công chúa, vì... Vì sao?” Sắc mặt Phương Hàn hơi trắng ra. 

 Tuy trong lòng hắn ta đã có chút dự đoán, nhưng chung quy vẫn ôm một chút ảo tưởng. 

 “Dĩnh Nhi không thuộc về nơi này, Dĩnh Nhi cũng sẽ không luôn nán lại ở Tiềm Long đại lục.” Quân Dĩnh Nhi hơi ngẩng đầu, nhìn lên không trung. 

 Nơi đó mới là chỗ nàng muốn đi. 

 “Là như thế sao?” Phương Hàn cười khổ một tiếng. 

 Hắn ta cũng biết Quân Dĩnh Nhi là đến từ Tiên Vực. 

 Thân phận của nàng là người của Quân gia tôn quý. 

 Tuy chỉ là chi mạch chi thứ không chút nổi bật của Quân gia, nhưng đối với Đại Dận hoàng triều mà nói thì vẫn tôn quý đến cực điểm. 

 “Vậy Dĩnh Nhi công chúa thích người như thế nào?” Phương Hàn có chút không cam lòng mà mở miệng hỏi. 

 Quân Dĩnh Nhi nghe vậy thì khép đôi tay ngọc lại, đôi mắt xinh đẹp lộ ra khát khao, nàng nói: “Người mà Dĩnh Nhi thích, nhất định phải lợi hại giống như ca ca.” 

 “Dĩnh Nhi hy vọng chàng ấy là một anh hùng cái thế, có một ngày chàng sẽ từ trên trời giáng xuống, bạch y phiêu phiêu, đạp đám mây thất sắc tới tìm ta...” 

 Đôi mắt xinh đẹp của Quân Dĩnh Nhi lập loè quang huy. 

 Thiếu nữ nào không hy vọng ý trung nhân của mình là anh hùng cái thế? 

 Phương Hàn nghe vậy thì trong miệng càng thêm chua xót. 

 Quả thực không biết hắn ta có chênh lệch lớn bao nhiêu so với ý trung nhân hoàn mỹ trong cảm nhận của Quân Dĩnh Nhi. 

 “Dĩnh Nhi công chúa, trên đời sẽ có người như vậy sao?” Phương Hàn vẫn không cam lòng mà hỏi. 

 “Dĩnh Nhi tin tưởng, nhất định sẽ có...” Quân Dĩnh Nhi chắc chắn nói. 

 Lúc sau, Phương Hàn ảm đạm rời đi. 

 Tuy thân là Thập lục hoàng tử, nhưng Phương Hàn không có chút địa vị nào cả. 

 Mỗi ngày hắn ta còn phải đi quét dọn Tàng Thư Các. 

 Bởi vì tỏ tình thất bại, Phương Hàn đang quét dọn mà cứ thất thần. 

 Hắn ta không cẩn thận đụng vào kệ sách, vô số sách cổ xôn xao trút xuống, chôn Phương Hàn vào giữa đống sách kia. 

 “Đáng chết, cả sách cũng hà hiếp ta sao!” Phương Hàn bò ra từ đống sách, sắc mặt nghẹn đỏ. 

 Trong lúc vô tình, tầm tay hắn ta bỗng sờ trúng một quyển sách cổ. 

 “Hả... Đây là...” Phương Hàn kinh ngạc, cầm lấy cuốn sách cổ kia. 

 Quyển sách này tựa kim phi kim, tựa mộc phi mộc, mặt ngoài còn có hoa văn kỳ dị. 

 Phương Hàn sờ lên nó, bỗng phát hiện trong cuốn sách cổ này còn có ngăn kép. 

 Bên trong có một cuộn giấy màu vàng xanh. 

 Trên đó có viết, Tiềm Long đại lục, vâng theo mệnh trời, thiên tử chi lệnh, tế thần phù chiếu. 

 “Thiên tử chi lệnh, tế thần phù chiếu?” Phương Hàn như choáng váng. 

 Sau đó, hắn ta vội vàng nhét cả quyển sách cổ và cuộn giấy màu vàng xanh vào trong ngực, sau đó sửa sang lại những quyển sách khác. 

 Cuối cùng, hắn ta về tới chỗ ở của mình. 

 “Thật tốt quá, thật sự quá tốt, đây thật sự là tế thần phù chiếu, chí bảo căn nguyên của Tiềm Long đại lục, không ngờ Phương Hàn ta còn có ngày xoay người!” 

 Phương Hàn vui mừng khôn xiết. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.