Thần Tử Hoang Cổ

Chương 227



Chương 227 

 

 Không bao lâu sau, mặt đất trước mặt bọn họ bỗng xuất hiện một cái khe thật lớn. 

 Ở đáy cái khe, mơ hồ có thể thấy được một tòa cung điện rộng lớn. 

 Cả tòa cung điện tràn đầy ánh sao, được ánh hào quang chiếu rọi. 

 Đó là ánh sáng duy nhất trong toàn bộ ám vực. 

 Trước đó chút hào quang mà đám người Quân Tiêu Dao đã thấy bên ngoài ám vực là do tinh cung này phát ra. 

 “Thật tốt quá.” Diệp Tinh Vân phấn chấn trong lòng. 

 Hắn ta đã nhận ra một loại cộng minh, đây là cơ duyên thuộc về hắn. 

 Ngay vào lúc Diệp Tinh Vân hưng phấn đến cực điểm, nơi xa bỗng có tiếng gầm rú vang lên. 

 Mũi tên lửa vẽ ra từng luồng thần quang, sư tử đang rống giận rít gào. 

 “Đáng chết, sao Quân Tiêu Dao lại tới nhanh như vậy!” Ánh mắt Diệp Tinh Vân trầm xuống, vội vàng nói: “Mạc Phàm, nhanh lên, mở cánh cổng của tinh cung ra.” 

 Mạc Phàm khẽ gật đầu, một đoàn ánh sao hiện lên. 

 Đây là sức mạnh mà người tí hon sao trời trong thân thể gã phóng ra. 

 Cụm ánh sao đó dung nhập vào cánh cổng của bảo khố tinh cung. 

 Ngay sau đó, nhưng nghe răng rắc một tiếng, cánh cổng tinh cung mở ra! 

 Khi cánh cổng tinh cung mở ra, một sức mạnh sao trời vô cùng nồng đậm khuếch tán ra. 

 Khí tức này khiến người mang Tinh Thần Vương Thể như Diệp Tinh Vân cực kỳ thoải mái. 

 Nhưng hắn ta không có thời gian trì hoãn tại đây, trực tiếp lắc mình tiến vào tinh cung. 

 Mạc Phàm cũng đuổi theo sát phía sau. 

 Không bao lâu sau, đám người Quân Tiêu Dao đã đến. 

 “Đây là bảo khố tinh cung sao, đã bị người ta mở ra.” Nhìn thấy cung điện nằm dưới nền đất tràn đầy tinh quang kia, Quân Tiêu Dao nói. 

 Hắn biết, có thể là Diệp Tinh Vân và Mạc Phàm đã nhanh chân đến trước. 

 Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để ý, dù sao chỉ cần bảo khố tinh cung còn ở nơi này thì cơ duyên cũng không bỏ chạy đi đâu được. 

 “Tiến vào.” Quân Tiêu Dao dẫn theo Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử bước vào cánh cửa bảo khố. 

 Sau đó, đám người Thiên Tinh Thánh Tử, Triệu Liệt, Sở Hồng Y mới đến đây. 

 Khi nhìn thấy bảo khố tinh cung, bọn họ cũng ngây người một chớp mắt, sau đó vội vàng lắc mình tiến vào trong đó, sợ không cướp được cơ duyên. 

 Còn những thiên kiêu còn lại, chỉ có một số lượng cực nhỏ tới được nơi đây. 

 Đa số tu sĩ đều đã chết ở dọc đường, không có cả cơ hội nhìn thấy bảo khố tinh cung một cái. 

 Trong bảo khố tinh cung. 

 Đám người Quân Tiêu Dao đang đi vào. 

 Toàn bộ bảo khố được phân cách ra rất nhiều không gian, mỗi một không gian đều chất đầy các loại bảo bối quý hiếm. 

 “Không ngờ hạ giới còn có bảo khố như vậy.” Cửu Đầu Sư Tử hơi líu lưỡi. 

 Xuất thân của nó vốn cực kỳ bất phàm, từ nhỏ có vô số tài nguyên, nhưng các loại bảo bối nơi đây quá phong phú, cả nó cũng có chút hoa mắt. 

 “Những thứ này chỉ là loại thấp kém nhất mà thôi, không cần lãng phí thời gian vào chúng.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt lắc đầu. 

 Ánh mắt của hắn còn cao hơn Cửu Đầu Sư Tử, căn bản chướng mắt mấy thứ này. 

 Thứ thật sự có giá trị của bảo khố tinh cung nằm ở chỗ sâu nhất. 

 Đám người Thiên Tinh Thánh Tử cũng đã bước vào, nhìn thấy bảo bối đầy đất, bọn họ cũng bị chấn động sâu sắc. 

 “Hừm? Ta có thể cảm ứng được, có sức mạnh sao trời nồng đậm ở trước kia!” Ánh mắt Thiên Tinh Thánh Tử chợt lóe, lập tức lao về hướng một không gian bảo khố. 

 Triệu Liệt và Sở Hồng Y thấy thế thì cũng theo sát phía sau. 

 Trong không gian bảo khố này như chất chứa một mảnh sao trời. 

 Rất nhiều tinh thể sao trời lập loè trong đó. 

 “Đó là... Tinh hạch!” Thiên Tinh Thánh Tử nhìn đến đôi mắt chấn động. 

 Tinh hạch là trung tâm tinh hoa của một ngôi sao, ẩn chứa sức mạnh cực kỳ nồng hậu. 

 Có thể nói năng lượng của một tinh hạch tương đương với khoảng một viên tiên nguyên hạ phẩm. 

 Mà nơi đây, đưa mắt nhìn ra thì chi chít, có chừng mấy ngàn viên! 

 “Tinh hạch là tồn tại có thể so được với tiên nguyên hạ phẩm!” Đôi mắt xinh đẹp của Sở Hồng Y cũng lộ ra kích động. 

 Triệu Liệt càng nhịn không được, gã lập tức lao ra, muốn thu hoạch tinh hạch. 

 Mà lúc này, một dao động kh ủng bố truyền đến. 

 Sâu trong tinh không trải rộng tinh hạch, một con tinh thú thật lớn bỗng thò đầu ra. 

 Đó là một con tinh thú nhìn như Cự Côn. 

 “Thần Hỏa Cảnh!” 

 Khi cảm nhận được dao động khí tức của con Cự Côn này, Triệu Liệt sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. 

 Cự Côn kia cũng không cho Triệu Liệt thời gian phản ứng, nó táp một cái đã nuốt gã vào bụng. 

 Triệu Liệt, ngã xuống! 

 “Chạy mau!” 

 Thiên Tinh Thánh Tử và Sở Hồng Y sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng xoay người rời đi. 

 Bọn họ tuyệt đối không thể đối phó được với tinh thú Thần Hỏa Cảnh. 

 Nhưng ngay sau đó, kèm theo một tiếng phụt vang lên. 

 Thiên Tinh Thánh Tử cũng bị Cự Côn cắn nuốt. 

 Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Sở Hồng Y. 

 Gương mặt nàng ta trắng bệch như tờ, lấy thực lực của nàng thì tất nhiên cũng không trốn thoát được con Cự Côn Thần Hỏa Cảnh này. 

 Ngay vào lúc con Cự Côn kia mở cái miệng khổng lồ ra, sắp muốn cắn nuốt Sở Hồng Y. 

 Một kiếm quang loáng thoáng mang theo khí tức thời gian quét ngang đến, đâm thẳng vào miệng Cự Côn. 

 Trong nháy mắt, Cự Côn phát ra tiếng gào rống thống khổ. 

 Theo sau đó còn có những chiêu thức công kích như mũi tên lửa và Vô Úy Sư Tử Ấn. 

 Mị dung của Sở Hồng Y lộ ra vẻ mặt kinh hỉ sống sót sau tai nạn, quay mắt nhìn lại, lập tức thấy được bóng dáng giống như bạch y kiếm tiên kia. 

 Đó là Quân Tiêu Dao. 

 Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử giáp công hai bên, đối phó với con Cự Côn kia. 

 “Không ngờ nơi đây lại có nhiều tinh hạch như vậy.” Quân Tiêu Dao hoàn toàn không để ý đến Sở Hồng Y. 

 Sở dĩ hắn ra tay là vì thấy được những tinh hạch đó. 

 Mỗi một viên tinh hạch đều có thể so với tiên nguyên hạ phẩm. 

 Mấy ngàn viên tinh hạch này tương đương với mấy ngàn viên tiên nguyên. 

 Tu luyện Đại La Tiên Cốt không phải chỉ có thể dùng tiên nguyên, mà còn có thể dùng bất cứ tài nguyên năng lượng nào tương đương với tiên nguyên. 

 Tinh hạch chính là một trong số đó. 

 “Đa tạ Thần Tử đại nhân cứu giúp, Hồng Y vô cùng cảm kích!” 

 Trên mặt Sở Hồng Y có niềm vui sướng tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng có thấp thỏm. 

 Nhưng nàng ta khẽ cắn môi, vẫn căng da đầu tiến lên cảm tạ. 

 “Hừm, không cần, ta chỉ vì tinh hạch mà thôi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt lên tiếng. 

 Khóe miệng Sở Hồng Y lộ ra một ý cười chua xót. 

 Ở Tinh Thần đại lục, không biết có bao nhiêu thiên kiêu nam tính coi nàng ta là tình nhân trong mộng. 

 Kết quả Quân Tiêu Dao còn không buồn liếc nhìn nàng ta một chút. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.