Ngay lập tức, trong mắt hai người đều lộ ra dị sắc.
Bọn họ đều muốn có được căn nguyên thế giới của đối phương.
“Khanh khách, Thanh Y tỷ tỷ, tế đàn anh linh này cực kỳ nguy hiểm, không cẩn thận một cái là có khả năng thân tử đạo tiêu, tỷ tỷ cũng không nên bước lên.” Tiểu Ma Tiên cười nói thật thuần khiếu.
Lời nói của nàng ta nhìn như đang suy nghĩ cho Cơ Thanh Y, nhưng hiển nhiên, hàm ý chân chính là không muốn để Cơ Thanh Y bước lên tế đàn anh linh.
Nhân Tiên Giáo và Ma Tiên Giáo vẫn luôn đối lập với nhau.
Nàng ta và Cơ Thanh Y cũng có quan hệ cạnh tranh.
Tất nhiên Tiểu Ma Tiên không muốn nhìn thấy thực lực của Cơ Thanh Y mạnh lên.
“Tiểu Ma Tiên, lời này là ta nói với ngươi mới đúng.” Tất nhiên Cơ Thanh Y không có khả năng tránh lui, lập tức tranh phong đối đầu.
Trong thiên địa như có mùi thuốc súng đang tràn ngập.
Ngay sau đó, bốn người cùng ra tay.
Khí hỗn độn chung quanh Lý Đạo Huyền nổ mạnh, hắn ta vươn tay ra, hư không tan nát từng tấc một.
Hắn cũng có thể cảm giác được sự cường đại của Vong Xuyên, bởi vậy lúc này cũng toàn lực ra tay, mà không có giữ lại như trước đó đối phó với Yến Thanh Ảnh.
Nếu Lý Đạo Huyền toàn lực ra tay thì thực lực sẽ cực kỳ khủng bố, uy thế kia khiến người ta sợ hãi.
“Trời ạ, chẳng lẽ đó chính là Hỗn Độn Thể trong truyền thuyết?” Những thiên kiêu chung quanh phát ra tiếng kinh hô.
Cho dù là ở Tiên Vực, Hỗn Độn Thể cũng là thể chất vạn năm khó gặp, càng đừng nói là ở hạ giới.
Bởi vậy mới khiến người ta chấn động như vậy.
“Hả, Hỗn Độn Thể?”
Nhìn thấy Lý Đạo Huyền ra tay, trong mắt Vong Xuyên cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Tuy rằng thật sự là khí hỗn độn, nhưng gã cứ cảm giác có chỗ nào không thích hợp.
Nhưng Vong Xuyên cũng không nghĩ nhiều, vẫn tiếp tục ra tay.
Cho dù Lý Đạo Huyền kia là Hỗn Độn Thể, nhưng tốt xấu gì gã cũng là Luân Hồi Thánh Thể, không nói đến chuyện nghiền áp Hỗn Độn Thể, nhưng ít nhất cũng có thể chống lại.
Vong Xuyên cũng tung ra một chưởng, mơ hồ mang theo sức mạnh Luân Hồi.
Hai người này, một người ngang nhiên ra tay, khí hỗn độn tràn ngập, một người đẩy ngang bàn tay, sức mạnh Luân Hồi lan tỏa.
Hai người đối chọi gay gắt, trong phút chốc thân thể va chạm đã làm chấn động ra gợn sóng vô tận.
Cơ Thanh Y và Tiểu Ma Tiên cũng đang chiến đấu với nhau.
Cơ Thanh Y phất bàn tay ngọc ra, pháp lực mênh mông, tiên quang trong trẻo, cứ như có hư ảnh một nữ tiên hiện hóa ra phía sau nàng.
Mà Tiểu Ma Tiên thì cổ linh tinh quái như một ma nữ.
Trong tay nàng ta tỏa ra ma quang, khí chất cả người biến hóa, giống như ma nữ mị hoặc chúng sinh.
Loại mị lực kỳ lạ này phối hợp với gương mặt xinh đẹp thanh thuần dã lệ của nàng, thanh thuần kết hợp với quyến rũ, trông có vẻ rất động lòng người.
Nghe đồn Ma Tiên Giáo có đạo thống của tiên nhân ma đạo, tất nhiên Tiểu Ma Tiên cũng kế thừa đủ loại tuyệt học.
Khi hai người bọn họ chiến đấu với nhau, trông cực kỳ cảnh đẹp ý vui, phiên nhược kinh hồng, như ngọc nữ thiên vũ.
Mà so sánh với các nàng thì cuộc chiến của Lý Đạo Huyền và Vong Xuyên hung hãn hơn rất nhiều.
Lý Đạo Huyền đấm ra một quyền, quấn quanh khí hỗn độn vô tận, mỗi một khí tức đều nặng như vạn quân, có thể đè sụp núi lớn.
Khí hỗn độn chính là một trong những sức mạnh cường đại nhất trong thiên địa, đủ để khiến người ta kiêng kỵ.
Đổi lại là thiên kiêu khác, bị khí hỗn độn đánh trúng thì thân thể sẽ trực tiếp nổ tung.
Nhưng Vong Xuyên thì khác, gã mang trong mình Luân Hồi Thánh Thể, đồng thời còn khống chế sức mạnh Luân Hồi, đây cũng là một loại sức mạnh cực hạn.
Hai người đánh đến mức hư không tạc nứt, thiên địa chấn động.
Phía sau Vong Xuyên, một hư ảo luân bàn hiện hóa ra, ngang trời nghiền áp đến, uy năng mạnh mẽ tuyệt đối.
Phanh!
Một tiếng chấn vang, thân thể Lý Đạo Huyền bị đánh lùi lại, khí huyết trong ngực quay cuồng.
Bàn về căn cơ thì hắn ta vẫn kém hơn Vong Xuyên một ít.
So sánh một cách hình tượng thì Lý Đạo Huyền giống như nhà giàu mới nổi, nhờ khí vận nhất thời mà bay lên cao.
Vong Xuyên lại tích lũy hồi lâu, nội tình thâm hậu.
Ngay vào lúc Lý Đạo Huyền muốn thi triển cường chiêu.
Nơi xa, một tiếng nói lạnh nhạt truyền đến: “Nơi này thật là náo nhiệt.”
Giọng nói này cứ như có một loại ma lực kỳ lạ khiến bốn người Cơ Thanh Y, Tiểu Ma Tiên, Lý Đạo Huyền, Vong Xuyên đều không khỏi dừng động tác, ánh mắt lập tức chuyển đi.
Bốn bóng người hiện thân ở nơi xa.
Đó là bốn người Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao mặc y quan trắng hơn cả tuyết, tiên huy lượn lờ, khí chất cả người siêu nhiên tại thượng, ánh mắt đầu tiên là dừng lại trên tế đàn anh linh nơi xa, sau đó lại quay qua nhìn về phía đám người Lý Đạo Huyền.
“Tiêu Dao đạo huynh.” Cơ Thanh Y nhìn thấy Quân Tiêu Dao thì sắc mặt hơi thay đổi, nhưng thái độ vẫn bình tĩnh mà mở miệng nói.
Bên kia, Tiểu Ma Tiên nhìn thấy Quân Tiêu Dao thì cái miệng nhỏ khẽ nhếch, nhìn đến ngây người.
Thật là trăm nghe không bằng một thấy.
Chỉ khi nào thật sự nhìn thấy Quân Tiêu Dao, mới hiểu được từ “Tiên tư tuyệt đại” này không phải hình dung, mà là miêu tả chân thật về Quân Tiêu Dao.
“Tiêu Dao tiểu ca ca thật sự quá quá soái, yêu yêu.” Tiểu Ma Tiên ngơ ngác trong một chớp mắt, sau đó lập tức tỉnh táo lại, đôi mắt xinh đẹp bóng lưỡng, lập loè tia sáng kỳ dị.
“Ngươi chính là Quân Tiêu Dao.” Lý Đạo Huyền nhăn mày lại.
Trước đó tuy hắn ta vẫn luôn khinh thường Quân Tiêu Dao, nhưng giờ phút này khi thật sự nhìn thấy thì loại khí chất này, loại uy áp mơ hồ này cũng khiến trong lòng Lý Đạo Huyền sinh ra dự cảm chẳng lành.
Vong Xuyên cũng nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trước đó gã đã từng nghe đến hắn từ lời của Tiểu Ma Tiên rất nhiều lần.
Quân Tiêu Dao nhìn lướt qua Lý Đạo Huyền và Vong Xuyên, khóe miệng lộ ra ý cười khẽ, hắn nói: “Xem ra những căn nguyên thế giới còn lại đều ở trên người các ngươi, rất tốt, không cần phải phiền hà đi tìm nữa.”
Nghe thấy lời này, trong mắt Lý Đạo Huyền hiện lên một tia sáng sắc bén.
Mà Vong Xuyên vẫn rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Không hổ là Thần Tử Quân Gia đương đại, khẩu khí cũng không nhỏ, nhưng ta có một câu hỏi, vì sao ngươi không đợi chúng ta đánh lưỡng bại câu thương rồi mới xuất hiện chứ?”
Gã đang tranh phong với Lý Đạo Huyền.
Thái độ này đã không thể dùng từ cuồng để hình dung.
Mà căn bản không coi Nghịch Thiên chi Tử, quái thai cổ đại, Thánh Nữ đại giáo ra gì!
Một mình Quân Tiêu Dao đủ để trấn áp tất cả những kẻ không phục!
Hết chương 313.