Chương 321
Tuy Yến Thanh Ảnh là truyền nhân của Thôn Thần Ma Công, lại cắn nuốt tinh hoa của thiên kiêu Tiên Vực, nhưng dù sao cũng là thiên kiêu hạ giới, thời gian trưởng thành còn quá ngắn, nội tình không đủ.
Thật ra nếu dựa vào thực lực bản thân nàng, có thể bước lên tầng sáu trăm cũng đã không tồi.
Hiện tại có thể tới tầng tám trăm là dựa vào Quân Tiêu Dao che chở.
“Cũng được, ngươi thể ngộ tu luyện tại đây cho tốt.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, cũng không cưỡng ép.
Tốt quá hoá lốp, nếu cưỡng ép dẫn Yến Thanh Ảnh tiếp tục bước lên cũng không tốt cho chuyện tu luyện của nàng.
Yến Thanh Ảnh gật đầu, lấy Hắc Ám tiên chủng ra rồi bắt đầu luyện hóa lĩnh ngộ.
Nàng ta có tự tin có thể đột phá trên tế đàn anh linh.
Sau đó, cỡ khoảng bậc chín trăm năm mươi thì Khương Lạc Ly và Nghệ Vũ cũng dừng lại.
Bọn họ không thể đi tới nữa.
Quân Tiêu Dao cũng không miễn cưỡng, bắt đầu một mình trèo lên.
Sau khi tới được tầng chín trăm năm mươi trở lên, mỗi khi bước ra một bước, uy áp gần như là gấp đôi.
Không chỉ như thế, những anh linh thượng cổ hiện hóa trong hư không chung quanh cũng bắt đầu phát động công kích.
Một anh linh hình dạng hỏa điểu há mồm, phun ra nuốt vào xích viêm.
Còn có một sinh linh hình dạng con rết đánh tới từ hư không.
Có nhân kiệt thượng cổ cầm thần mâu xé trời trong tay, ném mạnh về hướng Quân Tiêu Dao.
Những anh linh đó đều là sinh linh trước đó ngã xuống trên tế đàn.
Bọn họ ghen ghét Quân Tiêu Dao, muốn ngăn cản hắn tiếp tục trèo lên phía trước.
Đối với những thứ đó, Quân Tiêu Dao chỉ giáng ra một chưởng, chưởng ấn kim sắc đẩy ngang tất cả.
Tất cả anh linh đều tan biến trước mặt hắn.
Cuối cùng Cơ Thanh Y và Tiểu Ma Tiên cũng dừng lại ở khoảng bậc chín trăm mươi lăm.
Ngược lại Vong Xuyên vẫn tiếp tục trèo lên.
Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn sau lưng gã đang chuyển động, sức mạnh Luân Hồi Thánh Thể cũng được thúc giục đến tận cùng.
Gã không cam lòng, thân là quái thai cổ đại, gã không muốn chiết kích trầm sa, bị thiên kiêu đương đại đạp xuống như vậy.
Chỉ là càng gần đến mấy chục bậc cầu thang cuối cùng, loại uy áp này càng mạnh đến đáng sợ.
Tới bước này thì cho dù là quái thai cổ đại Vong Xuyên cũng chỉ có thể bước chậm từng chút một lên trên.
Cuối cùng, Vong Xuyên dừng lại ở bậc chín trăm bảy mươi, rốt cuộc không thể bước lên nổi nữa.
Nói thật, biểu hiện này đã là cực kỳ không tồi.
Từ xưa đến nay, thiên kiêu tiến vào kẽ nứt thập địa có thể bước lên bậc tám trăm cũng không đạt tới một phần trăm.
Có thể bước lên bậc chín trăm càng không đủ một phần ngàn.
Nhìn Quân Tiêu Dao vẫn bước đi không ngừng kia, rốt cuộc Vong Xuyên cũng chịu cúi đầu.
Gã lại thua bởi Quân Tiêu Dao.
Cho dù ở mặt thực lực, hay là ở phương diện ý chí, hoặc là thiên phú, gã đều không bằng Quân Tiêu Dao.
Cho dù khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, phỏng chừng cũng không thể thay đổi sự thật này.
“Chẳng lẽ, hắn muốn bước lên đỉnh tế đàn anh linh sao?” Đồng tử của Vong Xuyên cũng đang rung động.
Trên đỉnh tế đàn anh linh gần như là vùng cấm không người có thể đặt chân.
Mà gã cũng biết một sự kiện.
Nếu muốn sáng lập ra con đường thuộc về mình thì nhất định phải bước lên đỉnh tế đàn.
Bởi vì chỉ có ở đỉnh tế đàn anh linh thì Quân Tiêu Dao mới có thể đạt được sự gia trì của toàn bộ khí vận của thập địa hạ giới.
Cộng thêm sự tương trợ của mười căn nguyên thế giới.
Chỉ có thế thì Quân Tiêu Dao mới có một chút khả năng sáng lập ra một con đường mà tiền nhân chưa từng đi.
“Quân Tiêu Dao lại có dã tâm như thế.” Vong Xuyên hít thật sâu một hơi.
Gã khó có thể tưởng tượng, Quân Tiêu Dao vốn đã thiên tư yêu nghiệt, thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, nếu lại sáng lập ra con đường thuộc về chính mình thì tiền đồ của hắn sẽ lộng lẫy đến cỡ nào.
Thậm chí chứng đạo thành đế cũng không phải chung điểm của Quân Tiêu Dao!
Trên tế đàn anh linh, sau bậc chín trăm năm mươi thì mỗi khi bước lên một bậc đều có cảm giác khó khăn hơn bước lên chín trăm năm mươi bậc cộng lại trước đó.
Mạnh như quái thai cổ đại Vong Xuyên cũng chỉ có thể tiếc nuối dừng lại ở bậc chín trăm bảy mươi.
Mà Quân Tiêu Dao thì không chút lùi bước.
Càng bước lên trên thì không chỉ có uy áp mà cả các loại anh linh đều hiện hóa ra, muốn ngăn cản Quân Tiêu Dao.
Có thể nói, từ xưa đến nay không có mấy ai có thể xông qua cửa ải khó khăn này, bởi vì quá khó.
Quái thai cổ đại cũng chỉ có thể cam bái hạ phong trước mặt cửa ải như vậy.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lãnh đạm, khuôn mặt trầm tĩnh.
Đối với hắn mà nói, uy áp của tế đàn anh linh không tạo thành phiền phức quá lớn.
Mà cũng có vài anh linh cả gan muốn diệt sát chân linh trong Thần Cung của hắn, đoạt xá thân thể hắn.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, đổi góc độ mà suy nghĩ, nếu Quân Tiêu Dao là anh linh bị cầm tù tại đây, nhìn thấy một khối thân thể hoàn mỹ như vậy thì tám phần cũng muốn đoạt xá.
Đối mặt với thủ đoạn đoạt xá của những anh linh đó, Quân Tiêu Dao phản kích rất đơn giản.
Trực tiếp tung ra Hỗn Độn Thần Ma.
Hỗn Độn Thần Ma khủng bố nghiền áp chư thiên.
Đây vốn là một loại pháp môn công kích linh hồn tối cao, lực sát thương nhắm vào những anh linh đó là cực mạnh.
Cho dù những anh linh cổ đại kia cường đại đến đâu thì cũng chỉ có thể tan nát thành hư vô dưới sự nghiền áp của Hỗn Độn Thần Ma thuộc về Quân Tiêu Dao.
Cuối cùng, Quân Tiêu Dao bước từng bước một đi lên bậc thứ chín trăm chín mươi chín.
Khi hắn cất bước lên bậc cuối cùng.
Ầm ầm một tiếng chấn vang.
Cả tế đàn anh linh đều bắt đầu rung động.
Vô số hư ảnh anh linh chi chít hiện ra trong hư không chung quanh.
Số lượng này quả thực sánh ngang với đàn châu chấu.
Có thể nói như vầy, cho dù là quái thai cổ đại Vong Xuyên, đối mặt với số lượng anh linh khủng bố như thế công kích, có khả năng sẽ bị diệt sát chỉ trong nháy mắt.
Làm vậy căn bản là không cho Quân Tiêu Dao đường sống, muốn hoàn toàn đoạn tuyệt con đường đi tới của hắn.
Mỗi một anh linh trong đó đều đã từng là những thiên kiêu tuyệt đại, những sinh linh siêu phàm.
Mà đưa mắt nhìn ra, có chừng trên vạn anh linh đều cùng hiện hóa ra.
Thử hỏi trong thế hệ trẻ tuổi, có ai chống đỡ được với đợt tiến công của hơn cả vạn thiên kiêu tuyệt đại?
Hết chương 321.