Thần Tử Hoang Cổ

Chương 69: Bố cục của Quân Tiêu Dao, phát hiện lớn của Tiêu Trần, Chí Tôn Tổ Long Cốt




Bên kia, đám người Cơ Huyền, Tiêu Trần lại đề cao độ nguy hiểm của Quân Tiêu Dao tới cực điểm. 

Mà lúc này, trong cái khe trên mặt đất kia lại có dị tượng truyền ra, sương xám quay cuồng, quang hoa kích động. 

“Rốt cuộc bí tàng chí tôn cũng mở ra!” 

Tất cả tu sĩ, sinh linh Thái Cổ đều lên tinh thần. 

Quân Tiêu Dao đưa mắt nhìn lại, trong đầu hắn cũng không có nhắc nhở đánh dấu của hệ thống truyền đến. 

“Xem ra phải thật sự thâm nhập sâu vào bí cảnh Nguyên Thiên thì mới có thể đánh dấu.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ trong lòng. 

“Đi!” 

Ánh mắt đám người Cơ Huyền lập loè, dâng pháp lực lên bao phủ toàn thân, sau đó trực tiếp vọt xuống. 

Rút dây động rừng, những tu sĩ còn lại cũng theo sát phía sau. 

Còn về Long Bích Trì, nàng ta liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái, cuối cùng vẫn từ bỏ chuyện trêu chọc Quân Tiêu Dao. 

“Tiến đến lần này vốn là muốn đối phó Quân Tiêu Dao, làm vẻ vang uy danh của Tổ Long Sào ta, nhưng hiện tại xem ra, thật là ta nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.” 

“Vẫn nên tìm kiếm viễn cổ long cốt là chủ yếu đi.” Long Bích Trì thầm nghĩ trong lòng. 

Ưu tiên hàng đầu của nàng vốn là muốn gây chuyện với Quân Tiêu Dao, tiếp theo mới là tìm viễn cổ long cốt. 

Nhưng hiện tại, tận mắt nhìn thấy thực lực của Quân Tiêu Dao, Long Bích Trì rất tự giác mà đặt chuyện tìm kiếm viễn cổ long cốt lên vị trí đầu. 

Nhìn thấy Long Bích Trì thành thành thật thật tiến vào cái khe trên mặt đất, Quân Tiêu Dao cũng khẽ cười một tiếng: “Cũng thức thời...” 

“Chúng ta đi thôi.” Quân Tiêu Dao xua xua tay, cưỡi Cửu Đầu Sư Tử, dẫn đầu tiến vào cái khe kia. 

Năm người Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng, Quân Linh Lung, Quân Vạn Kiếp, Khương Thánh Y theo sát phía sau. 

Vừa tiến vào cái khe, sương xám nồng đậm quay cuồng lao đến. 

Còn dày đặc hơn ngoại giới nhiều. 

Rất nhiều tu sĩ mạo muội xâm nhập vào đó đều nhanh chóng bị sương xám ăn mòn mà đánh mất tâm trí, hai mắt đỏ lên. 

Cả pháp lực cũng không thể hoàn toàn ngăn cách loại sương xám nồng đậm này. 

Oanh! 

Quân Tiêu Dao tùy tiện vung tay lên, một chưởng chụp chết vài tên tu sĩ lâm vào điên cuồng phía trước. 

Rất nhanh, hắn mở ra một con đường, chạy tới đáy của cái khe. 

Đưa mắt nhìn ra, một tòa địa cung rộng lớn nằm ngang dưới mặt đất, một luồng uy áp chí tôn tràn ra từ sâu bên trong. 

Quân Tiêu Dao phóng ra hồn lực, dùng thần niệm dò xét đại khái một chút. 

Cả tòa địa cung như chia thành hai tầng trong ngoài. 

Hẳn đa số mọi người đều có thể vào tầng ngoài, mà tầng trong thì cần Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh mới được. 

“Xem ra muốn đánh dấu thì phải thâm nhập nội tầng mới được.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ. 

Lúc này, Cơ Huyền đã lao về phía địa cung, khóe miệng gã mang theo một ý cười, trong mắt cũng có một chút hưng phấn. 

“Hừm? Chẳng lẽ hắn?” Quân Tiêu Dao chú ý tới vẻ mặt của Cơ Huyền, trong mắt lộ chút suy tư. 

Nhìn dáng vẻ của Cơ Huyền, hình như mơ hồ biết được một ít bí ẩn của bí tàng chí tôn. 

“Cơ Huyền, để ngươi làm Tầm Bảo Thử cho ta đi.” Quân Tiêu Dao cười. 

Mà bên kia, hắn cũng chú ý tới Tiêu Trần đang nhằm về phía một lối vào khác của địa cung. 

Quân Tiêu Dao biết, Tiêu Trần là người mang khí vận, hắn ta sẽ có thu hoạch không nhỏ tại bí tàng này. 

Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao nghiêng đầu và nói: “Vạn Kiếp, có chuyện phân phó cho ngươi.” 

“Vâng, xin công tử cứ nói.” Quân Vạn Kiếp chắp tay và nói. 

Quân Tiêu Dao truyền âm đi, Quân Vạn Kiếp gật đầu rồi lắc mình lao đi. 

“A... Cả tòa bí cảnh Nguyên Thiên đều nằm trong khống chế của ta.” 

Quân Tiêu Dao khoanh tay, đã tính trước mọi chuyện. 

… 

Đám người Quân Tiêu Dao bắt đầu thâm nhập địa cung. 

Thân là bí tàng chí tôn, hơn nữa nơi nơi tràn ngập sương xám quỷ dị. 

Cho dù là ngốc tử cũng biết, có lẽ bí tàng chí tôn này sinh ra dị biến nào đó nên tràn ngập điềm xấu. 

Trong địa cung tràn ngập khí tức cổ xưa mà hủ bại. 

Liếc một cái nhìn lại, âm phong hung tàn, sương mù bao phủ, vách ngã cột xiêu. 

Trên mặt đất có rất nhiều thi thể đen nhánh nằm ngang dọc tứ tung. 

Quỷ dị nhất là bên ngoài những thi thể đó lại lan tràn vảy đen, giống như dị hoá. 

Trong phút chốc rất nhiều tu sĩ bước vào địa cung. 

Những ma thi quỷ dị kia bỗng nhảy dựng lên, trừng đôi mắt huyết hồng nhào đến. 

Móng tay của chúng giống như dao nhọn, dễ dàng đâm thủng xé rách thân thể tu sĩ. 

Tu sĩ Thần Kiều Cảnh căn bản không ngăn được những ma thi đó. 

Rất nhanh đã có số lượng lớn tu sĩ bị tàn sát. 

Nhưng ở phía Quân Tiêu Dao, hắn giơ tay nhấc chân thôi đã dễ dàng chụp những ma thi đó thành bánh nhân thịt. 

Còn về những người khác, hắn không quan tâm, cũng lười xen vào. 

Quân Tiêu Dao lại không phải bảo mẫu của những tu sĩ đó, càng không phải nhân sĩ chính đạo. 

Mấy câu như năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn kia không dính dáng gì đến Quân Tiêu Dao cả. 

Ở phía sau Quân Tiêu Dao, đám người Khương Thánh Y, Quân Linh Lung, Quân Tuyết Hoàng đều không có hành động. 

Không phải bọn họ không muốn xuất lực, mà thật sự không có cơ hội. 

Quân Tiêu Dao tùy tiện ra tay đã mở ra một con đường, không có ma thi nào làm hắn dừng bước chân lại được. 

Mà bên kia, đám người Long Bích Trì, Tiêu Trần sớm đã không còn ở chủ lộ này, không biết đi đâu rồi. 

Quân Vạn Kiếp cũng không ở bên cạnh Quân Tiêu Dao. 

Khóe mắt Cơ Huyền liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái, thấy Quân Tiêu Dao không chú ý tới gã thì thân thể chợt lóe, cũng rời khỏi chủ điện. 

Sau khi Cơ Huyền rời đi, khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một tia cười lạnh. 

Hắn không chuẩn bị lập tức thu hoạch Cơ Huyền, bởi vì chưa tới lúc. 

Theo thời gian chuyển dời, số lượng tu sĩ đang giảm bớt. 

Đa số tu sĩ đều bị ma thi đồ sát sạch sẽ. 

“Tuyết Hoàng, Trượng Kiếm, các ngươi âm thầm đi tìm Cơ Huyền, nhưng tạm thời đừng rút dây động rừng.” Quân Tiêu Dao nói. 

Nghe được lời này, đôi mắt Quân Trượng Kiếm và Quân Tuyết Hoàng đều chấn động. 

Thần Tử muốn đánh chủ ý lên người Cơ Huyền? 

Nghĩ đến đây, Quân Trượng Kiếm và Quân Tuyết Hoàng không khỏi có chút thương hại Cơ Huyền. 

Người bị Quân Tiêu Dao theo dõi không có kết cục tốt gì. 

Khương Thánh Y mở miệng, mang theo chút lo lắng mà nói: “Tiêu Dao, ngươi muốn ra tay với Cơ Huyền sao, hắn có được xương tay Thánh Nhân Vương, nếu thật sự liều mạng...” 

Khương Thánh Y hơi lo lắng. 

Cũng không phải nàng sợ Quân Tiêu Dao sẽ thua Cơ Huyền. 

Mà nếu Cơ Huyền liều mạng phản công, sợ là cũng mang đến một ít thương tổn cho Quân Tiêu Dao. 

“Thánh Y tỷ đang quan tâm ta sao?” Quân Tiêu Dao cười khẽ và nói. 

Khương Thánh Y cắn cắn môi và nói: “Ta là tiểu di của ngươi, ta không quan tâm ngươi thì ai quan tâm nữa.” 

“A, cũng không cần, trong thế hệ tuổi trẻ Tiên Vực, người có thể làm Quân Tiêu Dao ta kiêng kỵ, đều không tồn tại trong cả quá khứ, hiện tại và tương lai.” 

Quân Tiêu Dao cười đầy tiêu soái. 

Cái này không phải kiêu ngạo, mà là sự thật. 

Thiên phú tuyệt thế, hệ thống thêm thân. 

Nếu còn kiêng kỵ này kiêng kỵ kia, vậy Quân Tiêu Dao cứ lấy một khối đậu hủ chụp chết chính mình đi. 

Khương Thánh Y trừng Quân Tiêu Dao một cái, khóe miệng lại nhịn không được hơi nhếch lên. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.