Thần Tử Hoang Cổ

Chương 7: Ta là thiên đế, có thể trấn sát mọi địch nhân trên thế gian!




"Muốn đi theo ta?" Quân Tiêu Dao hơi kinh ngạc. 

Suy nghĩ này của Quân Linh Lung quả thực khiến hắn đoán không ra ý đồ. 

Chuyện trở thành tùy tùng thế này, vôc ùng phổ biến. 

Trong thập đại Tự Liệt của Quân gia, phía sau mỗi một vị Tự Liệt của đều có một nhóm tùy tùng thực lực bất phàm. 

Đó hoặc là đệ tử thiên kiêu trong Quân gia hoặc là nhân tài được mời chào, thuần phục từ bên ngoài. 

Nói tóm lại, mỗi một vị nhân vật cái thế, đều sẽ bồi dưỡng tùy tùng, ngày sau nhóm người này sẽ trở thành một luồng sức mạnh vô cùng quan trọng. 

Thậm chí là phụ thân của hắn Quân Vô Hối cũng từng có một nhóm tùy tùng, được thế nhân xưng là Thần Vương bát bộ chúng, mỗi một người đều có thực lực bất phàm, có thể đảm đương một phía, có thể xưng là anh kiệt cái thế. 

Không phải Quân Tiêu Dao chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ có điều bây giờ hắn mới ba tuổi, cũng không cần phải vội mời chào tùy tùng, vậy nên mới chưa từng để ý. 

"Vì sao?" Quân Tiêu Dao hiếu kì. 

Cũng bởi vì hắn phá vỡ cực hạn vạn cổ sao? 

"Một loại trực giác." Đôi mắt đẹp của Quân Linh Lung trở nên thâm thúy. 

Đó là một góc của tương lai, nàng không tiện nói, bởi vì nói ra, rất có thể sẽ phải thừa nhận một loại nhân quả nào đó vô cùng to lớn. 

Quân Linh Lung vẫn còn chưa đủ sức để có thể thừa nhận loại nhân quả đó. 

"Trực giác?" Quân Tiêu Dao không phản bác được. 

Hắn cũng đã nhận ra, có lẽ Quân Linh Lung biết được chút gì đó nhưng không nói rõ ra. 

Có điều, hắn cũng thường nghe được những chuyện về Quân Linh Lung. 

Trời sinh đã có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, tâm tư nhạy bén thông minh, lĩnh hội bất kỳ công pháp gì cũng đều nhanh hơn người ta một bước. 

Nếu như không vẫn lạc, ngày sau chắc chắn có thể thành Thánh. 

Loại thiên chi kiêu nữ thế này, ở đâu cũng là sự tồn tại được người ta chú ý, săn đón, cũng có tư cách đi theo Quân Tiêu Dao. 

"Bây giờ, sinh hoạt thường ngày của ta là do gia gia chiếu cố, ngoại trừ giảng đạo cho ta, còn suốt ngày lải nhải bắt ta khai chi tán diệp..." Trong lòng Quân Tiêu Dao bất đắc dĩ nghĩ đến. 

Mặc dù bề ngoài hắn chỉ mới có ba tuổi, nhưng suy nghĩ đã sớm thành thục, suốt ngày phải đối mặt với một lão già họm hẹm, cho dù là gia gia của mình cũng sẽ rất khô khan. 

"Để Quân Linh Lung trở thành nha hoàn hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho ta cũng không tệ." Quân Tiêu Dao thầm nghĩ. 

Hắn chưa từng nghĩ đến việc mình có thể bồi dưỡng gì đó cho Quân Linh Lung, có điều, nếu để nàng làm nha hoàn, thị nữ gì đó thì cũng có thể tiếp nhận. 

Nếu để cho người khác biết ý nghĩ này của hắn, nhất định sẽ nện chết hắn. 

Hắn vậy mà muốn để cho thiên chi kiêu nữ được chúng tinh phủng nguyệt, vạn người chú mục đi làm nha hoàn?" 

Phải biết, dù là thiên kiêu Tự Liệt như Quân Trượng Kiếm cũng chỉ là muốn kéo Quân Linh Lung trở thành đồng tu mà thôi. 

Ngay lúc Quân Tiêu Dao muốn mở miệng, một giọng nữ lại truyền tới. 

"Quân Linh Lung, ngươi vậy mà chủ động muốn đi theo người khác?" 

Người mở miệng chất vấn chính là Lan Thanh Nhã. 

Nàng ta không dám mạo hiểm đi mạo phạm Quân Tiêu Dao nên chỉ có thể chỉa mũi dùi sang Quân Linh Lung. 

"Thì sao?" Quân Linh Lung lạnh nhạt nói. 

Đối mặt với Quân Tiêu Dao, nàng sẽ thấp thỏm, khẩn trương nhưng đối với Lan Thanh Nhã thì nàng chẳng có gì phải sợ hãi. 

"Trượng Kiếm công tử từng đích thân mở miệng, muốn mời chào ngươi, lại bị ngươi cự tuyệt, bây giờ ngươi lại chủ động đi theo người khác, ngươi bảo Trượng Kiếm công tử phải để mặt mũi đi đâu?" Sắc mặt Lan Thanh Nhã vô cùng khó coi, chất vấn. 

Hành động lần này của Quân Linh Lung chẳng khác nào thẳng tay đánh mặt Quân Trượng Kiếm. 

"Quân Trượng Kiếm rất ưu tú, nhưng người mà Quân Linh Lung ta đi theo, chính là tồn tại có thể trấn áp một thời đại!" Ngữ khí Quân Linh Lung mang theo sự kích động. 

"A. . . Trấn áp một thời đại? Ý ngươi là đang chỉ hắn?" Lan Thanh Nhã vô thức nói. 

"Hừ, thứ không biết lễ nghĩa ở đâu ra!" 

Quân Tiêu Dao còn chưa nói cái gì, Quân Chiến Thiên liền nhíu mày, vung tay áo một cái! 

Phốc phốc! 

Cơ thể yểu điệu của Lan Thanh Nhã bị đánh bay, nện mạnh xuống đất, khóe miệng chảy mái. 

Đây là vì Quân Chiến Thiên còn chú ý thân phận, lười gi ết chết nàng ta. 

"Về sau nếu có cơ hội ta sẽ luận bàn với Trượng Kiếm tộc huynh một phen, về phần ngươi, cút đi..." Quân Tiêu Dao bình thản nói. 

Hắn lười phải xuất thủ với loại tiểu nhân vật này. 

Sắc mặt Lan Thanh Nhã trắng bệch, cô ta nhìn sang Quân Linh Lung, đáy mắt hiện rõ vẻ vẻ không cam lòng, cuối cùng quay người rời đi. 

Quân Linh Lung không để ý đến nàng ta, mà vẫn luôn yên lặng nhìn Quân Tiêu Dao, trong đôi mắt đẹp là vẻ dịu dàng đnág yêu. 

Đổi lại là bất cứ nam nhân nào khác sợ là đã đồng ý chẳng chút suy nghĩ gì rồi. 

Quân Tiêu Dao trầm ngâm một hồi, sau đó mới hỏi: "Biết bưng trà, đổ nước không?" 

Lời này vừa thốt lên, tất cả mọi người đều ngẩn ra. 

Quân Linh Lung cũng ngẩn người, có điều vẫn nhẹ gật đầu theo bản năng. 

Mặc dù nàng chưa từng làm qua những việc này nhưng không có nghĩa là nàng không biết làm. 

"Biết giặt quần áo, xếp chăn không?" Quân Tiêu Dao lại hỏi. 

Quân Linh Lung vẫn ngơ ngác khẽ gật đầu. 

"Tốt, vậy ta đồng ý." Quân Tiêu Dao dứt khoát nói. 

Lần này vừa ra, Quân Linh Lung cùng người chung quanh đều đã phản ứng kịp. 

Hóa ra không phải Quân Tiêu Dao đang chọn tùy tùng mà là đang lựa thị nữ nha. 

Trong lúc nhất thời, tất cả thiên kiêu giới tính nam ở đây đều lộ ra vẻ hâm mộ cùng ghen tỵ. 

Để Quân Linh Lung làm thị nữ, cũng không phải là ai cũng có thể làm được. 

Chính Quân Linh Lung cũng thoáng hoảng hốt, nàng đường đường là thiên chi kiêu nữ, giờ thành nha hoàn rồi? 

Có điều, vừa nghĩ tới một góc tương lai kia, đôi mắt đẹp của nàng liền lộ ra vẻ kiên định. 

Nàng khẽ mở đôi môi hỏi: "Thần tử đại nhân hỏi nhiều như vậy, vậy Linh Lung có thể hỏi một vấn đề không?" 

"Vấn đề gì?" Quân Tiêu Dao nói. 

"Nếu ngày sau Thần tử đại nhân trở thành Thiên Đế, thì sẽ thế nào?" Quân Linh Lung hỏi xong, ánh mắt bình tĩnh, nhìn chăm chú Quân Tiêu Dao. 

Quân Tiêu Dao hơi ngốc ra một chút, sau đó cười nhạt lắc đầu nói: "Rất đơn giản..." 

"Ta là thiên đế, đương nhiên sẽ trấn sát hết thảy kẻ địch trên thế gian!" 

Quân Tiêu Dao vừa dứt lời. 

Ngay lập tức, thiên ngoại đột nhiên có lôi đình nổ vang, gió mây che rợp cả thương khung! 

Ngôn xuất pháp tùy, làm thiên địa biến sắc! 

Tất cả mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cảnh tượng này, bọn họ chưa từng nhìn thấy. 

Quân Chiến Thiên cũng hít sâu một hơi, ánh mắt vô cùng phức tạp. 

"Vô Hối, nhi tử của con quả thật như con năm đó, hào tình vạn trượng..." 

Quân Chiến Thiên biết, câu nói kia cũng đang đại biểu cho một loại nhân quả, đã rơi vào người Quân Tiêu Dao. 

Ngay tại lúc Quân Tiêu Dao nói câu nói này. 

Trong một Cấm Khu Sinh Mệnh tại một chỗ nào đó ở Tiên Vực, có một giọng nói khàn khàn vô cùng già nua truyền ra. 

"Thế hệ này của Quân gia, dã tâm không nhỏ mà, ha ha..." 

Mặt khác, ở một Linh Sơn cổ xưa có Thần Hoàng bay múa, chân phượng xoay quanh cũng truyền đến tiếng cười trào phúng lạnh lùng. 

"Trấn sát hết thảy kẻ địch trên thé gian... Hậu nhân của Quân Vô Hối cuồng vọng đến mức này sao?" 

Trong một cổ sào có long mạch hội tụ, cũng truyền đến giọng nói lạnh lùng như thế. 

"Đế lộ của thế hệ này sắp hiện ra, hậu nhân của tộc Long Ngạo Thiên ta, sẽ khiến Quân gia cùng các thế gia Hoang Cổ hiểu rõ, cái gì gọi là thiên kiêu đẫm máu, đầy rẫy thê lương!" 

Có lẽ bản thân Quân Tiêu Dao cũng không ngờ được, một câu nói mình chỉ thuận miệng thốt ra, lại gây nên chấn động như thế. 

Đợi đến lúc hắn lấy lại tinh thần, liền phát hiện ánh mắt của Quân Linh Lung sáng rực, đang nhìn chằm chằm hắn. 

"Sao?" Quân Tiêu Dao sờ lên mặt mình. 

"Linh Lung nguyện ý đi theo làm tùy tùng cho Thần tử đại nhân!" Quân Linh Lung quyết định, không dao động nữa. 

Từ câu nói kia, nàng đã hiểu ra rất nhiều. 

Quân Tiêu Dao gật đầu, lần này thu hoạch được cũng khá nhiều. 

Đánh dấu thu được Thần Tượng Trấn Ngục Kình, đánh vỡ cực cảnh vạn cổ, thu được phần thưởng của thiên đạo, Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.