Thần Tử Hoang Cổ

Chương 78: Bí ẩn của Nguyên Thiên Chí Tôn, mưu tính của Cơ Huyền, Quân Tuyết Hoàng rơi vào nguy hiểm (1)



Sâu trong bí cảnh Nguyên Thiên. 

Vài Truyền Tống Trận cổ xưa trải rộng. 

Trước một Truyền Tống Trận cổ xưa trong số đó, một bóng dáng lặng lẽ đi vào. 

Gã mặc trường bào kim sắc, dung nhan anh tuấn, có phượng biểu long tư (1). 

(1) Hình dung dáng vẻ anh tuấn xuất chúng 

Cánh tay phải của gã có thần quang mơ hồ, phù văn rơi xuống, tản ra một khí tức cường đại thần thánh siêu nhiên. 

Đó là Tiểu Thánh Nhân của Cơ gia, Cơ Huyền. 

“Rốt cuộc cũng đi đến nơi này, kế tiếp, chỉ có người có Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh mới thông qua được cổ trận này để truyền tống vào sâu trong bí tàng, lấy được cơ duyên lớn nhất.” Cơ Huyền lẩm bẩm, sau đó lấy ra một khối Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh. 

Thoáng chốc, đại trận tàn phá cổ xưa bắt đầu có phù văn chớp động lên. 

Hư không hơi vặn vẹo. 

Ngay sau đó, bóng dáng của Cơ Huyền biến mất khỏi nơi đó, được truyền tống vào sâu trong bí tàng. 

Sau khi gã bị truyền tống đi, hai bóng dáng hiện lên từ bóng tối phía sau. 

Đó là Quân Trượng Kiếm và Quân Tuyết Hoàng. 

Đôi mắt xinh đẹp của Quân Tuyết Hoàng chợt lóe, nàng nói: “Trượng Kiếm, ta truyền tống đi vào trước để đuổi kịp Cơ Huyền kia, ngươi truyền tin cho Thần Tử đi, bảo ngài lại đây.” 

“Được.” Quân Trượng Kiếm khẽ gật đầu. 

Quân Tuyết Hoàng nhẹ điểm gót sen, đáp xuống trận pháp. 

Nàng cũng lấy ra một khối Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh, hư không lại dao động một hồi, nàng biến mất khỏi nơi đó. 

Quân Trượng Kiếm thì lấy ra một khối ngọc giản đưa tin. 

Phía bên kia. 

Khương Thánh Y và Cửu Đầu Sư Tử tìm kiếm cơ duyên ở một cung điện rách nát. 

“Chủ nhân còn chưa tới sao?” Cửu Đầu Sư Tử phe phẩy cái đuôi và nói. 

Xem ra nó đã hoàn toàn thích ứng với thân phận tọa kỵ của Quân Tiêu Dao. 

“Tiêu Dao nói hắn đi cắt rau hẹ, cắt rau hẹ là có ý gì?” Khương Thánh Y nghi hoặc hỏi. 

“Khụ khụ, Khương thần nữ có điều không biết, rau hẹ ấy à, nó có tác dụng rất quan trọng đối với sinh linh giống đực, chính là tráng...” 

Cửu Đầu Sư Tử ho khan một tiếng, lộ ra ý cười đáng khinh. 

Đừng nhìn ngày thường nó uy vũ hùng tráng, bá khí trắc lậu, hiện tại đã bại lộ bản tính cầm thú. 

“Tráng cái gì?” Một giọng nói ôn nhuận bình đạm vang lên. 

Nghe giọng nói này, Cửu Đầu Sư Tử xù lông theo bản năng, vội rụt đầu cười gượng và nói: “Không... Không có gì, chủ nhân tới.” 

Cách đó không xa, hai bóng dáng xuất hiện, đó là Quân Tiêu Dao và Quân Vạn Kiếp. 

“Tiêu Dao, ngươi nói cắt rau hẹ là lấy để ăn sao, có lợi ích gì đối với thân thể ngươi à?” Khương Thánh Y hơi nghiêng đầu, đơn thuần hỏi. 

Vẻ mặt này thanh thuần đến khiến người ta không đành lòng báo ra chân tướng. 

Nhìn vẻ mặt thuần khiết như vậy của Khương Thánh Y, Quân Tiêu Dao cũng hơi câm nín. 

“Khụ... Con sư tử này nói lung tung thôi.” Quân Tiêu Dao ho khan một tiếng rồi nói. 

Đừng nên để tiểu di biết được loại tri thức kỳ quái này. 

Mà đúng lúc này, Quân Tiêu Dao chợt cảm nhận được gì đó, hắn lấy ra một ngọc giản đưa tin, sau đó lộ ra nụ cười nhẹ. 

“Lại có rau hẹ để cắt...” 

… 

Sâu trong bí cảnh Nguyên Thiên tràn ngập sương xám nồng đậm. 

Nặng nề tĩnh mịch như đã ngưng kết muôn đời. 

Mà trong sự tĩnh mịch này, một bóng dáng được kim sắc quang huy bao phủ xuất hiện tại nơi đây. 

Đó là Cơ Huyền. 

Tuy bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn xuất hiện dị biến nào đó, nhưng Cơ Huyền cũng không kiêng kỵ. 

Hiểu biết của gã đối với bí tàng này khắc sâu hơn những người khác nhiều. 

Càng đừng nói gã còn ngoài ý muốn phát hiện một cổ phù từ tàng kinh các trong Thánh Linh Thư Viện, nó có liên quan đến bí tàng chí tôn. 

Ngoài ra, Cơ Huyền thân là thiên chi kiêu tử của Cơ gia, tất nhiên cũng có bảo bối hộ thân giúp chạy trốn. 

Thật sự không được thì gã trực tiếp dùng đại dịch chuyển phù rời đi, tuy có lẽ sẽ mất đi cơ duyên, nhưng cũng có thể giữ mệnh. 

Dưới tầng tầng lớp lớp thủ đoạn như vậy, Cơ Huyền thật sự rất khó tưởng tượng mình sẽ có nguy hiểm gì. 

Bởi vậy, hiện tại có thể nói Cơ Huyền đã tính sẵn trong lòng, rất tự tin đối với chính mình. 

“Thực lực của Nguyên Thiên Chí Tôn kia mạnh mẽ tuyệt đối, từng đại náo Tổ Long Sào, dùng tay xé chí tôn của Vạn Hoàng Linh Sơn, gần như không ai dám trêu chọc.” 

“Nhưng cuối cùng lại ảm đạm ngã xuống, rời khỏi sân khấu lịch sử.” 

“Nghe đồn trước đêm ngã xuống, hắn từng đi qua dị vực một chuyến, hình như có mang về một vật hi thế nào đó...” 

“Nếu có thể lấy được bảo bối kia thì có thể đắp nặn ra một chí tôn trẻ tuổi vô địch.” 

Cơ Huyền vừa đi, vừa lẩm bẩm dưới đáy lòng. 

Mấy tin tức này đều được ghi lại trong quyển sách cổ kia. 

Tuy Cơ Huyền không thể phán đoán ra là thật hay giả, nhưng dựa vào cổ phù này, gã cảm thấy tám chín phần là thật. 

Mà lúc này, Cơ Huyền bỗng dừng bước. 

Vẻ mặt của gã lộ ra một chút khó hiểu. 

Sau đó gã quay đầu, nhìn quét qua hắc ám phía sau. 

Nơi đó là một mảnh tĩnh mịch. 

Khóe miệng Cơ Huyền nhếch lên một nụ cười lạnh, gã nâng tay phải lên, nhấn một cái hướng tới sâu trong hắc ám. 

Thoáng chốc, thần quang bùng nổ, phù văn rơi rụng, một cự thủ pháp lực lộng lẫy như có thể tiêu diệt tất cả xuất hiện! 

Đây chính là uy lực của xương tay Thánh Nhân Vương. 

Oanh! 

Hắc ám bị chiếu sáng, nơi đó xảy ra đại chấn động, một bóng dáng lóe ra, hàn khí tuôn trào, cứ như khiến hư không đông lại. 

Chính là Quân Tuyết Hoàng! 

“Hèn chi ta cứ cảm thấy luôn có người đi theo phía sau, thì ra là ngươi, Quân Tuyết Hoàng.” Cơ Huyền thong dong lãnh đạm mà nói. 

“Ngươi phát hiện từ khi nào?” Quân Tuyết Hoàng nhíu đôi mày liễu lại. 

Dù bị Cơ Huyền phát hiện, nhưng nàng vẫn cực kỳ thong dong, không có chút hoảng loạn. 

“A, đã sớm phát hiện, chẳng qua luôn không lộ ra, nhưng ta không ngờ ngươi vẫn theo tới nơi này.” Cơ Huyền lạnh nhạt nói. 

“Cho nên hiện tại ngươi muốn thế nào?” 

Dáng người Quân Tuyết Hoàng thẳng thớm, thân thể mềm mại thướt tha. 

Đôi đồng tử màu xanh băng của nàng cực kỳ bình tĩnh, không có gợn sóng. 

Đổi là người khác, nếu theo dõi Cơ Huyền mà bị phát hiện thì nhất định sẽ sợ hãi. 

Nhưng Quân Tuyết Hoàng là Đệ Thất Tự Liệt của Quân gia, nàng tự tin mình có thể giằng co với Cơ Huyền. 

“Ta muốn thế nào, ha hả, vốn dĩ ta không muốn có xung đột gì với Quân gia các ngươi, nhưng hành động của ngươi thật quá đáng!” 

Sắc mặt Cơ Huyền bỗng trầm xuống, trực tiếp tung tay ra, xuất thủ với Quân Tuyết Hoàng. 

Gã vốn cũng không muốn xung đột với Quân gia. 

Dù sao thì thanh danh của Quân Tiêu Dao cũng quá cao, nói không kiêng kỵ chút nào là không có khả năng. 

Nhưng hiện tại, rõ ràng Quân gia muốn đi theo phía sau gã để trục lợi. 

Nếu Cơ Huyền tiếp tục né tránh thì thật quá hèn nhát. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.