Y Anh dọn dẹp đồ đạc lung tung hậm hực nhìn Sầm Kỷ Dương đang ngồi ở ghế sô pha.
-Anh nghĩ nhà tôi là chỗ cho anh thử sức mạnh sao? Đập phá lung tung, anh lặp tức đền cho tôi.
-Lúc đó cả người tôi rất khó chịu, tôi không biết bản thân làm gì.
Sầm Kỷ Dương đang nói đột nhiên im lặng ngước nhìn cô, nói tiếp: “Tôi phải mau chóng biết tôi thực ra là gì.”
Y Anh dừng dọn dẹp đi lại ngồi gần anh ôm lấy chiếc gối nhìn anh nói: “Lúc tôi cứu anh, anh từ trên trời rơi xuống vết thương trên người rất nặng, tôi cứ tưởng anh sẽ chết.”
-Vết thương này rất kì lạ.
Nói xong Sầm Kỷ Dương giơ tay lấy chiếc ly thủy tinh trên bàn đập một cái bể nát sau đó lấy miếng thủy tinh vỡ cứa vào tay.
Không ngờ vết thương bị cứa vốn chảy máu kia đột nhiên từ từ lành lại như cũ không có dấu hiệu gì của việc bị thủy tinh cắt trúng.
-Tất cả vết thương đều tự lành lại chỉ có vết thương trên ngực lại không thể trở lại như cũ.
Y Anh kinh ngạc đến ngây ra, anh thật ra là gì tại sao lại có thể có được những khả năng đặc biệt như vậy chứ?
-Nói như vậy, người gây ra vết thương kia biết rõ anh là gì, vật làm anh bị thương chính là thứ có thể giết chết anh!?
-Phải. Cho nên, chúng ta cần mau chóng tìm ra kí ức của tôi.
-Này này, lúc đầu tôi đồng ý giúp anh chỉ vì ba tháng tiền nhà kia cũng không nghĩ liên quan đến việc quan trọng như vậy, tôi nghĩ anh nên tìm người có khả năng giúp anh thì hơn.
Sầm Kỷ Dương chớp mắt đã kề sát khuôn mặt gần cô, cả người anh đè lên người cô làm cô phải ngã về sau thành ghế sô pha. Cô nuốt nước bọt dùng tay chống lên ngực ngăn cản anh lại.
-Tôi chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường, tôi thực sự không giúp anh được.
Y Anh giả vờ khóc lóc năn nỉ anh nhưng mà ai kia như tảng băng lạnh lùng nhìn cô mãi lúc sau mới hé miệng nói:
-Tôi chỉ quen biết cô, cô nghĩ tôi có để cô từ chối không?
Cái này...
-Anh có kêu tôi giúp cũng vô ích thôi, tôi không biết anh làm sao giúp anh. Không thì tôi trả anh lại tiền, coi như tôi chưa từng cứu anh sau đó anh có thể tìm người khác giúp.
-Tôi chỉ thích cô giúp tôi thôi.
Ách... nếu biết trước vướng vào những vụ rắc rối thế này cô nhất định bỏ mặc anh.
-Vẫn là tôi đi dọn dẹp nhà lại.
Cô đẩy anh ra sau đó lại bị anh túm đè trở lại trên ghế, cô nuốt nước bọt, không phải thú tính của anh nổi lên đó chứ?
-Chúng ta chuyển nhà, tôi đã kiểm tra tài khoản rồi, đủ mua một căn hộ, ở đây không thuận lợi cho việc tìm lại kí ức.
Y Anh nghe thấy thì ngẩn ra, cô vừa nghe có phải anh nói chuyển nhà không?
-Làm sao anh biết chuyển đi sẽ giúp anh tìm lại kí ức? Thật ra tôi nghĩ...
-Là nơi này quá nhỏ, tôi ở không được, không thoải mái.
Thì ra là lí do này. Có thể chấp nhận. Y Anh nhìn anh hồi lâu mới dám dò xét: “Anh sẽ không thu tiền nhà chứ?”
-Không thu.
-Được vậy chúng ta chuyển đi. Dù sao anh cũng nói ở đây không giúp gì được cho anh rồi.
Cô lật lộng còn nhanh hơn cả compa quay một vòng, Sầm Kỷ Dương đúng là bị cô chọc cười nhịn không được cười khẽ.
-Tôi muốn có phòng riêng, có vườn hoa, có hồ bơi, có sân thượng...
-Cô ở ké sao lại nhiều ý kiến!?
Nghe thấy anh mỉa mai mình cô bĩu môi phản kháng: “Tôi dù sao cũng là ân nhân cứu mạng anh.”
Anh nhìn cô đăm đăm dường như đang ngẫm nghĩ làm vẻ cô nói đúng ánh mắt đang nhìn cô đột nhiên sáng lên ý vị tà mị vô cùng quỷ dị.
-Vậy thì tôi có nên lấy thân đền đáp không? Mặc dù vết thương vẫn chưa lành hẳn nhưng vận động cũng không sao, tôi có thể nhẫn nhịn được.
Nhìn thấy nét mặt nham nhở của anh lại thấy mặt anh càng ngày càng kề sát Y Anh lặp tức hét lớn ôm lấy ngực mình: “Đừng có tới gần.”
Nhìn thấy phản ứng kịch liệt của cô, anh bật cười lớn lăn qua sô pha bên kia cười ngất ngưỡng. Thẹn quá hóa giận Y Anh đỏ mặt tức giận trừng mắt nhìn anh thuận tay lấy chiếc gối chọi vào người anh rồi quay đầu bỏ vào phòng.
.
Sầm Kỷ Dương quả thật mua một căn hộ ở một nơi tĩnh lặng ít ồn ào, từ đường lớn đi đến căn hộ phải băng qua con đường dài bằng phẳng, ở nơi này chỉ lác đác vài căn hộ bởi vì ở đây vẫn chưa hình thành một khu chung cư. Căn hộ mà Sầm Kỷ Dương mua khá đơn giản màu sắc vô cùng hài hòa, gồm có hai tầng.
Không gian căn nhà rất rộng rãi, tầng trệt gồm phòng khách và phòng bếp. Phòng khách thiết kế theo kiểu hiện đại châu Âu, bộ ghế sô pha trắng cùng chiếc bàn dài bằng thủy tinh bên trên bàn trang trí chậu cây cảnh nhỏ, đối diện là tivi.
Tầng còn lại là hai phòng ngủ, kiểu cửa là cửa kéo bên trong còn có thêm toilet, mỗi phòng đều có ban công, cửa sổ bằng kính sát sàn có thể nhìn ra vườn hoa bên ngoài. Đặc biệt là còn có sân thượng.
-Oa, đúng là ngôi nhà mà tôi mơ ước.
Có sân thượng, có phòng riêng, có vườn hoa như vậy còn không phải theo ý cô?
-Ở đây chỉ có duy nhất căn hộ này phù hợp với yêu cầu của tôi, không phải mua theo ý cô đâu mà nhìn tôi.
Y Anh xụ mặt bĩu môi, cô sớm biết anh không tốt bụng đến thế lại đi mua căn hộ này theo sở thích của cô.
-Tôi biết anh không tốt như thế.
Y Anh đưa mặt lên mỉm cười sau đó liếc anh đem đồ đạc đi lên phòng của mình.
Sầm Kỷ Dương ngồi vào sô pha dưới phòng khách nhịn không nổi ngồi cười một mình.
Buổi tối Sầm Kỷ Dương dẫn Y Anh đi siêu thị, vẻ ngoài của anh quá nổi bật quá cuốn hút nên vừa bước vào cửa đã gây chú ý đặc biệt là nữ. Y Anh biết bản thân không xứng tầm đứng cạnh anh nên rất thất thời mà đẩy xe đi ở phía sau.
Sầm Kỷ Dương đi lựa thực phẩm cần thiết lúc cầm đồ định bỏ vào xe quay ra sau lại không thấy ai liền liếc mắt tìm mới thấy cô đứng ở phía sau cách anh đến một khoảng.
Anh đưa tay ngoắc cô ý bảo lại đây, cô liền làm như không hiểu đẩy xe lại quầy rau quả chọn lựa. Sầm Kỷ Dương liếc mắt cũng hiểu đi lại gần túm lấy cổ áo cô lôi đi sền sệt.
-Này, này... tôi còn chưa...
-Lại chọn cá trước.
Nói xong cũng đã kéo cô đứng trước quầy cá đông lạnh, anh lấy ra hai con cá đưa cho nhân viên gói vào bọc, trong lúc chờ đợi Y Anh cầm lấy một con cá đưa lên trước mặt anh giả vờ cười cười nói:
-Anh xem, nó cũng bị anh quyến rũ này.
Sầm Kỷ Dương cảnh giác cao độ nhìn cô, Y Anh cười hết mực nham nhở đưa con cá lại gần mặt anh nói: “Nó muốn hôn anh đấy.”
Sầm Kỷ Dương nhanh chóng đưa tay chặn con cá đang định hôn mình lại, nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng hừ nhạt: “Không biết chừng nó muốn hôn cô. Đây, để tôi toại nguyện cho nó. “
Sau đó liền chuyển tay cô hướng con cá ngược lại làm đầu con cá chĩa thẳng vào mặt cô đặc biệt là cái mỏ nhọn của nó.
Y Anh lặp tức đẩy ra phản đối: “Ấy, tôi có thể nhìn vào đôi mắt của nó rằng nó muốn hôn anh.”
-Làm sao cô biết? Tôi mới là người nhìn rõ điều đó.
Lực anh rất mạnh đã giựt lấy con cá hành động nhanh như chớp đưa cái mỏ con cá kề sát mỏ cô, chỉ cần nhích tới cô liền môi chạm môi với nó khoảng cách chỉ một milimet.
Anh thoáng cười, ý vị vô cùng rõ ràng, đắc ý.
-Đây gọi là không tự lượng sức.
Nói xong môi anh càng cong lên thêm quăng con cá nằm trở lại vị trí ban đầu đúng lúc nhân viên đem hai con cá đã vào túi đựng đưa cho anh.
Y Anh mặt mày méo sẹo nhìn Sầm Kỷ Dương đã đẩy xe bỏ đi, tức giận ở phía sau giơ tay đánh đánh tấm lưng to lớn của anh.
Sầm Kỷ Dương thực sự quá thu hút, thu hút tới mức cả nữ thu ngân cũng thiên vị, bằng chứng chính là anh vừa tính tiền xong đã xuất hiện một loạt phiếu ưu đãi, phiếu quà tặng, Y Anh đi siêu thị lâu như vậy một cái phiếu cũng không có còn anh chỉ mới đi đã được tặng nhiều như vậy.
Cô tất nhiên bất bình nhìn nữ thu ngân kia cầm lấy mấy phiếu ưu đãi trước anh sau đó tự nhiên ôm lấy cánh tay anh nhìn thu ngân nói: “Này cô, cô cho nhiều như vậy không sợ bị quản lí trừ tiền lương sao?”
Cô đang tức giận bởi vì bản thân đi mua lâu như vậy còn không có lấy một phiếu mà trong mắt mọi người lại trở thành ghen.
-À tại vì anh ấy mua nhiều nên được...-thu ngân có chút ấp úng không thể trả lời
-Vậy sao? Lâu nay em mua nhiều như vậy còn chưa được tặng lấy một phiếu. Anh à, xem ra anh rất may mắn.
Thu ngân bị nói liền xấu hổ cười lặp tức lấy lòng cô: “Xin lỗi, có lẽ là chúng tôi sơ suất, đây, bù lại cho chị.”
Y Anh cầm lấy mấy phiếu được thu ngân đem ra thêm sau đó cầm lấy túi đồ vẫn quàng tay anh ngước mặt nhìn anh mỉm cười ngọt ngào: “Đi thôi anh.”
Sầm Kỷ Dương cho cô giương oai không ngăn cản để cô kéo mình đi ra khỏi siêu thị khóe môi vẫn giần giựt nhịn không được cong lên.
Y Anh vừa ra khỏi siêu thị liền buông tay anh ra đem túi đồ nhét vào tay anh chỉ giữ lại mấy phiếu ưu đãi.
-Màn vừa rồi thật đặc sắc.
Nghe thấy anh chế giễu mình Y Anh xem như không nghe thấy tiếp tục bước đi.
-Em định đi bộ về sao? Chúng ta đi lấy xe.
Y Anh lặp tức quay đầu trừng mắt với anh: “Lúc nãy là diễn kịch, anh đừng tưởng là thật.”
-Ừ, anh biết, nhưng anh diễn rất nhập vai, vẫn chưa thoát ra khỏi vở kịch của em.
Nhìn thái độ cà rỡn của anh, Y Anh chỉ biết tức giận không thể làm gì anh liền đi đến gần anh hung dữ cảnh cáo:
-Lần sau đem bộ mặt này đi mua đồ thì đừng kêu tôi đi chung.
-Ghen à? Thế thì tôi sẽ giữ ý tứ. Yêu thầm tôi, tôi không ngại đâu.
Y Anh thiếu điều hộc máu tại chỗ bặm môi đạp chân anh không ngờ anh nhanh chóng né được còn vòng tay qua eo cô ôm lấy.
-Ngoan ngoãn đi lấy xe, còn nhiều lời sẽ có màn hôn cá đó.
Cô nghe thấy nhanh chóng đưa tay bịt miệng mình lại nhìn anh, anh bật cười ngang nhiên ôm eo cô lôi đi.
Y Anh vạn lần muốn giết người.
.
Ngày khai giảng, Y Anh đến trường rất sớm cầm theo một giỏ hoa hồng cùng một chùm bóng bay cột vào tay cầm của giỏ hoa đứng trước cổng trường bán cho học sinh.
Việc kinh doanh của Y Anh luôn là tốt nhất, học viên đều ủng hộ mua đồ của cô bán.
-Này này Y Anh, ai cho em bán đồ nữa hả?-thầy Trí lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc cô đang bán đồ
-Em vẫn chưa bước vào trường nên không tính vi phạm nha thầy.-cô tinh ranh nhìn thầy Trí trả lời
-Được, em mau chóng vào đi. Tôi đợi em vào.
Y Anh biết mình chuẩn bị bị thầy Trí túm cổ lại phạt cho nên tranh thủ bán hết vừa vặn trống đánh vang lên cô liền chạy vào.
-Này nhỏ kia, tôi còn chưa xử lí em.
Tiếng thầy Trí vang phía sau, cô vừa chạy vừa quay đầu nói: “Em tạ lỗi thầy sau ạ.”
Y Anh chạy rất tốt, bởi vì thường xuyên bị thầy Trí rượt bắt nên cô chạy rất nhanh đã mau chóng chạy tới sân lễ ngồi vào ghế ở hàng của lớp mình.
Lễ khai giảng đoạn đầu bao giờ cũng vui vẻ nhưng tới giai đoạn sau thì trở nên nhàm chán.
Trải qua một tiếng đồng hồ cuối cùng dẫn chương trình cũng thông báo kết thúc buổi lễ, học viên lên lớp học tiết học đầu tiên cả sân trường liền loạn cả lên.
Y Anh chen trong đám người để lên cầu thang lúc vô tình trông thấy bóng dáng của Sầm Kỷ Dương, cô lắc đầu nhìn lại thì không thấy anh đâu nữa. Cô đúng là gặp anh mãi nên sinh ra ảo tưởng rồi, anh làm sao lại xuất hiện ở trường của cô chứ?
Lớp 12B ồn ào đến khi thầy Giang bước vào mọi người mới vào vị trí ngồi của mình im lặng. Nhưng mà chưa được một giây cả lớp liền ồnt rở lên, la hét um sùm đặc biệt là nữ sinh.
Y Anh đang nói chuyện với Vân Du nghe thấy quá ồn thì ngẩng đầu lên nhìn lặp tức sững người.
Anh, anh...
Y Anh nhìn Sầm Kỷ Dương đứng trên bục giảng ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh còn tưởng bản thân lại sinh ảo giác không ngừng dụi mắt nhưng anh vẫn đứng đó nghiêm nghị mê hoặc.
Được rồi, là anh thật. Nhưng anh vì sao ở đây?
-Năm nay lớp chúng ta có bạn mới. Các em nhiệt liệt hoan nghênh bạn ấy nào.-thầy Giang nói nối tiếp là tiếng vỗ tay ào ạt
-Bạn tên gì vậy?
-Bạn có bạn gái chưa? Hay là tự giới thiệu về bản thân đi.
-Bạn ngồi cạnh mình này, đây này.
Cô tự bình tĩnh lại bản thân nhìn nữ sinh khắp lớp háo hức liên tục đặt câu hỏi cho anh thì cười cũng không nổi, anh bề ngoài quá xuất sắc, xuất sắc đến mức chỉ liếc mắt đã bị mê hoặc, khiến người khác cũng phải ganh tị.
Sầm Kỷ Dương trước sau vẫn im lặng thầy Giang thấy vậy liền lên tiếng thay:
-Em ấy tên là Sầm Kỷ Dương năm nay sẽ học ở lớp chúng ta. Các em nhớ giúp đỡ bạn ấy.
-Thầy không cần nói tụi em cũng sẽ nhiệt tình giúp bạn ấy. Tụi em rất thân thiện với bạn mới.
Trong lòng cô thầm nghĩ còn không phải vì mê sắc đẹp của anh sao?
-Bây giờ em muốn thầy sắp chỗ hay là em tự chọn?
Sầm Kỷ Dương gương mặt vẫn giữ nguyên lạnh lùng bước xuống dưới, nữ sinh liên tục lôi kéo anh ngồi gần mình nhưng anh không thèm đoái hoài đến đi một mạch xuống phía dưới, đi đến dãy trong cùng cạnh cửa sổ lớn ngồi vào bàn trống.
Chính xác là ngồi trên cô, nam sinh ngồi ở bàn đó đã bị nữ sinh xung quanh đuổi đi chỗ khác để cho anh ngồi.
Y Anh cười cũng không được mà khóc cũng không xong.
Tranh thủ thời gian chuyển tiết Y Anh giả vờ đi ra ngoài khi đi qua bàn anh cố ý đập tay lên bàn vài cái ám chỉ anh đi theo mình.
Cô đi xuống dãy hành lang trước khu nhà đa năng, Sầm Kỷ Dương đi theo phía sau. Cô quay đầu nhìn anh liền hỏi: “Anh đang giở trò gì vậy? Sao anh lại ở đây?”
-Đi học.
-Đừng nói với tôi đi học sẽ tìm lại kí ức!?
Cho cô xin đi, lừa con nít ba tuổi còn được.
-Có thể. Nhưng là tôi có cảm giác ở bên cô sẽ mau chóng tìm ra kí ức.
Y Anh thiếu điều chưa dập đầu quỳ lạy anh, cười không ra nước mắt: “Vậy thì ít ra anh cũng làm bản thân xấu xí đi, anh đem bộ mặt mê người của anh vào đây định gây náo loạn sao?”
-Biết làm sao được, kêu tôi xấu như cô thì hơi khó.
-Này...
Cô biết cô không xinh đẹp nhưng ít ra đừng sỉ nhục thẳng mặt cô như vậy chứ?
-Không biết rốt cục anh có muốn tìm lại kí ức hay không?-cô liếc anh
-Cho nên chúng ta phải luôn ở cạnh nhau.
Nhìn vẻ mặt của anh, Y Anh chỉ muốn đánh một cái, không muốn để người khác nhìn thấy Y Anh lặp tức quay đi bỏ về lớp không ngờ Sầm Kỷ Dương di chuyển một cái đã chặn trước mặt cô.
-Có phải chúng ta nên nói cho mọi người rằng chúng ta đang ở chung nhà không?
Y Anh trợn mắt bị anh dọa đến xanh mặt lặp tức hét: “Không được. Anh định giết người không cần dao sao?”
Anh chỉ mới xuất hiện thôi đã gây náo loạn như vậy, bây giờ mà nói hai người bọn họ ở chung nhà thì cô sẽ bị ánh mắt ghen tị của nữ sinh trong trường giết chết.
Sầm Kỷ Dương cười cười nhưng nụ cười cực kì nham nhở làm tim Y Anh muốn thoát ra ngoài không còn cách nào liền vội nói: “Chúng ta không thể để mọi người biết được. Tôi sẽ tốt với anh mà, sẽ đối xử tốt, sẽ đối xử tốt.”
Trong lòng thực ra không ngừng chửi mắng tám đời tổ tông của anh.
-Như vậy mới là con gái.
Anh đưa tay nhéo má cô làm cô đau liền kêu lên trừng mắt với anh.
Nhưng mà ý thức được câu vừa nói cô lặp tức gạt tay anh ra: “Anh nói ai trước nay không phải con gái. Anh xem tôi là đàn ông hay sao?”
-Đầu óc cô đúng là chậm thật.
Nói xong người cũng không thấy nữa.
Y Anh tức điên tiết đứng la hét không ngừng trút giận lên nền gạch dưới chân.