Y Anh đưa Sầm Kỷ Dương trở về nhà, đặt anh nằm trong phòng sau đó cởi áo anh ra dùng khăn ấm lau sạch máu trên người.
Anh dường như rất đau đớn, nỗi đau không ngừng giày vò lấy người anh.
Vết thương này rất sâu, cứa một đường dài sâu tận thịt máu tuôn như trút nước.
-Không phải mọi vết thương đều tự lành lại sao? Sao lần này càng lúc càng chảy máu nhiều vậy?
Cô sợ đến phát khóc, càng lau thì miệng vết thương càng chảy nhiều máu hơn nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của anh, Y Anh rối bời tay chân làm lung tung cả lên.
-Giống như vết thương ban đầu tôi bị.-anh gắng sức nói từng lời
Lúc bị dao bạc cứa trúng anh đã biết loại vũ khí này mới làm anh bị thương được còn có thể giết chết anh.
-Không giống, lúc đó xử lí vết thương cầm máu được sao lần này lại không?
-Có lẽ loại vũ khí lần trước có mức sát thương không lớn.
Khăn cùng thau nước nóng đã nhuốm màu đỏ tươi, Y Anh sợ rằng anh sẽ chết thì nước mắt chảy ra như mưa rơi. Sắc mặt anh kém như vậy cắn răng chịu đựng chắc chắn anh đang rất đau đớn.
Phải rồi, không phải máu của cô đặc biệt với anh sao?
Y Anh nhìn anh sức lực suy kiệt vì mất máu quá nhiều mặt mày trắng toát không thèm suy nghĩ nhiều đã thuận tay đập bể ly nước bằng thủy tinh sau đó dùng miểng bể nhanh chóng cắt vào tay mình.
-Cô, cô làm gì vậy?-anh muốn ngăn cản nhưng đã chậm trễ
Y Anh chịu đựng cơn đau đưa tay đang chảy máu tới trước miệng Sầm Kỷ Dương để máu mình chảy vào trong miệng anh.
Sầm Kỷ Dương uống máu của cô thì máu ngưng chảy nữa, miệng vết thương thần kì từ từ lành lại.
Y Anh nhìn vết thương ở tay anh bình phục trở lại an tâm mỉm cười, vì truyền máu cho anh làm bản thân cô cũng bị mất máu nên sắc mặt rất kém đã ngất đi ngã lên người anh.
. . .
Y Anh tỉnh lại đã là đêm khuya, trời bên ngoài đen kịt lác đác vài ngôi sao nhỏ lâu lâu lại phát sáng.
Vừa nâng tay lên thì cảm thấy có chút đau, nhìn xuống bên dưới đã thấy tay mình được băng bó cẩn thận, cô vừa định ngồi dậy thì đã có người đè ngược lại nằm trên giường.
Sầm Kỷ Dương đè lên hai vai cô ép cô nằm xuống, sau đó nói: “Sau này không cần cho tôi nhiều máu như vậy.”
Nhìn cô vì cứu anh mà đưa máu của mình cho anh uống làm bản thân cũng ngất đi, anh vừa lo lắng vừa không đành lòng.
Y Anh cúi mặt không nhìn anh, mãi một lúc mới dám mở lời: “Tôi rất vui vì ít ra máu của mình có thể giúp được anh.”
Ít ra cô không vô dụng đến mức không thể giúp gì cho anh.
-Được rồi ngủ đi sáng mai còn đi học sớm.
Anh vỗ vỗ đỉnh đầu cô sau đó bỏ hai tay ra khỏi vai cô kéo chăn lên đắp cho cô.
Sầm Kỷ Dương vòng qua ngồi vào ghế ở bàn dài trong phòng nhìn cô đã nhắm mắt ngủ mới từ trong túi quần lấy lọ thuốc giải mà Diêu Ngôn đã đưa cho mình.
Anh nhìn chất lỏng sóng sánh bên trong tâm thắt chặt, anh có nên uống nó để nhớ lại mọi thứ hay không? Bây giờ Đình Thâm đã nhất quyết lấy mạng cô còn anh không có cách đối phó tốt nhất.
.
Buổi tối ngủ rất ngon nên sáng thức dậy từ sớm, lúc chuẩn bị xong bản thân đi xuống dưới nhà đã thấy trong bếp tòa ra mùi hương ngào ngạt.
Y Anh vội vàng cầm cặp chạy vào, oa, thức ăn trên bàn thật phong phú.
-Bữa sáng thôi mà có cần thịnh soạn vậy không?
Cô ngồi vào ghế cầm đũa gấp một miếng gan heo xào với đậu đũa ăn thử.
-Ngon quá đi.
-Đương nhiên là ngon rồi, tất cả đều đặt ở nhà hàng làm sao không ngon.
Y Anh nghe anh nói đang đưa kiệng thịt vào miệng cũng dừng lại.
Vậy ra trước nay anh không hề nấu ăn mà toàn kêu ở nhà hàng đem đến.
-Không sao, ngon là được rồi.
-Ráng ăn đi, tất cả đều phải ăn hết. Mấy thứ này rất bổ máu.
Thì ra đang bồi bổ máu trở lại cho cô. Còn nghĩ vì sao anh đột nhiên tốt lành như vậy.
-Nhưng mà tôi không ăn sò huyết.
Cái con sò đáng ghét này chỉ cần nhìn thấy nó mở miệng đưa thịt ra cô liền không muốn ăn, chưa kể mỗi lần ăn nó đều không thể nuốt được.
-Công sức của đầu bếp bỏ ra đừng lãng phí. Mau ăn hết đi.
Có gan heo, thịt bò, sò huyết, sữa tươi đủ bổ máu bù lại hôm qua mất rồi.
-Từ nay về sau mỗi ngày trên bàn ăn đều phải có ít nhất hai món ăn bổ máu.
-Cũng không phải sẽ chết.
Nếu mà ăn hoài cô sẽ ngán chết đó.
-Vậy thì chỉ cần uống máu cô vài lần thôi thì cô đã chết mất rồi.
Y Anh ngậm miệng không cãi với anh nữa nhai mấy món ăn trên bàn.
Ăn sáng xong Y Anh ra khỏi nhà đi đến trường vừa đi được một đoạn ngắn Sầm Kỷ Dương đã chạy một chiếc xe đạp thể thao dừng ngay bên cạnh cô.
-Ma cà rồng cũng chạy xe đạp sao?-cô cười trêu chọc anh
-Lắm lời, lên xe đi.
-Không cần, anh cũng biết bây giờ mà tôi lên xe sẽ có rất nhiều nữ sinh muốn giết tôi đó.-cô vội vàng từ chối
-Cô lại muốn từ tòa nhà cao nhất rơi xuống một lần nữa không?
Hóa ra là vì lo cho cô. Y Anh cảm thấy lòng ấm áp vô cùng hai má ửng hồng không nói nhiều lời đã ngồi vào yên sau.
-Bám chắc vào.
Anh bắt đầu đạp xe, tối qua suy nghĩ rất nhiều, bây giờ Đình Thâm đã ra tay muốn giết cô, anh phải ở bên cạnh bảo vệ cô thật tốt.
Y Anh đưa hai tay nắm lấy vạt áo của anh môi không ngừng hiện lên nụ cười, xem phim tình cảm bấy lâu nay đều thấy cảnh này trên ti vi nhưng mà cảm giác chính mình trải nghiệm quả thật khác xa hoàn toàn, trái tim đập loạn cả lên.
Vẫn chưa đến xuân mà lòng đã cảm nhận được hơi ấm của mùa xuân.
Con đường đến trường như rơi đầy hoa, mặt trời đặc biệt không chói chang đến mức khó nhìn, cả mây trôi cũng đẹp đẽ như vậy. Mọi thứ tất thảy trong mắt cô đều biến thành một màu tươi đẹp.
Lại nhìn lên anh phía trước, trong lòng sung sướng biết bao, bồi hồi muốn đưa tay ôm lấy eo anh nhưng suy nghĩ một lúc lại thôi, một tia nhắc nhở đánh tan đi tình cảm của cô. Đây chỉ là trách nhiệm.
Vừa vào đến trường biết bao nhiêu ánh mắt hiếu kì đều nhìn hai người họ, Sầm Kỷ Dương trước nay luôn lạnh lùng với nữ sinh bây giờ chở cô cùng đến trường tất nhiên bọn họ thấy kì lạ xì xầm to nhỏ.
Y Anh mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng mà vẫn cảm thấy không chịu được lời bàn tán của mọi người chỉ dám cúi đầu lên lớp.
Sầm Kỷ Dương đi theo phía sau cô bình thản bước qua những lời đồn đại nghi ngờ của các học viên khác nhìn cô cứ cúi đầu mà đi vừa thấy bực bội vừa buồn cười.
Có một chút lời nói đã không dám ngẩng cao đầu đi.
Cô dừng trước cửa sau của lớp một lát cũng không vào, phải đối mặt với Vân Du không giống như lúc trước nói chuyện vui vẻ bình thường cảm giác thật khó chịu.
Sầm Kỷ Dương thấy cô đứng mãi không vào liền thuận tay đẩy cô đi vào trong, Y Anh quay lại lườm anh sau đó đứng thẳng người đi vào bàn ngồi.
Mọi người trong lớp đều nhìn cô lại nhìn đến Sầm Kỷ Dương sau đó chụm đầu buông những lời đoán mò.
Y Anh ngồi vào bàn cũng không ngẩng đầu nhưng mà cô luôn cảm nhận được ánh mắt mọi người vẫn dõi theo mình, kể cả Vân Du.
Có nhiều người tự cho rằng mạnh mẽ, lúc nào cũng nói lời nói thiên hạ đừng bận tâm tới, miệng của họ mình không quản, mình không có làm thì sợ gì người khác nói. Nhưng mà mấy ai chịu được những lời nói vô căn cứ kia, phàm lúc xảy ra chuyện người bình tĩnh nhất cũng thấy khó chịu với những lời nói nhẫn tâm chĩa mũi về mình, thật ra là để tâm đến lời người khác nghĩ gì rất nhiều mà thôi.
-Một lát giải lao phải đi tưới cây ở vườn hoa trường đó.-Sầm Kỷ Dương xoay xuống dưới nhắc nhở cô
Anh không nói thì cô đã quên béng đi, xảy ra nhiều việc như vậy làm cô không suy nghĩ được gì nữa, ngay cả những việc cần làm cũng quên mất.
-Tôi biết rồi.
Y Anh khẽ đáp mới ngước mặt lên thấy Đình Thâm bước đến, Đình Thâm rõ ràng nhìn cô nhưng cô lại có linh cảm đang hướng đến Sầm Kỷ Dương.
Là cô ảo giác hay sao lại nhìn thấy đôi mắt anh có tia lạnh lùng vô hạn.
-Y Anh, tay cậu làm sao vậy?-Đình Thâm dừng ngay bàn cô hỏi
Cô nhìn xuống tay mình vẫn đang băng bó thì cười cười ngẩng đầu đáp: “Bị dao cắt trúng thôi.”
-Sau này cậu nên cẩn thận.
-Cảm ơn cậu.
Thấy anh quan tâm mình cô mỉm cười dịu dàng đáp, Đình Thâm đôi lúc cho cô cảm giác rất kì lạ.
Sầm Kỷ Dương đang ngồi thì đứng lên chạm mặt với Đình Thâm lời lẽ đầy lạnh lùng.
-Ra đây gặp tôi một lát.
Đình Thâm khẽ cong môi quay đầu định đi theo Sầm Kỷ Dương, cô liền ngăn lại.
Cô sợ Sầm Kỷ Dương lại đánh Đình Thâm, cô sợ sẽ có án mạng.
Sầm Kỷ Dương ra tới cửa dừng lại nhìn vào trong thấy Y Anh cản Đình Thâm không cho Đình Thâm trong nháy mắt có một sức mạnh giữ cô lại không thể dời khỏi chiếc bàn đang ngồi.
Sầm Kỷ Dương, bảo đảm là anh làm.
Y Anh trừng mắt với anh muốn đứng lên nhưng khơng cách nào làm được, giống như mông đã dán chặt vào ghế còn chân ghế thì dán chặt với nền lớp.
-Không cần lo lắng như vậy.
Đình Thâm nghiêng mình hạ thấp người nói với cô xong mới đi ra ngoài cùng Sầm Kỷ Dương.
Làm sao không lo lắng, ma cà rồng với người bình thường mà đánh nhau thì con người ắt chết.
Y Anh loay hoay vẫn không cách nào rời khỏi chỗ ngồi của mình được mới đành bỏ cuộc, lúc này nữ sinh đột nhiên kéo tới bàn cô.