Sầm Kỷ Dương và Đình Thâm cùng nhau đi vào giấc mơ của Y Anh để đánh thức tiềm thức của cô, lúc này bọn họ đang đứng ở giữa vườn hoa chuông xanh, trời trong xanh quang đãng không khí trong lành tươi mát.
Ngay cả ánh mặt trời cũng ấm áp lạ thường.
-Thì ra giấc mơ của cô ấy lại đẹp đẽ yên bình như vậy.
Bọn họ chưa từng ở một nào làm tâm trạng của họ trở nên an nhiên, thư thái như vậy.
-Đúng vậy. Đằng kia có ngôi nhà lại xem thử đi.
Sầm Kỷ Dương giơ tay chỉ về phía căn nhà gỗ duy nhất ở đây.
Đình Thâm gật đầu tán thành sau đó cả hai cùng bước về phía căn nhà gỗ.
Lúc bọn họ còn cách căn nhà khoảng mười bước chân thì từ trong nhà một cô gái bước ra trên tay cầm bình tưới hoa đi ra phía trước nhà có treo những chậu hoa hương tuyết cầu đủ màu sắc.
Mái tóc được làn gió nhẹ thổi tung bay, gương mặt cô lúc này thật hạnh phúc.
Là cô.
Lúc nhìn thấy cô lòng bọn họ nhẹ nhàng hẳn đi, tựa như mọi ưu phiền trong cuộc sống đều tan biến hết.
Hai anh cùng một lượt đồng thanh gọi tên cô, Y Anh nghe thấy giật mình ngước nhìn xuống dưới sau đó nở nụ cười hiền hòa.
-Hai anh đến rồi sao?
Sầm Kỷ Dương và Đình Thâm đi lại căn nhà bước lên cầu thang bằng gỗ để lên nhà dừng chân trước mặt cô.
-Vì sao hai anh lại ở đây?-cô vẫn duy trì nụ cười trên môi hỏi
Sầm Kỷ Dương tiến lên ôm lấy cô làm Y Anh sững người ra, Đình Thâm thu bước chân cũng vừa tiến lên về.
-Tôi lo cho em chết được. Em mau tỉnh lại cho tôi.
Y Anh có hơi không hiểu hỏi: “Tỉnh cái gì? Không phải em vẫn đang bình an đứng trước mặt anh sao?”
Sầm Kỷ Dương buông cô ra hai tay lần này vịn lên vai cô: “Đây chỉ là giấc mơ thôi.”
Y Anh cười nói: “Anh đùa không vui chút nào. Đình Thâm, anh nói xem!?”
Đình Thâm vốn đang trầm tư nghe thấy có hơi lắc đầu nói: “Anh ta nói đúng.”
-Hai anh hôm nay thật kì lạ. Em ở đây rất tốt. Nào, vào nhà đi.-Y Anh dùng tay gạt nhẹ tay Sầm Kỷ Dương ra mỉm cười cầm bình tưới đi vào nhà
Sầm Kỷ Dương cùng Đình Thâm nhìn nhau chốc lát cuối cùng cũng đi vào trong.
Căn nhà này đơn giản vô cùng, không có lầu chỉ có một phòng khách nhỏ, phòng bếp cùng một phòng ngủ.
Y Anh tiến vào pha một bình trà đem ra đặt lên bàn.
-Sao hai anh lại biết em ở đây?-cô vừa rót trà vào ly vừa nói
-Em vốn không đi đâu cả, em đang ở trong giấc mơ của mình. Y Anh, em mau tỉnh dậy đi.
Y Anh lơ đi lời của Đình Thâm, nói: “Sao hôm nay hai anh đồng lòng thế?”
Thấy cả hai im lặng, cô nói tiếp: “Đã vậy hai anh ở đây cùng với em đi. Anh xem ở đây sống bình an đến cuối đời chẳng phải tốt hơn sao?”
-Em, anh biết em rất khó chấp nhận nhưng đây là sự thật. Em xem vì sao ở đây chỉ có mỗi em, không còn bất kì ai khác?
-Vậy thì sao? Ở đây không tốt ư? Hai anh sống cùng em ở đây đi, đừng quay về nữa.
Sầm Kỷ Dương bị sự ngoan cố của cô làm nổi giận vừa định nói gì thêm thì đã bị Đình Thâm đưa tay ngăn lại.
-Bọn anh sống cùng em ở đây. Em không phản đối chứ?
Sầm Kỷ Dương có vẻ không đồng ý với ý kiến của Đình Thâm.
-Làm sao phản đối được, em còn vui nữa là.
Hai anh theo cô đi xuống cánh đồng hoa chuông xanh rộng lớn, Y Anh đi phía trước hai người ở phía sau.
Sầm Kỷ Dương hai tay đút trong túi quần hỏi Đình Thâm: “Sao cậu lại đồng ý?”
-Thái độ cô ấy cương quyết như vậy chúng ta có nói cũng vô dụng. Chi bằng cứ từ từ đánh thức cô ấy.
-Có được không? Đừng quên chúng ta chỉ có ba ngày.-Sầm Kỷ Dương nhắc nhở
Đình Thâm quay qua liếc nhìn Sầm Kỷ Dương: “Bất quá ở trong đây thôi. Mà tôi luôn có cảm giác Y Anh rất kì lạ.”
-Này, hai anh đi chậm thế? Nhanh lên.-Y Anh quay lại gọi hai anh hối thúc
Hai người tạm gác nói chuyện qua một bên bước chân nhanh về phía trước.
Y Anh nói mỗi ngày cô đều chăm sóc hoa ở đây, sau đó sẽ đến nông trại cho bò sữa đi ăn cỏ rồi vắt sữa của nó đem về uống. Đây là giấc mơ của Y Anh, nên những chuyện xảy ra đều theo ý muốn của cô.
Y Anh đang cắt hoa bỏ vào giỏ thì Sầm Kỷ Dương đã đi đến đứng cạnh cô.
-Ngày nào cũng như vậy em không chán sao?
Y Anh không đếm xỉa tới anh vẫn tiếp tục công việc nói: “Nếu anh chán thì em cũng không ngăn cản anh đi về.”
-Ai bảo, nếu đi anh phải dẫn em theo.
Y Anh lúc này nhìn anh bên môi hiện lên nụ cười tuyệt mĩ: “Anh yêu em sao?”
-Không lẽ không được sao?
-...
Y Anh nụ cười càng thêm sâu sau đó cầm cả giỏ hoa đưa cho anh: “Không nói với anh nữa, em qua Đình Thâm.”
-Gì chứ? Sao em phải qua chỗ cậu ta?
Sầm Kỷ Dương có chút không bằng lòng cau có nhưng Y Anh đã bước đến chỗ Đình Thâm. Anh mặt mày bí xị trút giận lên những cành hoa gần đó.
Đình Thâm đứng ở xa nhìn thấy cô đi đến chỗ mình bên môi cười vui vẻ làm tâm tình anh đột nhiên trở nên an ổn hẳn.
-Anh và Kỷ Dương đã hòa từ lúc nào?
Một bầu không khí im lặng kéo dài, cuối cùng Đình Thâm cũng lên tiếng: “Em không cần quan tâm, chỉ cần biết chúng tôi chỉ có một mục đích chính là em.”
Y Anh nghe thấy không biểu lộ gì vẫn cười kiều diễm: “Em cũng không thể phân thân ra được, anh thử nói xem em nên chọn anh hay anh ấy?”
Đình Thâm nhíu mày thật chặt khuôn mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
-Chúng ta nên quay về thôi.
Nói xong Đình Thâm cũng không nói gì nữa mà quay đầu bỏ về căn nhà gỗ.
Y Anh cụp mi mắt không nói tiếng nào nhưng hai tay sớm đã nắm chặt lại.
Buổi tối ở đây đặc biệt tĩnh lặng, không có bất kì thứ âm thanh nào vang lên, trời đêm đặc biệt nhiều sao sáng mà trăng rất tròn.
Ngồi phía trước nhà ngắm nhìn khung cảnh nên thơ này không những lãng mạn mà còn rất thanh thản, tâm trạng cũng không nặng nề ưu lo.
Y Anh ngồi giữa hai người, ngước nhìn trời cao.
-Ở đây thật yên tĩnh.
-Đúng vậy, hiếm khi cảm thấy thoải mái như thế này.
Tay Y Anh để xuống phía dưới nắm tay Sầm Kỷ Dương ở bên phải mình, Sầm Kỷ Dương hơi ngạc nhiên nhìn cô thấy cô mỉm cười anh không nghĩ ngợi nhiều cũng cong môi lên tay nắm chặt tay cô hơn.
Nhưng mà anh không biết tay bên trái của cô cũng đồng thời từ từ nắm lấy tay Đình Thâm.
Đình Thâm nghiêng đầu nhìn sang cô có chút lay chuyển trong ánh mắt.
-Không phải cả ba người chúng ta đều ở đây cạnh nhau rất hạnh phúc sao?-Y Anh lên tiếng
-Không ai mong mãi mãi ở trong mơ cả, vì sao em lại muốn?-Đình Thâm nhìn cô lạnh nhạt hỏi
Bị anh hỏi, cô chỉ khẽ mím môi không đáp.
Sầm Kỷ Dương nhíu mày nhìn sang nhớ tới lời lúc chiều Đình Thâm nói.
-Tối nay chúng tôi sẽ ngủ ở phòng khách, em cứ ngủ ở trong phòng đi.-Đình Thâm dứt khoát đứng lên đi vào trong
Y Anh sớm tức giận nhưng không thể hiện ra nhẹ cắn môi nhìn Đình Thâm bỏ vào nhà.
Cô và Sầm Kỷ Dương ngồi một lúc thì cũng vào nhà, lúc vào trong thấy Đình Thâm đang nằm trên ghế dài nhắm mắt ngủ.
-Trễ rồi, em đi ngủ đi.
-Ừ.
Y Anh thoáng nhìn cả hai chút lát rồi đi vào phòng ngủ.
Sầm Kỷ Dương nhìn cô đã vào phòng thì đi lại ngồi xuống cạnh Đình Thâm, lúc này Đình Thâm mới mở mắt ra.
-Vì sao thái độ cậu đặc biệt gay gắt với cô ấy như thế?
Đình Thâm thoáng im lặng sau đó nhắm mắt trở lại nói: “Cô ấy rất kì lạ.”
-...
-Cô ấy liên tục nói những lời lẽ làm tôi phải nghi ngờ, có lẽ với anh cô ấy thận trọng hơn. Hoặc là do tôi nghĩ quá nhiều.
-Ở trong giấc mơ sống yên bình như thế nên Y Anh không muốn thức tỉnh cũng đúng.
-Chỉ mong đều là thật, nếu cô ấy thật sự không phải Y Anh, chỉ e việc đưa cô ấy quay về có chút khó khăn.
-Đừng quá lo lắng.
-Tôi không lo lắng.
Đình Thâm nhắm mắt ngủ, Sầm Kỷ Dương liếc nhìn sang có chút đắn đo.
Đình Thâm vốn trước nay có tính cảnh giác cao với mọi chuyện xảy ra, Sầm Kỷ Dương cũng hiểu được sự nghi ngờ của Đình Thâm.