Thần Tượng Học Đường

Chương 7



Y Anh xuống phòng giáo viên lén lút đứng trước cửa nhìn vào trong, thầy Trí trông thấy thì tức giận rống

-Còn không vào?

Cô lủi thủi đi lại chỗ thầy Trí, cúi thấp đầu nhận lỗi: “Em xin lỗi thầy.”

-Suýt nữa cái đầu của tôi bị em làm vỡ nát rồi. Em ghét tôi đến vậy sao? Phải hại tôi suýt nằm viện.

-Em không có. Là em đùa giỡn với bạn, em không biết thầy sẽ ở bên dưới.

-Nếu không phải tôi thì lỡ có người khác thì sao? Sao em lại có thể quăng chiếc ghế xuống hả?

Y Anh trong lòng giận nhất là Sầm Kỷ Dương, là anh nổi cơn làm hại cô bị nghe mắng.

-Trừ em một điểm thành tích.

-Thưa thầy, em thật lòng không cố ý.-cô nghe thấy liền năn nỉ

-Em còn nói tôi sẽ trừ điểm của em trong lần bầu chọn vào hội học sinh.

Nghe thấy bị trừ điểm được chọn vào hội học sinh, Y Anh lặp tức ngậm miệng. Lần bầu chọn này đối với cô rất quan trọng, cô không thể mắc một lỗi lầm nào.

-Đi xuống nhà kho lấy ghế mới đi.

-Vâng. Em xin lỗi.

Y Anh cúi đầu chào thầy Trí sau đó đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi phòng giáo viên đã thấy Sầm Kỷ Dương đang đứng bên ngoài hành lang dựa vào lan can nhìn cô.

Cơn giận liền ùa tới, Y Anh không thèm nhìn tới mặt anh bỏ đi dứt khoát.

Sầm Kỷ Dương đi theo phía sau cô, đến cầu thang cô nhanh chân chạy xuống hòng không để anh đuổi theo không ngờ vừa đi được một tầng anh đã xuất hiện chặn cô lại sau đó ép cô vào tường.

-Anh, làm cái gì vậy? Mau buông ra.

Cô giùng giằng khỏi anh nhưng cổ hai cánh tay đều bị anh giữ lại cả người ép vào tường lạnh.

-Có việc gì cần nói với tôi?

-Anh rất thích chọc người khác đúng không? Lúc tôi muốn nhờ anh thì anh nổi điên với tôi, bây giờ tâm tình tốt liền hòa nhã hỏi tôi có việc gì. Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn làm tôi bị trừ điểm tôi nhất định không tha cho anh.-cô cảnh cáo anh đồng thời dùng hết sức đẩy anh ra

Sầm Kỷ Dương giữ cô trở lại, lần này anh dùng cả người của mình ép cô vào tường, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười đặc biệt quyến rũ.

-Trư Đầu còn biết nổi giận.

-Quỷ máu lạnh hút máu như anh tùy tiện nổi giận liền làm tôi bị trừ điểm vào thành tích. Anh thế nào mất trí nhớ nhưng lại giàu có, thẻ tín dụng trong người xài không hết, anh không quan trọng tiền bạc, không quan trọng thành tích nhưng đối với tôi rất quan trọng.

Lần này cô thực sự nổi giận, Sầm Kỷ Dương có chút trầm tư sau đó nói: “Tôi nuôi cô.”

-...

Nhất thời bị anh nói làm cho cứng họng, anh nuôi cô? Là nuôi cô để lấy máu uống thì có.

Cô trừng to mắt với anh: “Không cần.”

-Thật sao? Tôi có thể nuôi sống tôi và cô cả đời.

-Anh cút xa tôi ra. Lặp tức tránh ra.

Tưởng cô ngu ngốc thật sao để anh nuôi béo mình rồi uống cạn máu của cô sao?

-Được. Là cô không nhận ý tốt của tôi.

-Cảm ơn.

Cô đẩy anh ra tiếp tục đi xuống nhà kho lấy bàn cho mình. Đem một chiếc bàn từ nhà kho lên tầng ba đúng là không dễ dàng chút nào, Y Anh kéo lê trên hành lang đến cửa lớp mới vui mừng thở phào.

Đã vào tiết từ lâu, lúc Y Anh đứng ngoài cửa nhìn thấy thầy Giang thì miễn cưỡng đi vào gập người.

-Thưa thầy, cho em xin vào lớp.

Thầy Giang đang giảng bài thì dừng lại nhìn cô: “Làm sao em lại quăng ghế ra cửa sổ?”

-Là...

Y Anh thoáng nhìn về phía Sầm Kỷ Dương lại thấy nữ sinh sắc mặt đầy hung dữ nhìn mình, cô nuốt nước bọt nói: “Là em sai. Em xin lỗi.”

-Y Anh, không phải ngay từ đầu năm thầy đã nói đừng vi phạm sao? Năm nay cuối cấp đừng để bản thân bị trừ điểm vì những điều không đáng. Mặc dù thầy Trí đã trừ một điểm vào điểm thành tích nhưng thân là chủ nhiệm thầy cũng không thể không xử phạt em.

-Em sẽ nhận hình phạt.

-Một lát ra về đi vệ sinh nhà đa năng.

-Em biết rồi.

Bây giờ cô đã tin sức mạnh của nhan sắc.

Nữ sinh trong lớp cô chính là loại mất nhân tính tiêu biểu, vì anh mà không bầu chọn cho cô, vì anh mà uy hiếp cô, vì anh mà cô đúng cũng thành sai. Đây còn là thiên lí không?

Cô mệt nhoài gục lên bàn, kéo một cái bàn nặng từ nhà kho lên ba tầng lầu một lát ra về còn phải làm vệ sinh nhà đa năng, thật sự hành hạ người mà.

Tan học, học viên nữ ùa nhau kéo lại bàn anh, người rủ đi ăn, người rủ đi chơi, người tỏ tình, người đứng nép một bên nhìn.

Cô nhìn thấy màn này tự cười mỉa trong lòng, nếu cô mà như bọn họ thì thà tự đập đầu vào tường chết cho rồi.

-Y Anh hay là để mình giúp cậu.

Vẫn là Vân Du tốt nhất. Cô cảm động nói: “Cảm ơn cậu.”

-Ai bảo chúng ta là bạn tốt. Đi thôi.

Sầm Kỷ Dương ngày nào cũng bị bao vây trong lòng rất bực bội lại không cách nào dùng năng lực thoát ra làm anh tâm tình tệ hơn. Bọn người này anh chỉ cần một tay đã dẹp loạn được nhưng mà chính là không thể sử dụng được.

-Các người có thể bớt ồn không? Đừng bám theo tôi nữa.

Anh lạnh lùng cao ngạo nhìn bọn họ nói, bây giờ anh suy nghĩ đến lời ban đầu của Y Anh nói, vì sao lại vác bản mặt này đến trường.

-A, ngay cả mắng người cũng đẹp trai như vậy.

-Thật lạnh lùng. Thật phong độ.

Sầm Kỷ Dương nhìn qua đám đông thấy cô đã cùng Vân Du rời khỏi lớp, anh chen qua đám nữ sinh kia thấy bọn họ đi theo liền quay đầu lại.

-Ai đi theo tôi nữa sau này phải cách xa tôi một trăm mét.

Lời cảnh cáo này rất có hiệu lực, nữ sinh răm rắp gật đầu nghe theo: “Không theo nữa.”

Đúng là phiền chết mà.

Sầm Kỷ Dương nhanh chóng rời khỏi, đi đến hành lang liền nhanh như chớp biến mất.

Nhà đa năng là một khối hình hộp chữ nhật dài, bên trong hoàn toàn trống rỗng ngoại trừ sân khấu ngay chính diện cửa ra vào. Nơi này chủ yếu phục vụ cho các hoạt động văn nghệ, vui chơi của toàn trường.

Nhà đa năng rất rộng lớn có thể chứa đủ học sinh toàn trường cho nên việc làm vệ sinh rất cực khổ.

Y Anh cùng Vân Du cầm chổi quét, Vân Du hỏi: “Vì sao Kỷ Dương lại ném bàn cậu vậy?”

Cô nghe đến chuyện này liền không vui, mặt mày bí xị: “Cậu ta chính xác là một tên nhỏ nhen. Mình chỉ muốn nói chuyện với cậu ta một lát thôi.”

-Có việc gì vậy?

Cô suy nghĩ chốc lát không biết nên nói cho Vân Du chuyện mình phải hôn anh cá cược với nữ sinh trong lớp hay không nhưng nghĩ đến Vân Du là bạn tốt của mình, nói cho Vân Du biết chắc sẽ không sao.

-Thật ra, mình với nữ sinh trong lớp cá cược với nhau. Mình phải hôn được Sầm Kỷ Dương.-cô thành thật khai báo

-Nếu bị phát hiện thì có thể cậu bị loại khỏi đội bầu cử đó.

Cô cười cười xua tay: “Bọn họ không nói, tôi không nói làm sao ai biết được nữa.”

-Cậu không sợ mình nói ra sao?

-Có gì phải sợ. Cậu sao phải hại mình?

Lúc này điện thoại Vân Du reo lên, lúc nhìn thấy số trên màn hình nét mặt Vân Du có chút căng thẳng.

-Là mẹ mình. Mình nghĩ mình phải về rồi. Xin lỗi cậu.-Vân Du tắt máy vội vã cầm cặp lên

-Không sao. Cậu mau về đi.

Ba mẹ Vân Du quá nghiêm khắc, cô là bạn Vân Du còn thấy áp lực theo.

Nhìn lại phòng đa năng dọn dẹp vẫn chưa xong Y Anh cầm chổi thở dài, lần này bị Sầm Kỷ Dương hại thảm rồi.

Cô đi lên sân khấu quét dọn, một lúc sau mới ngồi lên bệ sân khấu nghỉ mệt.

Sầm Kỷ Dương đã đến từ lâu nhưng vì có Vân Du nên không vào cộng thêm cô đang chăm chỉ quét dọn anh không có lòng tốt đến vậy vào phụ một tay.

Sầm Kỷ Dương thoắt một cái đứng trên sân khấu xuất hiện trước mặt cô.

Y Anh ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn anh, một giây sau mời hốt hoảng hét lên: “A...”

Đây gọi là gì? Phản ứng siêu chậm chạp của Trư Đầu.

Bản thân cô quên mất đằng sau mình không còn gì nữa nên chới với ngã về sau ngay sau đó liền có một cánh tay săn chắc đỡ lấy lưng cô không cho cô ngã xuống đất.

Sân khấu cao như vậy, ngã xuống chắc chắn rất đau.

-Tôi không hiểu vì sao thành tích học tập của cô cao như vậy mà phản ứng lại rất chậm chạp.

-Tôi, đây gọi là khuyết điểm. Tôi không phải như anh, mọi thứ đều hoàn hảo. Là người, ai cũng có khuyết điểm.

-Nhưng mà nói một cách chính xác đây gọi là chậm tiêu, còn nói một cách khó nghe thì là não chưa phát triển hết.

-Anh...

Y Anh giận tím mặt lặp tức nhướn người thẳng dậy vừa hay chóp mũi của cô chạm vào chóp mũi của anh, mắt đối mắt nhìn nhau.

Đôi mắt đen thẳm sâu hút nhìn vào liền bị cuốn trôi đi lạc vào một mớ mông lung vô tận không suy nghĩ gì được, giống như đều bị anh điều khiển khống chế.

Cô chưa từng trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh gần như thế có chút bối rối. Con ngươi anh đen láy, một màu đen của sự lạnh lùng cô độc mà hơn hết chất chứa những điều mà không ai nhìn thấu được.

-Còn nhìn nữa cô sẽ yêu tôi đấy.

Lời nói đùa của anh làm cô bừng tỉnh lặp tức đẩy anh ra ngồi ngay ngắn trở lại giả vờ vuốt tóc mình.

-Hôm nay có việc gì cô cần nói với tôi?

Lúc cô cần anh không thèm đếm xỉa, đợi cô bị phạt xong mới hỏi.

-Không có gì.

Cô nói xong mới biết mình thật ngu ngốc, nói không có gì chẳng khác nào không chừa đường sống cho mình vào ngày mai. Cô lặp tức sửa lời:

-Có. Một việc vô cùng quan trọng. Ngày mai, anh hãy lên sân thương gặp tôi.

-Cô tỏ tình với tôi?

Làm ơn đi, có cho cô cũng không thèm. Cô lắc đầu ý bảo không phải.

-Vậy là cầu hôn?

Cô lại lắc đầu. Anh không thể suy nghĩ điều gì thực tế hơn sao?

-Có việc cần anh giúp đỡ. Anh nhất định phải lên đó.

-Được thôi.

Thấy anh đồng ý, cô thầm mừng trong lòng chỉ cần anh lên sân thượng dù cưỡng hôn cũng phải hôn cho được anh.

-Này, anh có muốn mau chóng tìm lại kí ức không? Quay về đoàn tụ với gia đình?

Sầm Kỷ Dương có chút trầm tư sau đó ngồi xuống bên cạnh cô: “Không biết. Tôi cảm thấy như vậy cũng rất tốt.”

Tốt? Trên thế gian này người bị mất trí nhớ bao giờ cũng mong tìm lại kí ức của mình chỉ duy có anh là ngược lại.

-Tôi cảm thấy anh thật kì lạ. Rõ ràng tôi không giúp được anh nhưng anh lại không tìm người khác, cũng không vội vã đi tìm kí ức của mình. Không lẽ anh đã để ý tôi từ lâu nên giả vờ mất trí nhớ để ở bên tôi?

Ai kia nghe cô nói sắc mặt nhất thời tối đi.

-Tôi không tìm người khác là vì cô rất ngu ngốc, dễ sai bảo.

Y Anh xụ mặt bĩu môi vẫn là tìm cách chửi xéo cô.

-Đi về thôi. Cũng không phải cô không làm, vệ sinh như vậy sạch sẽ rồi.

-Nhưng mà...

-Đi thôi, còn không về sẽ không còn đồ ăn cho cô đó.

-Đợi tôi lấy cặp.

Sầm Kỷ Dương cong môi cười nhìn cô gấp gáp đi lấy cặp sợ không còn đồ ăn.

-Đi thôi.

Buổi tối Y Anh đem bài tập ngày mai ra phòng khách vừa làm vừa xem tivi. Sầm Kỷ Dương cầm ly nước đi ra ngồi lên sô pha nhìn màn hình đang chiếu bộ phim tình cảm.

-Nhàm chán.

Sau đó anh đổi kênh chuyển qua xem phim khoa học viễn tưởng.

-Này...

-Vừa làm bài vừa xem phim sẽ không tập trung.

-Tôi muốn coi phim lúc nãy, đang khúc gây cấn mà.-cô ấm ức giành lại điều khiển sau đó đổi kênh

Không ngờ ngay lúc này đang là cảnh nam chính hôn nữ chính, Y Anh có chút đỏ mặt, cô đợi mãi cảnh hai nhân vật chính hôn nhau vậy mà đúng lúc có Sầm Kỷ Dương ở đây.

-Cũng gây cấn thiệt đó.

-Tôi, anh đừng suy nghĩ lung tung.

Nhìn thấy anh cười xấu xa, Y Anh mặt nóng bừng bừng đỏ ửng cả lên, hai người trong màn ảnh vẫn đang hôn nhau cuồng nhiệt làm cô không dám ngẩng đầu lên chỉ giả vờ cúi đầu thấp lo làm bài.

-Hôn chẳng có kĩ thuật chút nào, toàn là ghép không chân thực gì hết.

Nghe anh ngồi bình luận mặt cô sớm đã đỏ như khỉ ăn ớt, cái tên này rõ ràng nói phim tình cảm nhàm chán kia mà.

-Ngại cái gì, cũng chẳng phải đã hôn rồi sao?

-Cái đó, không gọi là hôn. Chúng ta đều không tự nguyện.

Đó mà gọi là hôn ư? Nụ hôn đầu của cô là anh hôn chụt lên bảo cô im lặng, còn lần thứ hai là anh trong vô thức không chịu được đau đớn mới hôn cô, không, là cắn mới đúng. Cô còn nghĩ nụ hôn đầu của mình sẽ rất lãng mạn không ngờ bị anh phá tan.

-Oh, vậy thử lại, tôi và cô đều tự nguyện, cảm giác khác nhau sao?

Y Anh nghe thấy liền thuận tay quăng cây viết trên tay về phía anh lại bị anh nhanh nhẹn chụp được.

-Tôi không có hứng thú với anh.

-Tổn thương thật đấy.

-Đừng có phiền tôi.

-Phiền cô làm bài hay phiền cô xem phim?

Y Anh ngẩng đầu liếc xéo anh sau đó chòm qua giựt lại cây viết rồi thu dọn tập vở đứng lên: “Anh cứ ở đó mà học tập, kĩ năng của anh thua xa mấy cảnh ghép đó.”

Nói xong cô đã quay đầu bỏ vào phòng lúc đóng cửa chỉ nghe thấy giọng nói với theo của anh: “Vậy thử lại đi, tôi sẽ cố gắng.”

Tiếng đóng sầm cửa vang lên chói tai, Sầm Kỷ Dương được thế đắc ý nhìn màn hình tivi đã chiếu sang đoạn khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.